Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 119: Mưa dột bị cúp điện(1)

Chương 119: Mưa dột bị cúp điện(1)Chương 119: Mưa dột bị cúp điện(1)
Tắm rửa xong, Diệp Diệu Đông cũng không mặc quần áo mà chỉ mặc một cái quần đùi rồi ngồi xuống bên cửa sổ.
"Sạch hết chưa? Anh xem một chút."
Hiếm khi anh kiên nhẫn dịu dàng làm sạch cát giúp cô như vậy.
Nhìn dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc của anh, Lâm Tú Thanh có cảm giác dường như trái tim vẫn luôn bình tĩnh của mình lại nổi lên chút gợn sóng.
"A a a a"
"Đau lắm hả? Để anh nhẹ lại..." Nói xong anh còn thổi nhẹ hai cái rồi mới tiếp tục làm sạch hạt cát trong lòng bàn tay giúp cô.
Bị thế này nếu không có vệ sinh sạch sẽ, sau khi miệng vết thương kết vảy vẫn sẽ sinh mủ.
Sau một lúc lâu, anh kiểm tra qua rồi mới nói: "Có lẽ sạch rồi đấy, hai ngày này em làm ít việc lại, đúng lúc trời bão cũng không có chuyện gì phải làm. Em vén ống quần lên đi, để anh xem đầu gối một chút."
Lâm Tú Thanh làm theo, cô vén ống quần lên rồi uốn gối đưa đến trước mặt anh...
Hai người một người thì yên tính, một người thì chăm chú, căn phòng tràn ngập hơi thở ấm áp.
Đột nhiên một tiếng mở cửa cực lớn vang lên!
"Cha mẹ, ăn cơm thôi...
Cánh cửa bị đẩy ra một cách nặng nề, đập vào tường dọa cho hai người nhảy dựng lên, cái tay đang cầm kim của Diệp Diệu Đông cũng khẽ run lên, suýt chút nữa đâm vào thịt.
Anh tức giận thở hổn hển đang muốn mắng hai câu, chợt nghe thấy thằng oắt con rêu rao bậy bạ: "A... Cha thật xấu hổ, trần truông không mặc quần áo ôm chân mẹ..." "Mịa nó, thằng oắt thối này! Diệp Thành Hồ, con nói hưu nói vượn cái gì đấy!"
Diệp Diệu Đông thẹn quá hóa giận chạy đến nhấc cậu con trai lớn lên, mới đánh hai cái vào mông đã bị bà cụ cản lại.
"Đánh nó làm cái gì, trẻ nhỏ đều là thấy gì nói đó, nó thì biết cái gì chứ?"
Lời này của bà cụ...
Nhiều người như vậy, anh cảm thấy mình cần phải giải thích một câu, bằng không thì mọi người sẽ thật sự nghĩ là anh gấp gáp không nhịn được mất.
"Trước đó A Thanh ngã ở bên ngoài, cả đầu gối và tay đều rách da dính cát, cháu lấy kim làm sạch cho cô ấy, cái thằng ranh con này nói năng tùy tiện." Anh lại hung hăng trừng cậu con lớn một cái rồi mới trở vê phòng mặc quần áo.
Diệp Thành Hồ có hơi uất ức sờ sờ bờ mông: "Con cũng không nói sai mà..."
Lâm Tú Thanh cũng hơi xấu hổ vội chạy đến, cũng trừng mắt liếc cậu con lớn: "Con im miệng, mau đi ăn cơm! Đâu ra trẻ con nhiều lời thế hả?"
Nó mím miệng, theo bà ra bàn.
Ngoại trừ Diệp Huệ Mỹ, người lớn ở trong nhà ai ai cũng đều là người từng trải, có ai còn không biết chút chuyện này giữa vợ chồng chứ? Mặc kệ Diệp Thành Hồ cứ ồn ào bảo đấy không phải là sự thật, dù sao bọn họ cũng làm như không biết gì, vẫn bình tĩnh xới cơm gắp thức ăn như cũ.
Sau khi Diệp Diệu Đông ngồi gào bàn, nhìn thấy một bát thịt ốc dừa thái mỏng xào lăn thì khẩu vị trào dâng, dẫn đầu gắp một miếng. Ưm- Hương vị tươi sống tê cay giòn sần sật- Tuyệt vời!
Anh cũng thuận tay gắp một miếng cho vợ mình, hai vợ chồng ăn ý nhìn nhau mỉm cười.
Kết quả còn chưa ăn xong một bữa cơm trưa, ngoài nhà đã tối tăm mờ mịt một mảnh, nếu không biết còn tưởng rằng đã chạng vạng tối.
"Mở đèn đi! Tối quái"
Cơm nước xong xuôi, mọi người không thể ra ngoài nên chỉ có thể sinh hoạt ở trong nhà. Ai cũng nghe thấy được tiếng gió thổi vù vù ngoài nhà, trong lòng mọi người đều rất mông lung, không biết phải bao lâu nữa thì cơn bão này mới đi qua.
Vốn đều nghĩ rằng chẳng qua cũng chỉ là cơn bão nhỏ, có lẽ chỗ này của bọn họ sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều, không ngờ quỹ đạo hoạt động của cơn bão lại tới thẳng đến chỗ bọn họ.
Cũng may vườn rau ở sau nhà còn có rau, trong nhà cũng có cá ướp muối và cá khô, cho dù vài ngày không ra khỏi cửa bọn họ cũng không sợ không có thức ăn.
Diệp Diệu Đông buồn chán nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ trưa một lúc, đột nhiên cảm giác có giọt nước nhỏ lên bụng anh, anh ngửa đầu nhìn thoáng qua tấm mùng trên đầu, vẫn còn giọt nước nhỏ ngưng đọng ở đó.
"Dột nước?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận