Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 987: Hàng chất đầy thuyền (length: 26912)

Bọn hắn nói chuyện, trên tay làm việc không hề chậm trễ.
Diệp Diệu Đông nhìn về phía trước, vòng sáng lại đi chếch về phía trước, như lưới đánh cá vậy sắp với không tới thì lại trở lại khoang điều khiển, quyết tâm tiến lên tiếp tục đuổi theo vòng sáng.
Dù sao dưới đáy lưới đánh cá đang làm việc, thuyền đánh cá không nên dừng lại thì có thể thu được.
Như vậy tương đương với hai việc cùng lúc, trên nước dưới nước đều đồng thời đánh bắt làm việc.
Trần Thạch cùng người chèo thuyền già nhìn thuyền đánh cá lại lao vào vòng sáng, đành phải tranh thủ hít một hơi rồi tiếp tục đánh bắt, hai người cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, rất tự giác, không cần ai nói cũng biết nên làm gì.
Diệp Diệu Đông trong quá trình đuổi theo cũng luôn để ý tiến trình của Bội Thu hào, thấy con thuyền kia không chạy quá xa, còn có thể nhìn thấy chút ánh sáng.
Từ xa, hắn cũng nhìn thấy hình tượng Bùi phụ vừa miêu tả cho mình, Bội Thu hào cũng khi sáng rực khi mờ nhạt, trông rất quỷ dị.
Hắn rùng mình, may mà biết là cá tráp mắt vàng gây ra, không thì thật sự da đầu muốn tê dại, sợ đến la toáng lên.
Hai chiếc thuyền cứ duy trì trạng thái như vậy, ngẫu nhiên có khi một chiếc thuyền biến mất ở cuối đường chân trời, sau đó trong chớp mắt lại kéo gần khoảng cách, lại có thể thấy.
Vòng sáng cá tráp mắt vàng khi thuyền đánh cá lao vào sẽ bị đánh tan, nhưng lát sau lại lập tức tụ lại, cứ vòng đi vòng lại.
Đến khi chân trời ửng hồng, trời dần sáng, xua đi màn đêm tăm tối, những vòng tròn sáng trên biển cũng dần mờ đi.
Đến khi không còn nhìn thấy nữa thì chân trời đã rực hồng, mặt trời như quả cầu lửa lớn bật ra từ dưới nước, cả bầu trời phủ một màu đỏ rực, trên đường chân trời hiện lên mặt trời đỏ rực, giống như lòng đỏ trứng muối.
Diệp Diệu Đông lúc mặt trời mọc cũng nhìn giờ, rồi từ khoang điều khiển đi ra, nhìn về phía xa.
Đã thấy vô số lần mặt trời mọc trên biển, nhưng mỗi lần gặp đều đẹp đến nghẹt thở.
Trên thuyền Trần Thạch và người chèo thuyền già cũng dừng lại dựa mạn thuyền nghỉ ngơi, liên tục vung tay, nhìn mặt trời nhô lên từ biển.
"Mấy ngươi nghỉ chút đi, khoảng mười phút nữa thì kéo lưới."
Đêm qua ba giờ lên lưới một lần, giờ đã năm giờ bốn mươi, cũng sắp đến giờ kéo lưới.
Cứ đuổi theo cá tráp mắt vàng tiến lên, cũng không biết trong lưới đánh được bao nhiêu con cá này, dù sao trong khi đuổi, vòng sáng cũng không thấy nhỏ lại, cá chất đống trên boong như đồi núi nhỏ, còn cố tình chia hàng trước lưới trước.
Lưới hàng trước đến giờ vẫn chất trên boong thuyền, chưa rảnh mà đếm, hai người đến giờ cứ nhìn chằm chằm vòng sáng rồi tung lưới, tay đều tê dại, chỉ thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút.
Mớ cá tráp mắt vàng đỏ hồng một đống, hắn nhìn sơ cũng phải có cả ngàn cân, có thể bán giá tốt.
Diệp Diệu Đông đợi bọn họ đáp lời rồi lại về khoang thuyền, chuẩn bị tăng tốc lên phía trước, đuổi theo Bội Thu hào, tiện thể đợi bọn họ nghỉ ngơi xong thì lại kéo lưới.
Bội Thu hào cách họ không xa, từ xa chỉ thấy một chấm trên biển, phải đuổi sát vào, tránh lát nữa không tìm được.
Vừa hay bây giờ có thời gian, biết đâu mớ cá tráp mắt vàng kia chìm xuống đáy biển, có thể thừa cơ mà vét thêm ít.
Boong tàu đã chất đống nhiều hàng như vậy rồi, lát nữa lại thu thêm một lưới nữa thì càng bận, hàng chục nghìn cân chất trên boong không biết đến lúc nào mới đếm xong.
Cũng may là sắp sáu giờ rồi, chắc khoảng một tiếng nữa cha hắn và những người kia sẽ dậy, đến lúc đó có thêm người, hỗ trợ một chút sẽ nhanh thôi.
Diệp Diệu Đông thao tác vô lăng, kéo gần khoảng cách với Bội Thu hào, thấy đã đủ thời gian nghỉ ngơi cho bọn họ rồi thì lại đi ra ngoài hô một tiếng.
Hai người mỗi người vào vị trí.
Một mẻ lưới đầy ắp hàng dần dần nhô lên mặt nước, hắn cũng chạy đến boong tàu, nhìn ra phía ngoài, một màu đỏ rực lộ ra từ miệng lưới.
Trên mặt hắn nở một nụ cười tươi, "Bội thu rồi! Đợi hai ngày cập bờ, ta sẽ lì xì cho các ngươi, vất vả rồi! Mở hàng đỏ nhé."
"Ha ha, vốn dĩ cũng là việc của chúng ta mà, bội thu thì tốt, phát tài bình an nha."
"Ha ha... Phát phát phát tài! Bình an!"
"Vất vả rồi, lát nữa phân loại xong chỗ hàng này, các ngươi cũng về cabin ngủ bù đi, ban đêm cũng có ngủ được mấy tiếng đã dậy rồi, tối nay lại lui về sau một chút, hai giờ đổi ca."
"Cũng được, dù sao cũng ở trên biển mấy ngày nữa rồi về, về nhà lại có thời gian nghỉ ngơi."
Mọi người nhìn chằm chằm mẻ lưới vừa kéo lên, cho đến khi mở lưới ra, trút cả mẻ hàng lên boong tàu thì mọi người đều ồ lên.
"Oa! Lại bạo lưới, gần một nửa đều là cá tráp mắt vàng!"
"Nhiều quá nhiều quá..."
Diệp Diệu Đông nhìn mẻ hàng vừa đổ xuống, chỗ nhô cao lên gần bằng người, so với đống hàng một mẻ trước còn chưa phân loại kia còn cao hơn.
Tôm cá nhảy nhót lung tung đổ ra, trên boong bây giờ đã đầy ắp, nhiều con còn đầy đến cả gót giày, gần như không còn chỗ đứng.
"Nhiều quá rồi, cá trong kho không chứa hết được, mẻ này chắc phải bảy, tám ngàn cân, sợ thật, quá khoa trương, nhiều quá rồi..."
Người chèo thuyền già mắt đã hoa hết, lảm nhảm không ngừng một hồi.
"Có thấy bạo lưới rồi, cũng chưa thấy ai bạo như thế này, mẻ lưới này vớt được nhiều quá..."
"Ý tứ Đông ca... Phát phát phát tài! Phát tài...!"
Diệp Diệu Đông mặt mày hớn hở, đội lại chiếc mũ bị gió thổi lệch, "Đây là chuyện tốt, hàng càng nhiều, lì xì càng lớn. Đến... làm việc, cứ thả lưới xuống trước, chúng ta sẽ từ từ đếm sau."
"Được được, tranh thủ thời gian làm việc... thả lưới trước... thả lưới trước..."
Người chèo thuyền già nghe được có lì xì lớn, vui vẻ tích cực làm việc, có khích lệ thì công sức bọn họ thức đêm vất vả cũng không uổng phí, giúp vớt được nhiều như vậy.
Diệp Diệu Đông ngồi xổm xuống nhìn đống hàng như núi, tùy ý lật qua lật lại vài lần, thấy nhiều con cá tráp mắt vàng đều bị đứt đôi, hoặc trên thân có vài vết cắt.
Hắn tiện tay nhặt lên hai con, chạm vào cảm thấy tay có không ít thịt nát.
"Cá bùn? Bị cánh quạt đánh trúng?"
Người chèo thuyền già quay đầu nói: "Chắc là do trước đó ngươi chạy thẳng vào đàn cá, có vài con bị cánh quạt phía dưới thuyền đánh trúng, nên mới có con đứt đôi, có con biến thành cá bùn."
"Đáng tiếc thật..."
Diệp Diệu Đông cũng tiếc nuối, "Thì vẫn đáng tiếc thật, nhưng cũng còn tốt, thu hoạch đầy ắp, chiếm gần một nửa, có hai ba ngàn cân. Lát nữa tách số bị đứt ra, trực tiếp xâu dây phơi khô, cứ vậy ném xuống biển thì phí."
"Chọn trước đã..."
Hai người đều ngồi xổm trên mặt đất, mỗi người cầm một giỏ vừa đếm vừa lẩm bẩm.
"Số lượng nhiều quá... Chỗ này phải hơn một vạn cân chứ, quá là khoa trương..."
"Bọn hắn cũng chưa tỉnh, không sai biệt lắm phải gọi bọn họ dậy thôi, nếu không nhiều thế này thì đếm đến bao giờ, mặt trời lên rồi, phơi lâu sẽ mất tươi."
Diệp Diệu Đông giúp đỡ một lát rồi ngồi thẳng dậy nhìn ra biển, hắn phải để ý đến hướng đi của thuyền, không thể lơ là.
Nhìn đồng hồ, thời gian kéo lưới và thả lưới đã qua gần nửa tiếng, đã hơn sáu giờ, sắp 7 giờ, phải vào cabin gọi bọn họ dậy giúp mới được.
Đang lúc hắn đá đá mớ hàng bên chân, định khó nhọc đi vào khoang thuyền thì ba người vừa từ cabin đi ra, ba cái bóng đứng thành hàng thẳng lưng, ngáp miệng vẫn không khép lại được, há to ra, mắt cũng muốn trợn trừng lên.
"Đi thôi, sao ngươi không đi?"
Diệp phụ đứng sau nhìn thấy người phía trước cản đường không nhúc nhích, thuận tay đẩy một cái, ai ngờ vừa quay đầu nhìn ra boong tàu đã kinh ngạc ngây người.
"Trời đất? Sao nhiều hàng thế?"
"Cái gì? Ơ? Nhiều hàng thế? Sao cả thuyền toàn hàng vậy, sao lại nhiều như vậy?"
"Mắt ta vừa mở ra đã bị doạ choáng váng, sao có thể nhiều thế này được?"
"Có phải chúng ta còn chưa tỉnh không vậy? Đống đỏ đỏ như ngọn núi này là cá tráp mắt vàng á? Sao nhiều thế?"
Ba người đồng loạt bước lên phía trước, rồi xếp thành một hàng, mắt mở to nhìn mớ tôm cá đầy boong, mặt đầy vẻ không tin, vừa chỉ vào đống tôm cá vừa liên tục hỏi.
"Đụng đàn cá cũng không thể vớt được nhiều thế này chứ?"
"Trời ơi, một mẻ lưới mà nhiều thế này, phát tài rồi..."
"Vừa mở mắt đã thấy một thuyền đầy ắp..."
Diệp Diệu Đông nhìn bọn họ mặt mũi đầy kinh ngạc, vội vàng kể lại sự tình trong đêm cho mọi người nghe.
"Còn có thể như vậy?"
"Vòng sáng dưới đáy thuyền làm cho thuyền lập tức sáng rực, rồi một lát sau lại tối đen, thật là đủ hãi hùng..."
"Vận may tốt đấy, gặp được một mẻ cá lớn."
Bố Diệp vẻ mặt tươi cười, nghe xong hắn giải thích, đều vui vẻ quá đỗi, đây quả thực là chuyện tốt trên trời rơi xuống.
"Thân gia bắt được bao nhiêu hàng, có biết không?"
Hắn hai tay dang ra, "Không biết, trời vừa sáng, không thấy vòng sáng nữa mới cho bọn họ nghỉ một lát, chuẩn bị lên lưới, lưới này cũng mới vừa kéo lên, ta còn chưa kịp về khoang điều khiển, làm sao liên lạc với hắn được, Bùi thúc chắc cũng đang bận."
"Một boong thuyền như vậy, hai lưới hàng cũng nhiều lắm."
"Ta còn tưởng một lưới thôi, đã sợ ngây người rồi, chỗ này ít nhất hơn một vạn cân, có khi phải gần 20 ngàn cân..."
"Không có nhiều vậy đâu, cũng chỉ 15 ngàn sáu..."
"15 ngàn sáu đã đủ nhiều, đủ dọa người rồi, chậc chậc chậc, thuyền lưới lớn như vậy kéo, kiếm hàng nhanh thật đấy, quá lợi hại, mới có mấy tiếng không thấy, cả một boong thuyền toàn hàng, kiếm được quá nhiều..."
"Lấy không hết, căn bản lấy không hết... Nhiều quá..."
"Đúng là lấy không hết, lưới tiếp theo lúc nào? Vừa thả lưới xuống à? Đợi lát nữa thu lưới chắc cũng vẫn lấy không hết..."
"Mụ tổ phù hộ, phát tài..."
"Cứ từ từ lấy là được, nhiều người như vậy mà, lấy xong cũng sắp liên hệ được tàu thu mua, hôm nay ban ngày vẫn phải kéo mấy lưới, cá kho chắc phải chất đống không dưới..."
Bố Diệp mừng rỡ đến mức không khép miệng được, "Trước giúp lấy một ít, nhiều hàng vậy không biết phải lấy đến mấy giờ, các kiểu thu dọn xong rồi tính sau, ta xuống nấu cơm trước đã, các ngươi tranh thủ thu xếp chỗ cá này đi."
"Được được, mặt trời lên rồi, tranh thủ lúc trời còn sớm, nắng không gắt, không bị hỏng."
"Trời lạnh vậy, có mà bị phơi hỏng, gió trên biển làm ta sắp rét cứng cả đầu rồi."
"Người ta sắp bị gió thổi choáng váng rồi!"
Diệp Diệu Đông khoa trương tiếp lời, "Nào chỉ lạnh đầu choáng đầu, đầu ta sắp bị gió thổi bay luôn rồi, rét thế này, lạnh cóng hết cả người."
"Khoa trương vậy? Lạnh thì mau vào khoang điều khiển đi, chỗ đó không có gió, ấm áp hơn đấy."
"Không khoa trương đâu, đi tiểu còn chẳng dám, chim mà móc ra cũng sợ bị gió biển thổi cóng mất."
"Ha ha ha ha, không có lão bà bên cạnh, rét chút tốt đấy, bớt hỏa khí cho đám thanh niên các ngươi."
"Ha ha ha, gió biển này còn hạ hỏa được á..."
"Đừng có lạnh cóng hết người là được, còn phải gánh gió đi tiểu, ngươi còn trẻ, còn phải dùng mấy chục năm nữa đấy..."
Một đám ông già tụm lại một chỗ thì không có ai là không nói tục tĩu, lại thêm Diệp Diệu Đông làm đầu trò, ngươi một câu ta một câu, nói hăng say.
Diệp Diệu Đông nhìn bọn họ đều dẫn đầu lấy đống cá tráp mắt vàng kia trước, không bao lâu đã nhặt được mấy giỏ, mang lên khu vực boong sau, chỗ đó hiện giờ còn trống, còn có chỗ đặt chân, từng người họ giờ đều đứng trong đống tôm cá, ủng đi mưa đều đầy đủ loại hàng.
Hắn thỉnh thoảng nhìn mặt biển một chút, lại cúi xuống nhìn hàng, nghe bọn họ nói tục tĩu một lát rồi mới quay lại khoang điều khiển.
Gió lạnh bên ngoài thổi rát cả mặt, một lớp khẩu trang mỏng cũng không chắn được bao nhiêu gió, quay lại khoang thuyền không có gió mới thoải mái hơn chút.
Lúc này, hắn cũng muốn liên lạc với Bùi thúc xem đêm nay họ thu được thế nào.
Chỉnh kênh xong, hắn liền đợi bên kia có tiếng đáp lời.
Bất quá, đợi một hồi lâu mà không có ai lên tiếng, bên này thì cứ kêu cờ rắc cờ rắc mãi, hắn thôi không chờ nữa, cứ từ từ vậy, nếu Bùi thúc tò mò chắc cũng sẽ chủ động tìm liên lạc, giờ có lẽ họ vẫn đang bận thu xếp hàng hóa trên thuyền.
Hắn điều khiển tay lái, tăng nhẹ tốc độ, định chạy về phía Bội Thu hào, rút ngắn khoảng cách thêm một chút, biết đâu còn nhìn thấy bóng dáng bận rộn của họ.
Bố Diệp để nồi cháo lên bếp rồi không quan tâm nữa, ông lên khoang điều khiển, hỏi: "Liên lạc được với thân gia chưa?"
"Chưa lên sóng, chắc ông ấy không ở khoang lái, chắc đang ở boong trên thôi."
"Vậy ngươi lát nữa chạy chậm lên đó xem sao."
"Sao cha tò mò quá vậy?"
"Thì có quan tâm chút không? Tối qua kỳ lạ như thế, các ngươi cứ chạy theo cái vòng sáng đó, chúng ta bắt được cả thuyền hàng, họ chắc cũng phải không ít, chả là muốn xem ai bắt được nhiều hơn thôi."
"Chắc chắn ta bắt được nhiều hơn chứ, trước khi họ phát hiện thì ta đã cho họ kéo mấy lưới rồi, sau đó hắn mới liên lạc hỏi tình hình, ta nói cho thì hắn mới đi đuổi vòng sáng."
"Cũng chưa chắc, lưới kéo dưới đáy biển, ai biết được bao nhiêu, dù sao hai ta cũng ở cùng một vùng biển, hai thuyền chúng ta kéo được nhiều cá tráp mắt vàng vậy, hắn chắc chắn cũng không ít."
Diệp Diệu Đông nhìn phía trước, "Đoán mò vô dụng thôi, lát nữa chạy lên xem, cha lên boong xem sao, hỏi người ta xem thôi."
"Khi tàu kia đang kéo lưới thì không áp sát được, kẻo lại quấn lưới vào nhau, vẫn nên giữ khoảng cách mà nhìn từ xa, xem có thấy gì không."
"Chờ về nhà tìm mua cái ống nhòm, có ống nhòm tiện lợi hơn."
"Vậy cũng được, mua cái cũng tiện."
Hắn nhìn cha mình một chút, hiếm khi mới thấy cha đồng ý mua đồ.
"Nhìn gì? Trên biển có ống nhòm cũng tiện lợi, nhìn thấy tàu ở xa hoặc là vật gì đó, vạn nhất có vật lạ trôi trên biển, mình có ống nhòm nhìn xem rồi còn biết có nên đến gần không."
"Ừm, dưới kia thu xếp tôm cá thế nào rồi? Chỗ này để ta trông, cha xuống dưới xem sao, tranh thủ ở đây đợi Bùi thúc gọi điện thoại cho con."
Bố Diệp vốn định từ chối, muốn ra boong giúp một tay, tiện thể biết được, số hàng đầy một boong có bao nhiêu, nhưng nghe Đông Tử nói là đợi thân gia liên lạc thì lại bằng lòng.
Ông thật tò mò, nhà mình thu được nguyên một thuyền rồi, lão Bùi bên kia có thể được bao nhiêu? Muốn xem xem hai thuyền chênh lệch ra sao.
Dù sao chiếc Đông Thăng này rẻ hơn chiếc Bội Thu kia hai nghìn, nếu số hàng bắt được gần bằng nhau thì chắc chắn là chiếc thuyền của mình lợi hơn về giá cả.
"Vậy con nhớ nhìn cháo trong nồi, đừng để nó trào ra ngoài, thỉnh thoảng phải ngoáy đấy."
"Biết rồi."
Diệp Diệu Đông đi ra đổi chỗ cho bố mình vào.
Vừa ra đến nơi, gió lạnh thổi mũ bông áo ngoài của hắn trực tiếp dựng ngược lên, rồi bị thổi rớt ra sau, hắn lập tức đội mũ lại, toàn thân cũng co lại một cục mà xuống boong tàu.
Đông người làm việc nhanh, mới chớp mắt ở khoang lái mà mạn thuyền cạnh buồng nhỏ đã chất được mười mấy giỏ cá tráp mắt vàng, to có nhỏ có, chưa hề phân loại, hàng thu được không hề có chọn lọc, cứ nhập hết vào một giá.
Đợi sau khi lên bờ, có thể sẽ chọn, hoặc cũng sẽ không, phần lớn là trộn hết với nhau, dù sao cả thuyền mấy chục tấn, ai rảnh mà đi lựa.
"Đống hàng bắt được ban đêm cũng thu xếp gần xong rồi à? Nhanh thật đấy."
Đống hàng do ném tay đi lên này, bây giờ chỉ còn một ít ở ngoài, chắc nhặt được khoảng bốn năm giỏ là hết.
"Đống này dễ lấy, toàn cá đỏ thôi, nhắm mắt lại không cần nhìn cũng rất nhanh."
"Đợi lấy xong chỗ cá này, còn lại ít mực ống con này, chờ chút nữa có khi còn được một giỏ, cũng phải được 50-60 cân đấy, cũng tốt rồi, mấy thứ tạp nhạp không cần nữa."
"Hai đống kia thì từ từ thôi, cái gì cá cũng có..."
Mọi người không ai ngẩng lên nói chuyện, tay thì cứ thoăn thoắt nhặt cá vào giỏ.
"Đợi thu xong chỗ này, mang hết vào hầm cá tôm trước đi, buổi trưa ăn uống xong xuôi thì liên lạc với tàu thu mua đến, không biết vùng biển này hiện tại gần trấn nào nhỉ?" Diệp Diệu Đông chỉ biết được vĩ độ là bao nhiêu chứ hiện giờ không có định vị.
"Đến tàu thu mua thì hỏi họ sẽ biết thôi, chúng ta cứ lênh đênh trên biển, biết đâu mà lần."
Hắn nhìn thấy chiếc Bội Thu đang ở ngay cạnh, duỗi cổ nhìn qua thì thấy boong thuyền của họ cũng chất đầy hàng, chỉ là nhìn không rõ số lượng, khoảng cách hơi xa.
Còn chiếc Bội Thu thì thấy tàu của mình đuổi kịp, một lát sau thì Bùi thúc cũng ra mép thuyền, gọi với sang, hắn chẳng nghe rõ được gì.
Cũng may là người đó không ngớ ngẩn đứng đó, Diệp Diệu Đông liền thấy hắn đi lên nóc cabin, chắc là đang định tìm cha hắn để liên lạc.
Hắn cũng không sốt sắng lên nóc cabin hỏi han, cứ dọn dẹp chỗ hàng trên boong tàu, chuẩn bị xuống xem nồi cháo nấu thế nào, quấy nó chút kẻo dính nồi.
Ăn đêm rồi qua đêm rồi, bụng hắn cũng réo ầm ĩ.
Nhìn đống hàng vẫn cao như núi trước mặt, hắn tiện tay cầm lấy một cái rá, nhặt chút tôm tép, bề bề chuẩn bị cho thêm vào cháo, làm cháo hải sản.
Trên biển thứ gì thiếu thì thiếu chứ mấy thứ này thì nhiều nhất, cũng không thể như ở nhà, ngày nào cũng ăn cháo trắng được.
Nấu cháo là một cái nồi lớn để đun nước, dù sao sáu người, sức ăn không hề nhỏ.
Hắn cầm cái thìa lớn khuấy đều, nước cháo đã sôi, chỉ là còn hơi ít, vẫn phải nấu thêm một chút, cũng nhân tiện thả tôm cùng tôm tích đã rửa sơ qua vào.
Nghĩ một chút, hắn lại đi rửa một mớ đồng hào đã hơi dập, lát nữa chín sẽ thả vào, thêm chút muối, mùi vị sẽ rất đậm đà, đảm bảo lát nữa ai cũng thèm đến mức nuốt cả lưỡi.
"Wow, trong đống này còn có một con cá mú..."
"Cái này cái này cái này cái này cái này... Là... Cái gì..."
"Ôi, ngươi yên tĩnh chút đi, đừng hỏi nữa..."
"Ta cứ thích hỏi!"
"Đây là cá mú rồng, chỉ là cái đầu không lớn bằng, trước đó trong thôn có A Đông hay A Quang hay ai đó, kéo được con hai trăm cân, thật đúng là thần thoại, ta sống ngần này tuổi, lần đầu thấy con lớn như vậy..."
"Cá mú này được đấy, con này cũng phải 50 60 cân, bán cũng được khá tiền, lúc nào cũng để trong đống tôm cá nên không thấy, đêm qua chỉ lo xem lưới bắt cá tráp mắt vàng, cũng không rảnh để ý mấy thứ này, đến giờ mới thấy."
Diệp Diệu Đông khuấy xong nồi cháo hải sản, vừa đi ra đã nghe thấy bọn họ nói cá mú, cũng thấy con cá lớn bị bọn họ cầm trên tay.
"Ai? Còn có cả cá mú nữa à?"
"Đúng đấy, trong đống này lúc vớt cá tráp mắt vàng, ai ngờ thấy cái đầu cá lớn, nên ta kéo nó ra trước."
"Vận may không tệ."
"Chúng ta nào chỉ vận may không tệ, đúng là quá khác biệt, ngày hôm qua giờ này ra khơi, đến bây giờ làm được sáu mẻ lưới rồi? Riêng ngày hôm nay thu hoạch được mấy ngàn cân, chiếm hơn nửa?"
"Mọi người đều nói mụ tổ đặc biệt phù hộ ngươi, trong thôn ai cũng truyền tai nhau là ngươi có vận biển mạnh, giờ ta mới thật sự tin."
"Đúng đấy, đúng đấy, đi một chuyến mới thấy A Đông có vận biển mạnh mẽ thật, thảo nào chỉ mấy năm ngắn ngủi đã xoay người, trong nhà thuyền nối đuôi nhau, giờ chỉ riêng thuyền của hắn đã chiếm một nửa của cả thôn."
"Quá giỏi, quá giỏi, giờ trai trẻ đúng là quá lợi hại..."
"Đâu có, đâu có, cũng nhờ cha ta giúp thôi, nếu không tuổi trẻ như ta sao mà làm nổi."
Diệp Diệu Đông tươi cười, miệng thì nói khiêm tốn, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Nào chỉ chiếm một nửa của thôn, đợi sang năm, riêng thuyền của hắn sẽ còn nhiều hơn cả cả thôn cộng lại! Cho bọn ngươi lác mắt.
"Trước kia không nghe nói ngươi giỏi thế, sao tự dưng lại lợi hại như vậy, ta cũng muốn cho con ta học theo..."
"Vớ vẩn, vận biển của người ta là trời sinh, đâu thể học được?"
"Chẳng phải thấy dạo gần đây nó phất lên nhanh quá sao?"
"Nghe nói do lão nhân trong nhà làm hư, không nỡ để hắn làm việc, nên trước kia mới không thấy được? Sau này như là Diệp lão tam đưa hắn ra biển, rồi kết quả mấy năm nay cứ tốt lên..."
"Hình như đúng vậy... Trước kia ta thấy nó cả ngày lêu lổng, sau tự dưng khác hẳn, đến cả mấy đứa nhỏ suốt ngày chơi bời với nó, giờ cũng đều ngoan, đều chịu đi theo làm ăn."
"Ê? Ngươi nói thế hình như đúng đấy?"
"Con trai lão Bùi chẳng phải trước kia cũng cả ngày chơi bời với nó sao? Nhìn xem người ta, thuyền còn to hơn cả A Đông!"
Mấy người đàn ông trung niên cũng thật nhiều chuyện, nói hồi cứ như hắn không tồn tại, hăng say thảo luận về chuyện làm giàu mấy năm nay của hắn.
Người là loài động vật quần cư, có người thì ắt sẽ có tiếng nói.
Diệp Diệu Đông cũng không quan tâm việc người ta bàn tán về mình, hắn cũng tò mò lắng tai nghe xem đám lão thúc này ngoài mấy lời thô tục, còn có thể thảo luận những gì?
"A Đông à? Cha ngươi lão nói trước kia ngươi gánh hạt kê cũng có thể vác đến chỗ trũng được, cái đầu thì to đấy, mà chẳng dùng được, sao ngươi tự dưng lại trở nên lợi hại thế?"
Hắn tròn mắt.
Đang chăm chú nghe bọn họ khen hắn và mấy bạn bè, sao tự dưng lại quay ra nói hắn vác hạt kê vào chỗ trũng?
Cha hắn thường ngày toàn nói xấu hắn là thế nào? Ta đi.
"Cha ta nói chuyện đó từ khi nào rồi? Cũng bao năm rồi, sao lão còn nhắc?"
Đám bạn nhỏ biết thì không sao, cả đám làm nghề đi biển cũng phải nói một lượt, có phải là hắn chẳng có chuyện gì tốt đáng cho cha hắn kể rồi không?
Ôi!
"Ha ha, chẳng phải năm trước cha ngươi chạy về bảo ta cho ngươi đi tàu, ta mới khen ngươi một trận, cha ngươi nói trước kia ngươi thế này thế nọ, giờ nhìn thì có vẻ khá hơn rồi, nhưng mà vẫn phải để ý mày khi lão còn làm được, quan tâm mày nhiều hơn chút." Trần lão thất cười nói.
"Trước kia ngươi không biết mình có vận biển tốt?"
"Sao ta biết được? Trước kia ta có bắt cá bao giờ đâu, cùng lắm là lúc còn nhỏ thèm ăn, ra bờ biển nhặt hải sản về ăn, mà cũng có biết cái gì, nhặt được cái gì là bỏ hết vào bụng. Đợi lớn chút nữa thì không thích ra biển chơi nữa, chẳng có gì vui, chán hết cả rồi, làm sao biết được mình có vận biển hay không."
"Nghe cũng đúng..."
"Phát tài rồi, cả thuyền hàng này chắc cũng bán được mấy ngàn, về nhớ bái lạy mụ tổ nhiều vào, đúng là được mụ tổ phù hộ."
"Suýt nữa thì quên mất, sáng nay vẫn chưa đi thắp hương cho mụ tổ nương nương."
Diệp Diệu Đông bận rộn cả đêm, suýt chút nữa đã quên, hắn tranh thủ đứng dậy đi rửa tay, chuẩn bị đi cắm hương trước.
Sớm tối ba nén hương, đây là việc không thể thiếu.
Hắn đúng là toàn bộ nhờ mụ tổ phù hộ.
"Thôi, vậy ngươi đi nhanh đi, ở đây có chúng ta, không cần ngươi phải bận rộn."
"Đống hàng này chắc chắn có thể bán được hai ngàn mấy đấy!"
"Ừ, chắc là có, riêng con cá đỏ này nhìn thôi đã phải năm sáu ngàn cân, đống này đáng giá cả ngàn, đúng là phát tài rồi, mụ tổ phù hộ."
"Sớm biết khi xây miếu mụ tổ, ta cũng quyên thêm ít tiền, có khi cũng tích thêm chút công đức."
"Thôi đừng nghĩ, chúng ta tuổi đã cao, được bình an, có ít tiền dưỡng già là tốt rồi..."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận