Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 192: Cha vợ và anh vợ tới(2)

Chương 192: Cha vợ và anh vợ tới(2)Chương 192: Cha vợ và anh vợ tới(2)
"Bọn A Quang mới tậu chiếc thuyền nhỏ, bọn tôi ở đây chờ đốt pháo."
Vì không phải thuyền lớn nên cũng không thể giới thiệu cho họ hàng và bạn bè biết tin, chỉ cần hai người bọn họ đến đây đốt một dây pháo là được rồi.
"Ấy - Được quá đấy, mới bao lâu đâu mà mấy người bạn của cậu đã tậu được thuyền rồi."
"Sau này còn phải nhờ cậu tăng giá nhiều hơn!"
"Dễ thôi dễ thôi, từ trước đến nay tôi luôn trung thực trong việc làm ăn buôn bán!"
Diệp Diệu Đông và Mập đều không hẹn mà cùng trợn mắt.
Ba người rảnh rỗi không có gì làm nên ngồi đó trò chuyện khoác lác.
Nói tới nói lui, Diệp Diệu Đông tò mò hỏi A Tài mỗi năm thu hàng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Nhưng mà A Tài lại rất kín miệng, không tiết lộ một lời, chỉ mỉm cười nói với anh: "Có con thuyền đang đến kìa, hai cậu xem thử có phải chiếc thuyền đó không?"
Hai người đồng loạt đứng lên nhìn về phía biển, chỉ thấy có một chiếc thuyền nhỏ ở đẳng xa, ở đầu thuyền còn bông hoa cẩm tú cầu màu đỏ đang chậm rãi tiến vào.
"Chắc là đúng rồi nhỉ?"
"Đi ra xem thử đi!"
Đứng trên bờ nhìn một lúc lâu, khi thuyên đến gần thì bọn họ mới thấy rõ trên thuyền có ba người, chắc chắn là ba người bạn của bọn họ rồi.
Bọn họ đặt làm chiếc thuyền dài sáu mét, tương tự như của Diệp Diệu Đông nhưng trông rất mới.
Hai người cầm pháo, chờ thuyền bọn họ cập bến thì đốt pháo nổ lốp bốp.
"Pháo nổ vang xa, mười vạn lượng vàng!"
"Ha ha, chúng ta cũng có thuyền!" Ba người buộc thuyền rồi vui vẻ nhảy ra ngoài. "Ngày mai chúng ta lái thuyền ra biển quăng lưới thử nhé?" A Quang hưng phấn nói với Diệp Diệu Đông.
"Cũng được, đúng lúc tôi muốn thả lồng xuống biển."
A Chính xoa tay, lo lắng nói: "Hay là chúng ta đi ngay bây giờ? Dù sao tôi cũng rảnh rỗi."
"Vậy thì các cậu đi đi, tôi còn bận xây nhà, cũng không thể đi cả ngày rồi ngày mai lại đi với các cậu được."
"Vậy được rồi."
Ba người thương lượng, dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ hôm nay là ngày lành mà ra khơi quăng thử vài lưới xem thế nào.
Diệp Diệu Đông và Mập không có chuyện gì làm, sau khi nói buổi tối sẽ đến nhà A Quang ăn cơm thì cũng đi về.
Kết quả là Diệp Diệu Đông mới vừa đi đến nơi xây nhà thì nhìn thấy cha vợ và anh vợ Lâm Hướng Huy đang ởđi tới, hơn nữa còn đến hỗ trợ làm việc.
Anh ngạc nhiên bước nhanh vài bước, ngập ngừng gọi: 'Ách... Cha? Sao cha lại đến đây?"
Mặc dù lúc này cha vợ cũng không ưa anh lắm nhưng dù gì cũng chỉ vào mặt anh mắng chửi giống như mấy chục năm sau.
Lúc này còn có thể cười nói với anh: "Dưa hấu ở nhà cũng chín hết rồi, đưa một xe đến cho bọn con ăn, không ngờ bọn con lại đang xây nhà, sao không báo với cha tiếng nào? Để cha với anh con còn đến giúp nữa."
"Xa lắm, mọi người đi tới đi lui cũng không tiện, nhà con mướn người làm công là được rồi, cha ngồi nghỉ ngơi đi, để con làm cho." Vừa dứt lời, Diệp Diệu Đông cầm lấy cái xẻng sắt trên tay cha vợ rồi thay ông ấy khuấy đống sỏi và đất vàng.
Cha Lâm thấy Diệp Diệu Đông trông có vẻ trưởng thành hơn, còn biết giúp đỡ làm việc thì nụ cười trên mặt cũng rõ ràng hơn: "Không sao đâu, đúng lúc đến đây nên giúp một tay thôi mà.” "Hiếm khi cha với anh đến chơi mà nhà con lại không có thời gian tiếp đón cha. Cha ngồi nghỉ đi ạ, mẹ con đã biết cha tới chưa?"
"Biết rồi, bà ấy bảo cha với anh con về nhà ngồi nhưng sao có thể được chứ? Bà ấy đành phải về nhà nấu điểm tâm."
Anh vợ lau mồ hôi, đi tới cười nói: "Đã lâu không gặp, gân đây em đen hơn nhiều rồi đó."
"Chẳng phải là vì mỗi ngày đều làm việc ở đây hay sao? Ở dưới mặt trời thế này, làm gì có ai không đen đâu chứ?"
"Hử?"
Lâm Hướng Huy hơi ngạc nhiên, từ trước đến nay em rể của anh ấy vẫn luôn chơi bời lêu lỏng, bây giờ lại có thể đến đây làm việc mỗi ngày luôn sao? Nhưng nhìn sắc mặt của em rể cũng không giống nói dối, thật sự là đen hơn nhiều.
"Cha với anh đi từ xa đến đây, sao lại làm việc được chứ? Hai người ngồi nghỉ một lát đi ạ, bọn con mướn nhiều người lắm."
"Không sao, cũng quen với công việc đồng áng ở nhà rồi. Nhà con xây nhà mới, có phải là định ra riêng rồi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận