Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 523: Thu hoạch đầy ắp

Chương 523: Thu hoạch đầy ắpChương 523: Thu hoạch đầy ắp
Anh vốn định tìm thêm xung quanh, xem có thể nhặt thêm được mấy con ốc nữa không. Mới có hai con này thôi, bỏ vào nồi nấu thì không được, lãng phí củi lửa. Đúng lúc đó anh nghe thấy tiếng gọi của con trai, đành phải chạy qua đó.
"Ở đây, ở đây, bố ơi- Nó chạy ngang qua rồi-"
Diệp Diệu Đông cao chân dài, chỉ cần nhấc chân bước hai bước là đuổi kịp ngay. Anh dùng kẹp than kẹp con cua đầu quỷ đang định bỏ chạy.
Con cua quỷ này chắc là loài cua xấu nhất trong các loài cua, mắt to mà dài tới mông luôn, thật là khó ưa!
"A, bắt được rồi..."
"Bố ơi, con cua này xấu quát"
"Ừ, đây là cua quỷ, xấu thì xấu một chút, miễn ăn ngon là được."
"Con không muốn ăn, nó xấu quá, con muốn ăn cua xanh cơi"
Diệp Diệu Đông không vui nói: "Con cũng biết đồ ngon đấy, còn biết ăn cua xanh nữa chứ. Vậy để bố cho con ăn cái này nhé, muốn ăn không?"
"Ec ẹc ẹc, cái đó bố tự ăn đi!"
Diệp Thành Dương cũng bắt chước nhún mông: "Ẹc ẹc ẹc- cho bố ăn nè-"
Nói xong cũng chạy theo luôn.
Diệp Diệu Đông ở phía sau cười mắng: "Chạy chậm lại, đừng có chạy xuống nước, phía trước nước vẫn đang rút, đừng lại gần quá."
"Biết rồi ạ-"
Hai đứa chạy chạy dừng dừng, đến khi hai tay đều đầy mới lại gọi bố.
Tay chúng nhỏ xíu, mỗi đứa chỉ nhặt được hai ba con ốc với nghêu thôi.
"Ở kia còn hai con cá nữa, tay tụi con không cầm hết được." "Ừm."
Anh đi theo hướng tay hai đứa con chỉ, nhặt hai con cá bùn đã chết ném vào xô, bên cạnh còn có một con sò lông to bằng trứng bồ câu, anh cũng thuận tay bỏ luôn vào túi.
Đi nhặt hải sản ư? Chỉ có một điểm không hay, đồ quá rải rác, đủ các loại, cứ nhặt từng cái một, không phải nhặt cả tổ.
Cho dù vốn phải sống thành bầy đàn, nhưng khi bị sóng đánh dạt vào bờ cũng bị phân tán ra, sóng biển đâu có quan tâm chúng nó có phải một nhà hay không.
Đi được vài bước, lại thấy phía trước có một quả cầu đen đen, anh bước nhanh lên phía trước, lại là một con nhím biển, hai đứa nhỏ có thể mỗi đứa ăn một bát trứng hấp nhím biển rồi.
Còn tại sao không nấu luôn một bát lớn ư?
Đương nhiên là vì chia không đều sẽ đánh nhaul
Để giữ gìn sự hòa thuận trong gia đình, cũng để có thể ăn một bữa cơm yên ổn, bắt buộc phải hấp riêng từng bát cho mỗi đứa, nếu không ăn cơm xong, sẽ có một đống "vụ án" không dứt.
"Bố ơi, ở đây còn một con cua xấu nữa, nó đang ăn vụng nghêu cát kìa!"
"Là cua quỷ đó!" Diệp Thành Dương nói giọng trẻ con.
Diệp Diệu Đông tới ngay tức khắc.
Hai đứa nhỏ đang ngồi xổm ở đó say sưa xem một con cua quỷ đang mổ ăn thịt trong thân con nghêu cát to gần bằng nó.
"Ôi chao, bố ơi, hai cái chân to của nó ghê quá, có thể bẻ mở được miệng nghêu cát luôn-”
Chỉ thấy con cua quỷ này thật sự rất "quỷ": Dùng hai cái càng dùng sức bẻ mở hai mảnh vỏ ngoài của con nghêu sống, một cái càng chống đỡ, một cái càng đi kẹp thịt nghêu.
"Nên lúc nào cũng bảo các con không được bắt cua, bị cái chân to của nó kẹp phải, ngón tay các con đứt luôn đấy!"
Diệp Thành Hồ vừa đưa ngón trỏ ra lập tức sợ hãi rụt lại: "Con không có bắt mài"
"A... ăn rồi ăn rồi..."
Diệp Thành Dương thấy thịt nghêu cát bị móc ra, lập tức kích động kêu lên.
"Ừ, cứ để nó ăn no chết luôn đi!" Diệp Diệu Đông đợi nó ăn no rồi mới bắt bỏ vào xô.
Con này có lẽ tham ăn hơn, thân hình so với con bị bắt trước đó hơn cả một vòng, nhìn có khoảng bốn năm lạng, rất cứng.
"Đưa bố xem nào, nhặt được bao nhiêu rồi? A... có hai con nhím biển, mỗi đứa một con..."
"Hai đứa tìm thêm đi, tối nay chưa có gì ăn đâu!"
"Vâng ạ, bố!"
Hai đứa nhỏ lại chạy nhảy tung tăng trên bãi cát.
Diệp Diệu Đông nghĩ chút nữa có lẽ có thể bảo bố tranh thủ lúc rảnh đan hai cái rổ nhỏ cho chúng xách, lần sau ra nhặt hải sản cho tiện.
Một lớn hai nhỏ vừa đi vừa nhặt dọc đường, nhặt cũng khá nhiều ốc mắt mèo với nghêu, sò lông cũng nhặt được mấy con.
Diệp Diệu Đông cũng không chỉ nhìn chăm chú xuống chân, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn xem hai đứa nhỏ chạy đi đâu, rồi lại quay đầu nhìn về phía bờ.
Đúng lúc này, Diệp Thành Dương đột nhiên vừa sợ vừa hoảng, khóc thét lên xé lòng xé dạ: "Bố ơi- Bố ơi-"
Diệp Thành Hồ cũng lo lắng nói: "Bố ơi, bạch tuộc bò lên mặt Dương Dương rồi..."
Anh còn tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy qua.
Chỉ thấy một con bạch tuộc nhỏ đang bò trên mặt Diệp Thành Dương, mấy cái xúc tu múa ngạo mạn dang rộng ra, phủ kín cả khuôn mặt cậu bé, dọa Diệp Thành Dương run cả tay chân, nước mắt nước mũi chảy dài. Anh tùy tay bắt con bạch tuộc xuống, nắm trong tay: "Làm bố giật mình! Còn tưởng xảy ra chuyện gì, chỉ là bạch tuộc nhỏ thôi mà, bắt xuống là được rồi, sợ gì chứ?"
Diệp Thành Dương ôm chặt chân Diệp Diệu Đông vẫn cứ khóc òa lên.
Diệp Thành Hồ vô tội nói: "Con có bắt rồi mà, nhưng bắt không xuống, chân nó quấn chặt quá."
"Không cần sợ, sợ gì chứ, nhỏ xíu vậy thôi, trưa nấu cho con ăn, con ăn vào bụng rồi sẽ không sợ nữa."
Diệp Thành Dương lập tức nín khóc, nhưng thỉnh thoảng vẫn sụt sịt mũi, rung rung vai.
Diệp Diệu Đông chuyển chủ đề: "Ồ- Chỗ vũng nước kia có một con hải quỳ trong suốt kìa."
Sự chú ý của hai đứa lập tức bị chuyển hướng, Diệp Thành Dương cũng không sụt sịt nữa, chạy theo sau bố líu ríu.
"A, hải quỳ, đẹp quá..."
Trẻ con chính là vậy, cảm xúc đến nhanh, đi cũng nhanh.
Con hải quỳ trong suốt bị chôn dưới cát chỉ lộ ra phần miệng trên mặt cát, mấy chục xúc tu đung đưa lắc lư trong nước cạn, trông như một bông hoa.
Diệp Thành Hồ tò mò đưa tay định bắt, bị Diệp Diệu Đông vỗ một cái: "Có độc đấy, đừng chạm vào, để bố đào cho, cái này không dễ đào đâu."
"Đào kiểu gì ạ?"
"Nhìn này, bố dạy các con, đào từ bên cạnh, ở chỗ cát bên cạnh ấy, xiên góc bắt đầu xúc cát... Phía dưới nó vẫn còn mọc, sâu lắm, đừng đào đứt, phải nhổ cả rễ lên."
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa bắt đầu xúc cát, lại bất ngờ móc ra một con nghêu cát?
Ném vào xô xong, anh lại tiếp tục đào không ngừng, đào một cái hố lớn xuống dưới, tay cũng thò xuống tận đáy mà xúc. Phần rễ phía dưới hải quỳ vẫn còn mọc rất dài, hình trụ tròn, móc hết ra thì phần rễ phía dưới miệng lại là một quả cầu tròn.
Anh nắm lấy phần rễ của nó, nhổ cả rễ lên rồi vẩy vẩy nước, đưa cho hai đứa xem: "Để tối nấu canh chua cay, không có phần của các con đâu!"
"Xì- Tụi con muốn ăn trứng hấp nhím biển cơi"
"Nhưng trong xô chỉ có hai con thôi, không đủ cho các con ăn hai bữa đâu, mau đi tìm đi."
"Lẹ lẹ lẹ-"
Diệp Diệu Đông ở bên cạnh nhìn thấy thêm mấy con nữa ở cách đó không xa, đều đào hết lên, một con không đủ một bát-
Dựa vào núi ăn núi, dựa vào biển ăn biển, hàng ngay trước cửa nhà muốn nhặt bao nhiêu cũng được, ở bên bờ biển vẫn không lo chuyện ăn uống.
Chỉ là từ nhỏ đã đi nhặt hải sản, anh đã sớm chán rồi, cũng không thích đến, nếu không mỗi ngày nước rút đều có thể nhặt được cả nửa xô đồ hải sản lặt vặt mang về ăn.
Họ men theo nước triều đi mãi xuống dưới, đến khi sắp tới vùng nước cạn, anh không cho hai đứa nhỏ đi tiếp nữa, chỉ cho chúng quanh quẩn trên bãi cát.
Lúc này trên bãi cát cũng có thêm không ít trẻ con, người lớn không mấy ai thích ra biển nhặt mấy thứ rẻ tiền lung tung này. Mất thời gian, số lượng cũng không nhiều, không đáng để họ chạy một chuyến, nhưng trẻ con thì rất thích.
Có lúc người lớn trong nhà cũng sẽ gọi lũ trẻ ra nhặt ít đồ về khi nước rút, để chúng khỏi chạy lung tung.
Diệp Diệu Đông dẫn chúng đi về phía khu đá ngầm bên cạnh, xem có con cá nào bị mắc cạn không thì nhặt ít về, hôm nay chẳng nhặt được con cá nào, chỉ có hai con cá bùn.
"Bố ơi, cua xanh, cua xanh-"
Đây là loại cua Diệp Thành Hồ thích ăn nhất, cậu đương nhiên nhận ra, Diệp Diệu Đông cầm kẹp than kẹp nó ra từ dưới đá.
"Tối bảo mẹ con nấu với đảng sâm cho con, ăn vào sẽ có sức!"
"Tốt quá, tốt quá!"
Diệp Diệu Đông lại dẫn chúng ngồi xuống bãi cát bên cạnh, thử đào vài cái, đào lên hai con nghêu cát, lập tức hài lòng nói: "Các con cứ đào nghêu ở đây, đừng chạy lung tung nữa, mẹ con dặn phải đào nhiều một chút, bố đi quanh quẩn bên cạnh đây."
Khu đá ngầm toàn đá lộn xôn, nên không dẫn chúng theo, anh cũng chỉ định đi một vòng thôi.
Trên đá không có loại sò lớn nào, nhỏ thì anh cũng chẳng thèm, nên anh cũng không nhìn vách đá, chỉ xem có con gì bị mắc cạn không thôi.
Cua đá, cua xanh, cua quỷ thì thật sự không ít, kẽ đá, dưới đá, đống đá vụn... nước vừa rút, khắp nơi đều thấy.
Nhỏ quá anh cũng lười bắt, đều chọn con to một chút, ước chừng trên dưới hai ba lạng là kẹp vào xô, chẳng mấy chốc, lớp trên cùng của xô đã bị các loại cua phủ kín.
Nhưng hôm nay thật sự chẳng thấy con cá nào, chỉ nhặt được 3 con cá đá.
Hôm nay mực nước triều cũng không rút xuống thấp lắm, xa hơn chút nữa là không đi ra được, Diệp Diệu Đông đi một vòng không phát hiện gì, liền quay lại tìm hai đứa con trai.
Hai đứa trông rất nghiêm túc, rất chăm chỉ ngồi xổm ở đó, không chạy lung tung.
"Đào được bao nhiêu rồi?" Anh vừa đi vừa hỏi, đến gần nhìn, hóa ra hai đứa đang đào hố, căn bản không chăm chỉ làm việc gì cả?
"Đào được hai con!" Diệp Thành Dương ra vẻ khoe của lôi hai con nghêu cát chôn trong cát ra.
"Không tệ, tiếp tục cố gắng, đừng có chơi nữa, mẹ con giao nhiệm vụ phải hoàn thành, không thì trưa nay sẽ không có trứng hấp nhím biển đâu."
"Biết rồi ạ." Hai đứa dịch chuyển cái mông nhỏ, di chuyển sang bên cạnh một chút, thật sự chăm chỉ làm việc, chỉ có điều không kiên trì được bao lâu thì lại chơi rồi.
Diệp Diệu Đông cũng không trông mong chúng đào được bao nhiêu, vốn dĩ cũng là dẫn ra ngoài chơi.
"Đừng có để cát dính lên đầu, không thì về nhà sẽ bị đánh đòn đấy."
Dính lên quần áo thì không cần lo, cát biển phủi phủi là sạch.
"AI Con đào được một con to lắm!"
Diệp Thành Hồ chỉ định đào cát chơi thôi, không ngờ đào ra một con nghêu cát to hơn cả nắm tay của cậu.
Cậu lập tức phấn khích vô cùng: "A ha ha ha, to quá, con giỏi quá..."
"Vận may không tệ, đào thêm mấy con nữa đi!"
"Vâng ạI"
Cậu lập tức như uống phải máu gà, hì hục chăm chỉ đào lên.
Cơ bản một xẻng một con, thật sự cậu đào được không ít trong chốc lát, cậu càng đào càng hưng phấn.
"Lại một con nữa..."
"Còn nữa..."
"Lại một con to nữa...
Nghe tiếng reo hò bên tai, Diệp Diệu Đông cũng tăng tốc động tác xúc, không thể để con trai vượt mặt được.
Những con nghêu cát đào lên, anh đều ném sang một bên, chất đống trên mặt đất trống.
Mấy tháng trước sao biển hoành hành, một thời gian dài trên bãi cát không có nghêu, mấy tháng trôi qua, nghêu ở ngoài khơi lại liên tục bị sóng đánh trôi vào, chôn dưới cát.
Chưa được bao lâu, bên cạnh anh đã chất một đống nhỏ, như quả núi nhỏ, đào chẳng tốn chút sức nào.
Đúng lúc này, Diệp Thành Dương đột nhiên la lớn: "Cua... cua chạy rồi... bố ơi... cua chạy rồi..."
Diệp Diệu Đông quay đầu nhìn, xung quanh khắp nơi đều bò đầy cua, mép xô nước còn treo lủng lẳng hai con, hai cái càng to kẹp lẫn nhau, một con treo lơ lửng giữa không trung, chớp mắt cả hai cùng rơi xuống.
"Hả? Không để ý một chút mà đã vượt ngục hết rồi à?"
Có lẽ vừa nãy xô đựng quá đầy, chúng chồng chất lên nhau cao ngất nên trốn thoát được.
Chỉ là ra nhặt chút hải sản thôi mà, cái xô anh mang theo cũng không to bằng mấy cái mang đi biển, chỉ là loại xô nhựa đỏ thường thấy trong nhà.
Anh bắt hết đám cua bò loạn khắp mặt đất vào xô, tiện thể cũng bỏ luôn mấy con nghêu đào được vào, đầy ắp, đã đầy tám phần.
Chỉ tùy tiện ra ngoài dạo chơi một chút, đã được cả xô, rất tuyệt rồi.
Nhìn đám cua trong xô lại bắt đầu chồng chất lên cao, anh quay sang gọi hai đứa con: "Đi thôi, không đào nữa, về nhà rồi."
"Nhanh vậy ạ, mới ra mà, chơi thêm chút nữa đi bố, con còn chưa đào nhiều mà."
"Đã đầy cả xô rồi, không mang về bỏ vào nồi nữa, cua lại chạy mất, trưa con không có gì ăn đâu. Nhanh lên, lúc nấy bảo con đào, con không đào, giờ mới hăng hái lên..."
Diệp Thành Hồ không cam lòng lại đào thêm hai con nữa, liên bị Diệp Diệu Đông nhấc bổng lên: "Đợi chút... nghêu của con..."
Bỏ mấy con mình đào được vào xô xong, cậu mới miễn cưỡng lẽo đẽo theo sau đi vê.
"Vê nhanh vậy... Bố ơi, bao giờ mình lại ra đào nghêu nữa ạ?"
"Lần sau đi."
"Lần sau là khi nào?" "Xem bố có rảnh không, có tâm trạng không?"
Diệp Thành Hồ lẩm bẩm nhỏ: 'Vậy con tự lén ra..."
Diệp Diệu Đông cũng mặc kệ, chỉ giục chúng đi nhanh lên.
Tuy người lớn đều không cho trẻ con ra biển, nhưng làm sao trông nom hết được, nhà ngay cạnh biển, nhất là mùa hè, đứa trẻ nào chẳng chơi nước, trẻ con bây giờ cũng đều nuôi thả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận