Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 100: Cùng nhau lao động(2)

Chương 100: Cùng nhau lao động(2)Chương 100: Cùng nhau lao động(2)
Mẹ Diệp vừa lúc khiêng một đống đá đi tới, vừa nhìn thấy anh liền vội vàng nói: "Hôm nay không đi đào hải sản, cũng không chạy lung tung với đám bạn của anh thì ở đây phụ giúp đi, bằng không đợi cha anh trở về mẹ sẽ nói với ông ấy."
Diệp Diệu Đông bất lực liếc nhìn mẹ mình, vốn dĩ anh đến đây là để phụ giúp.
"Biến rồi."
"Găng tay đặt ở trên tảng đá đó."
"Này, A Thanh với mấy đứa nhỏ đâu?"
"Con bé đang giúp xúc đất cát ở trên núi, công việc đó nhẹ nhàng hơn bên này, mấy đứa nhỏ đang ở dưới suối, vừa giúp nhặt đá vừa chơi đùa."
Anh gật đầu, giúp anh hai khiêng đá dưới ánh mắt như hổ rình mồi của mẹ anh.
Mẹ Diệp ở bên cạnh quan sát một lúc rồi mới hài lòng tiếng tục cầm giỏ tre đi khiêng đá.
Về phần nhóm bạn của anh, đợi khi ảnh chuyển đá được một lúc thì cũng lần lượt đến giúp khiêng đồ.
Nhóm công nhân làm việc ở đây đều là người dân trong thôn, không cố định độ tuổi, thấy bọn họ mấy ngày nay chăm chỉ chịu khó, bây giờ còn đến giúp đỡ đều khen ngợi mấy câu, nói bọn họ có tiến bộ...
Điều này khiến bọn họ đều cảm thấy xấu hổi
Họ đã quen với việc bị người khác chú ý, bỗng một ngày lại được người khác khen ngợi, cảm giác này khiến họ có chút mất tự nhiên...
A Chính lén lút nói nói: "MD, trước giờ luôn bị người ngại chó ghét, bây giờ nghe bọn họ khen như vậy, đột nhiên thấy bản thân có tiền đồ..."
Tiểu Tiểu cũng gật đầu đồng ý: "Cũng không phải, ngày hôm qua lao động mang một bao đồ vê, vợ tôi cười tươi như hoa, đợi đến khi tôi đưa tiền chia được cho cô ấy, cô ấy liền nhiệt tình khỏi phải nói." "Mẹ tôi cũng như vậy, khen tôi hết lời, còn nói lần sau muốn ăn gà thì bắt một conl"
"Được đó, đãi ngộ này của các cậu... đáng thương cho tôi chỉ có một mình, không có ai khen ngợi, tiền cũng phải tự giữ..."
Câu này của anh ta có hơi... mọi người hung hăng trừng mấy với A Quang: "Tối nay làm mấy ván?"
Sau khi cả đám người bọn họ lần lượt nộp tiền, túi đã trống rỗng, còn có Mập và Trần Uy còn không có tiền để chia, A Quang nói ra câu này, nếu không thắng anh ta mấy ván thì thật có lỗi với bản thân!
A Quang trợn mắt, che túi lại theo bản năng: "Không chơi, không đánh bạc!"
"Nói ra câu này không thấy xấu hổ à, bình thường cậu gào to hơn ai hết!"
"Bắt đầu hôm nay!"
Mọi người cùng nhau trợn mắt!
Công việc vốn nhàm chán ban đầu vì có sự tham gia của nhóm bạn này khiến quá trình vận chuyển trở nên vui vẻ hơn.
Buổi tối lúc tan làm, mẹ Diệp nhỏ giọng hỏi Diệp Diệu Đông: "Có cần tính tiền nửa ngày công cho mấy người bạn này của anh không?"
"Không cần, lo cơm nước là được rồi, bọn họ cũng không làm được mấy ngày, không phải hôm nào cũng tới."
"Vậy được, mẹ không nhớ chuyện này nữa."
Sau khi làm việc được hai ngày, thứ hai Diệp Diệu Đông không có mặt, đám bạn của anh tự nhiên cũng không đến.
Đêm hôm trước anh đã bàn bạc với Lâm Tú Thanh sẽ đưa bà cụ đến bệnh viện huyện để khám răng vào thứ hai, ngày hôm sau không đi làm, để cô nói lại với cha mẹ một tiếng.
Lâm Tú Thanh khẽ cắn môi, mở ngăn kéo ra, đếm năm mươi tệ đưa cho anh: "Cầm lấy, đủ chưa?" Dù sao tiền mấy ngày nay đều do anh kiếm được, đau lòng một lúc rồi thôi, hơn nữa bà cụ cũng rất thương anh.
Diệp Diệu Đông ôm lấy cô, hôn lên má cô, anh biết vợ mình là người hiểu lý lẽ, sẽ không tiếc số tiền này, từ chối anh làm chuyện hiếu thảo với bà cụ.
"Không cần dùng nhiều như vậy, có dư anh sẽ trả lại em."
"Ừm."
Sáng thứ hai, bà cụ sống chết không chịu đi, cứ nói bản thân sống không được bao lâu, không cần lãng phí số tiền này.
Diệp Diệu Đông vẫn kiên trì nói: 'Bà không đi với cháu, cháu sẽ đi một mình làm một bộ rồi mang về, đến lúc đó lỡ như không đeo vừa, lại phải tốn tiền chỉnh sửa!"
Bà cụ tức giận đến đau cả gan, đánh anh mấy cái mới miễn cưỡng đi theo anh ra ngoài.
Bà ấy cũng sợ phải dùng nhiều tiền như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận