Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 194: Ra biển đặt lông(1)

Chương 194: Ra biển đặt lông(1)Chương 194: Ra biển đặt lông(1)
Cha vợ và anh vợ tới khiến vợ anh vui vẻ không thôi, mặc dù cô không nói lời nào nhưng anh cũng biết. Cuối cùng thì lần này anh cũng khiến cô không bị mất mặt, còn có chuyện tốt để nói với gia đình cô.
Trong lòng Diệp Diệu Đông cũng cảm thấy áy náy, cũng may là được trọng sinh trở về, anh vẫn có thể bù đắp cho cô.
Sáng hôm sau, anh thức dậy và ra khơi với mười mấy cái lồng đã chuẩn bị sẵn. Mặc dù số lượng hơi ít nhưng cũng hơn là không có, kiếm được đồng nào hay đồng nấy, góp gió thành bão thôi!
Làm nghề biến vốn dĩ phụ thuộc vào may mắn và thời tiết.
Sau khi chất hết lồng lên thuyền, Diệp Diệu Đông nhìn xung quanh, cũng nhìn thấy thuyền của ba người A Quang, rất dễ nhận biết và dễ thấy, bọn họ vẫn chưa tháo bông hoa cẩm tú cầu màu đỏ trên đó.
Đã nói là sáng nay sẽ ra biển nên anh cũng đứng trên thuyền đợi bọn họ.
Anh không phải đợi quá lâu, ba người đã vừa nói vừa cười đi tới.
"Đông Tử, sao cậu đến sớm vậy hả? Bọn tôi đến nhà cậu gọi cậu mà bà cậu nói cậu đã đi rồi."
"Là do các cậu đến quá muộn."
A Quang hỏi: "Không phải sáng hôm qua đã nói với cậu là buổi tối qua nhà tôi ăn cơm à? Sao cậu không đến? Bọn tôi cố ý giữ lại rất nhiều tôm cá mà sáng hôm qua bắt được, chờ rất lâu cũng không thấy cậu đến, còn nghĩ cậu đến trễ cũng tốt, đúng lúc để cậu rửa bát."
"May mà tôi không đi, nếu không thì chưa ăn được gì mà còn phải rửa bát. Hôm qua cha vợ tôi đến chơi, tối hôm qua cũng ăn cơm ở nhà nên tôi không đi được."
"Đến làm gì thế?"
"Đẩy xe dưa hấu đến." "Nhà cha vợ cậu rất tốt, ở rất xa mà vẫn gửi dưa hấu đến cho cậu."
"Ừm, thôi được rồi, mau lên thuyền đi."
Hai chiếc thuyền chạy song song, bọn họ vừa chèo thuyền vừa nói chuyện phiếm. Mặt trời hơi chói chang nhưng vẫn không thể ngăn cản được nhiệt huyết của bọn họ với cuộc sống.
Sau khi có thuyền, tinh thần của bọn họ cũng tích cực hơn rất nhiều.
"Hình như thủy triều sắp rút rồi, lát nữa có đi đãi biển không? Không đi thì không biết trên những hòn đảo xung quanh chúng ta lại có nhiều đồ tốt như thế." A Chính cười hì hì nói với Diệp Diệu Đông: "Dù sao cậu cũng ra khơi rồi, thả mấy cái lồng rồi cũng không còn gì làm nữa, thà đi đãi biển còn hơn là về làm việc."
"Đúng vậy, hôm nay không có gió, sóng cũng không lớn. Hôm qua bọn tôi quăng vài tấm lưới rồi muốn ra đảo hoang nhưng không ngờ chiều hôm qua lại nổi gió."
"Hôm nay không có thủy triều, rất nguy hiểm. Nếu các cậu muốn đi thì bây giờ phải đi liên, tôi thả lông trước đã." Diệp Diệu Đông cũng rung động, đã lâu rồi anh chưa đi đãi biển.
Hai chiếc thuyền song hành cùng nhau, có nhiều loại phao trôi nổi giữa biển. Đầu là lồng bát quái hoặc lồng cua của thôn bọn họ hoặc thôn bên cạnh đặt ở vùng biển này.
Sau khi chèo thuyền đến vị trí giữa biển mà anh cảm thấy phù hợp, anh duỗi thẳng và kéo dài lồng bát quái mà mình đã chuẩn bị, mãi đến khi nó bung ra hoàn toàn.
Lại chỉnh sửa lồng lại lần nữa, sau khi kiểm tra không có nút thắt nào, anh lấy dây thừng buộc một bên thắt nút, đồng thời thả những con cá nhỏ đã chuẩn bị vào lồng làm mồi, anh vừa cầm dây lồng vừa ném neo nhỏ xuống biển, sau đó mới là những chiếc lồng nối tiếp nhau.
Thả xong một cái lông, cái lông thứ hai được buộc vào sợi dây của cái lông thứ nhất, liên tục thả một loạt.
Chú ý là không nên đặt lồng quá chặt, nếu chặt quá thì đến lúc đó lại không bắt được con tôm hay con cá nào. Anh chỉ có mười sáu cái lồng, thả hai hàng, sau khi thả lồng xong thì chèo thuyền đến vị trí mà ba người bạn đang làm việc ở phía xa.
"Quăng mấy lưới có bắt được hàng ngon nào không?"
"Bắt được một đàn cá nâu không đáng tiền, lớn nhất là hai con ghẹ xanh và con cá Vược.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận