Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 629: Phương pháp câu cá bằng dây tay

Chương 629: Phương pháp câu cá bằng dây tayChương 629: Phương pháp câu cá bằng dây tay
Ngày hôm sau, Lâm Tú Thanh lục ra bộ quần áo vải hoa vàng mà Diệp Diệu Đông mua cho cô năm ngoái ta.
Mùa hè của cô cũng chỉ có bộ này đẹp nhất, ra dáng nhất, cô vẫn tiếc không nỡ mặc, gấp gọn cất đi, chỉ mặc một lần khi về nhà ngoại.
Diệp Diệu Đông ngồi bắt chéo chân trên giường, nhìn co cầm quần áo đứng đó đo đi đo lại.
"A Đông này, em cảm thấy sau khi sinh con hình như em béo lên, cảm giác quần hơi chật eo rồi."
"Đâu có thấy, bánh bao to lên thì đúng rồi! Eo vẫn ổn chứ? Dù sao anh cũng không sờ eo em, bánh bao to tốt, có sữa."
Lâm Tú Thanh trách móc trừng mắt nhìn anh: "Anh không phải nói muốn ra biển xem tình hình sao? Sao còn chưa đi?"
"Gấp gì? Mới 7 giờ, em đi làm cũng 8 giờ mới đến, anh đi sớm vậy làm gì?"
"Vậy anh ra ngoài đợi đi, em muốn thay quần áo."
"Cũng đâu phải chưa thấy bao giờ... ấy ấy ấy... ra ngoài thì ra ngoài..."
Anh nói một câu xong, liền bị kéo dậy đuổi ra ngoài.
Ra đến cửa nhìn, trời ơi, mấy anh đồng chí bộ đội lại rảnh rỗi sinh nông nổi, chạy đi khiêng gạch làm việc rồi.
"Tôi nói này, các anh hăng hái vậy, có phải muốn làm con rể tôi không? Tiếc là con gái tôi mới ba tháng, không thì, tôi bảo vợ tôi giới thiệu cho mấy cô gái lớn trong làng? Giúp các anh giải quyết đại sự đời người?"
Khuôn mặt đen sạm của đội trưởng lập tức đỏ bừng đến tận mang tai: "Nói bậy gì vậy, đây không phải thấy cậu chưa ra khỏi nhà, cũng rảnh rỗi, phụ làm chút thôi. Đã ra rồi thì đi thôi."
"Gấp gì, tôi pha một thùng nước trà trước đã, chứ cả ngày trôi nổi trên biển khát chết, nước trong nồi còn chưa sôi, các anh làm thêm chút nữa đi, xong rồi gọi các anh.
"Hừ hừ, cậu còn thật sự không khách sáo."
Cha Diệp vội vàng cười nói: "Đồng chí bộ đội, các cậu đừng nghe nó, mau ngôi xuống nghỉ chút đi, mát mẻ một tý, có công nhân mà."
"Không sao, tranh thủ lúc mặt trời chưa lên, hoạt động gân cốt chút."
Đợi Diệp Diệu Đông chuẩn bị xong xuôi đồ ăn thức uống, họ mới ra biển xem tình hình.
Không ngờ những kẻ lòng tham chưa chết cũng thật sự không ít, còn chưa đến gần, mọi người đã thấy lại có ba chiếc thuyền đậu quanh vùng biển họ đánh dấu.
Mấy chiếc thuyền kia cũng làm ăn trộm nên đa nghi, vừa thấy ký hiệu trên thuyền của họ là nhận ra ngay, họ cũng thấy mấy anh bộ đội trên thuyền, đợi người dưới biển lên thuyền, họ liên vội vàng lái thuyền bỏ chạy.
Diệp Diệu Đông cũng không đuổi theo, đợi thuyền chạy hết rồi, anh mới chạy ra xa một chút thả lồng đáy.
Mấy anh bộ đội lên thuyên thấy trên thuyên chất đống lồng đáy, đã rất muốn hỏi rồi, lúc này thấy cha anh lái thuyền, anh thả ở đó, cũng tiến lên phụ một tay.
"Cậu đúng là chẳng lãng phí tí nào! Không kéo lưới cũng phải thả cái lồng đáy, lấy đâu ra vậy?”
"Tự có chứ lấy đâu ra? Tôi vốn vẫn luôn thả lồng đáy lưới, một hai ngày lại đi thu một lần, dạo gần đây bị chậm trễ đến nỗi hàng trong lồng cũng thu không được. Hôm qua cố ý đi thu lồng về trong đêm, thả bên này cho tiện một chút, ai biết còn phải chậm trễ tôi mấy ngày nữa?"
"Tôi đã bốn ngày không ra biển rồi, trước đó còn mưa hơn 20 ngày, không thả lưới kiếm chút hàng, tôi sắp phải uống gió tây bắc rồi. Một mình tôi uống gió tây bắc không sao, nhà còn mấy cái miệng, giờ còn phải cất nhà đón bà cụ sang an dưỡng, đều cần tiền cả!" Diệp Diệu Đông lúc nào cũng không quên kể khổ.
Mấy anh bộ đội quả nhiên thật thà, nghe anh nói mà thấy tội, lập tức nói: "Có gì có thể giúp được không?"
"Hay là, chúng tôi giúp cậu thả lưới?"
"Hoặc giúp cậu lặn xuống bắt cá?"
"Có gì cần giúp, cậu cứ nói thẳng."
Khóe miệng Diệp Diệu Đông co giật, anh chỉ thuận miệng than vãn mấy câu: "Không sao, không có gì cần giúp cả, cũng chỉ thả mấy dãy lồng này xuống là được rồi."
"Chúng tôi lúc trước có lặn xuống xem, xung quanh con thuyền chìm bên đó cá khá nhiều, hay là thả lồng xuống bên đó đi?"
"Sẽ mắc đáy mất, trước đây chúng tôi kéo lưới đến đây, lúc kéo lên bị mắc đáy, rồi vớt lên được một cái đỉnh đồng. Thôi bỏ đi, các anh lặn xuống một lượt chỉ được hai ba phút, chưa chắc đã tìm được chỗ mắc đáy đã phải lên rồi, thôi đừng làm vậy."
Cứ thả lồng ở bên này mấy ngày là được rồi, dù sao ủy ban thôn cũng đã bù đắp tổn thất cho anh rồi.
"Vậy được, để tôi giúp cậu thả, có việc gì cậu cứ giao cho chúng tôi làm là được."
Mấy người cứ thấy hơi áy náy, làm chậm việc kiếm tiền của anh, đều giành nhau nhận việc của Diệp Diệu Đông.
Nhiệt tình như vậy, cha Diệp cũng hơi ngại, cảm thấy Đông Tử hơi ức hiếp người thật thà rồi.
"Chúng tôi tự làm, tự làm..."
Diệp Diệu Đông lại vỗ tay lui ra, thích làm thì để các anh làm, dù sao họ cũng rảnh.
Anh vào khoang thuyền lấy dây câu và lưỡi câu ra lại nghịch, cứ ba hôm hai bữa lấy ra định câu cá lại gặp đủ tình huống, hại anh chẳng câu được lần nào.
Mẹ kiếp, giờ lại bị phái ra biển trông chừng, không kéo lưới được, chỉ có thể câu câu cá thôi, chứ ngồi không trôi nổi trên biển cả ngày, lãng phí thời gian quá.
Không có cần câu, chỉ có dây câu và lưỡi câu, kiểu câu này cũng có cái tên gọi là câu bằng dây tay.
Câu bằng dây tay là một phương pháp câu kéo không dùng cần câu, rất cổ xưa, hoàn toàn dựa vào cảm giác tay của người câu cá lão luyện để phán đoán có cá cắn câu không, và dùng hai tay trực tiếp kéo cá đâm cá, thành công bắt được cá.
Chế tạo nó rất đơn giản, như cái anh đang cầm trên tay vậy, chỉ cần một sợi dây câu dài vài chục mét, chì và lưỡi câu.
Anh không có chì, nhưng anh có đá, trực tiếp lấy đá làm chì cũng được, thời buổi khó khăn, đơn giản một chút là được.
Chỉ là hơi kén chọn dây câu thôi, dù sao dùng tay thu phóng dây, nên cần chọn loại dây hơi dày một chút, và cứng một chút, vừa tiện cho việc thu phóng dây không làm tổn thương ngón tay, vừa có thể giảm bớt việc dây bị rối.
Sợi dây câu trên tay anh thì được, là dây đan lưới ở nhà, mấy người đàn bà trong nhà mỗi lần nhận việc không giống nhau, lưới đan cũng khác nhau, dây cũng có dày có mỏng.
Dù sao cái trên tay anh cũng không mỏng, dày bao nhiêu thì anh không rõ lắm, miễn là câu được dùng được là được.
Diệp Diệu Đông buộc một viên đá nhỏ làm chì xong, liền đi xách cái thùng cá tôm nhỏ để lên mạn thuyền, đây là cố ý để lại hôm qua.
"Cha, mọi người xong chưa? Thả lồng xong chưa?"
"Còn một dãy nữa, phải đợi chút."
Anh muốn đến chỗ mỏm đá ngầm có con thuyền chìm kia, trước đây lúc trời sắp tối anh cũng có lặn xuống, thấy chỗ đó quả thật nhiều cá, có mấy loại cá thích hoạt động quanh mỏm đá ngầm, ví dụ như cá mú.
Nếu lồng còn chưa thả xong, vậy thôi, câu thử một cái ở đây trước đã.
Anh nhặt một con tôm đỏ nhỏ gắn mồi vào lưỡi câu, rồi từ từ thả lưỡi câu và hòn đá làm chì xuống biển, cho đến khi thả mồi câu chìm xuống đáy biển.
Lúc này do đang thả lưới lông, thuyền đang từ từ chạy về phía trước, tốc độ dòng chảy lớn, mồi câu ở dưới đáy cũng sẽ trôi nổi theo dòng chảy, thu hút cá ở dưới.
Anh cũng là lần đầu dùng phương pháp câu bằng dây tay, cái này so với dùng cần câu, khoảng cách ném xa không bằng.
Nhưng anh đang ở giữa biển, không cần ném quá xa cũng không sao, cảm giác bây giờ thế này cũng được.
Sau khi ném lưỡi câu ra, ngón tay anh cũng không rời khỏi dây, chẳng bao lâu anh đã cảm thấy sợi dây câu trên tay run rẩy, không phải cảm giác gió biển thổi dây câu, mà là run rẩy trước sau trái phải, ngón tay anh có thể cảm nhận rõ ràng.
Anh reo lên phấn khích: "Ồ hô - Tới rồi tới rồi -"
Cảm thấy lực kéo sợi dây trên tay rất mạnh, anh kịp thời dùng sức giật dây, để lưỡi câu đâm vào miệng cá, mắc vào cá, và tay trái nắm cây gậy cuốn, tay phải theo thứ tự từ dưới lên trên luân phiên kéo dây.
Mọi người trên thuyền nghe tiếng reo hò phấn khích bên này của anh, đều quay đầu nhìn sang, thấy anh đang kéo giật sợi dây câu ở đó, đều tò mò đi đến.
"Cậu đang làm gì vậy?”
"Câu cá chứ làm gì nữa? Không thấy tôi đang kéo lên à? Con này không to lắm, sức vùng vây yếu, cũng không cắn lưỡi câu rồi bỏ chạy."
"Cậu làm vậy là có thể câu được rồi à?"
"Có dây câu có lưỡi câu, sao lại không câu được? Chỉ là không có cần câu, không thể ném xa được, cá lớn hơi khó câu, chủ yếu là khó kéo, cá nhỏ thì rất đơn giản." Diệp Diệu Đông vừa nói vừa cố gắng cuốn dây.
"Thật sự có cái"
"Thấy rồi, thấy rồi..."
"Kéo lên mặt biển rồi... Hình như là cá lô hoa..." "Để tôi xem nào... Để tôi xem nào..."
Mấy anh bộ đội nửa thân trên gần như nhoài ra ngoài mạn thuyền, còn phấn khích hơn anh.
Kèm theo tiếng tõm một cái, mặt nước gợn sóng, một con cá trực tiếp bị Diệp Diệu Đông nhấc lên giữa không trung: "Ấy! Là cá sạo - Ha ha, may mắn cũng khá đấy!"
Cha Diệp đang thả lồng ở đó, nghe thấy hơi ngứa ngáy trong lòng, cứ liên tục quay đầu lại, nhịn không được còn la lên một tiếng: "Mấy cân vậy?"
"Hơn một cân chưa tới hai cân đâu." Diệp Diệu Đông kéo sợi dây lên thuyền, con cá sạo hoa trên lưỡi câu nhấc lên trước mặt mọi người cho họ xem.
Con cá sạo còn sống tươi vẫy đuôi trên lưỡi câu, vẩy nước bắn lên mặt mọi người, ai nấy đều vui vẻ nhìn.
"Các anh giúp tôi múc một thùng nước biển đi, còn sống, có thể nuôi được, tránh nó chết, chiêu mang về bị phơi nắng không còn tươi nữa."
"Để tôi để tôi...' Một đồng chí giành đi lấy thùng nước.
"May mắn của cậu cũng khá đấy", Đội trưởng hứng thú nói: "Hình như cũng chưa thả xuống lâu lắm mà, đã cắn câu rồi?"
"Hai ba phút đấy, dạo này hàng nhiều mà, với lại thuyền đang chạy ở đó, mồi câu bên dưới trôi nổi, rất dễ thu hút cá ăn mồi."
"Không ngờ lưỡi câu dây câu đơn giản thế này cũng có thể câu cá."
"Đừng coi thường, tuy tôi cũng là lần đầu câu kiểu này, nhưng cảm thấy cũng khá thuận tay, cảm giác cá cắn câu ở dưới cũng khá rõ ràng."
Anh vừa nói vừa tháo cá ra khỏi lưỡi câu, lực vùng vẫy suýt nữa thì tuột tay rơi xuống boong thuyền, thả vào thùng rồi, nó lại bắt đầu bơi lội tung tăng.
"Con cá này có đáng giá không? Nếu một ngày bắt được nhiều con, cậu có bõ công không? Trên thuyền còn có lưỡi câu dây câu không? Chúng tôi giúp cậu câu."
"Đúng đúng đúng, chúng tôi cùng câu với cậu..." Mỗi người đều xắn tay áo lên, muốn trực tiếp ra tay luôn. Đâu phải là giúp anh câu? Rõ ràng là chính họ nhìn thấy cũng ngứa tay ngứa chân, cũng muốn thử mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận