Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1013: Thuyền đã định xong

Chương 1013: Thuyền đã định xongChương 1013: Thuyền đã định xong
Diệp Diệu Đông tắm xong chỉ mặc mỗi cái quần đùi, áo A Thanh chuẩn bị cho anh, anh treo lên ghế dựa, cởi trân ngồi xuống ăn mì.
Ăn đồ nóng sẽ làm cơ thể nóng lên, không cần mặc áo, mặc vào lát nữa lại nóng, tuy bên ngoài vẫn mưa phùn, nhưng nhiệt độ vẫn hơi cao, có cảm giác oi bức nóng nực.
Anh húp xì xụp, thỉnh thoảng dừng lại cắn vài miếng tôm, nhưng thấy vỏ tôm cứng nhọn, đâm vào miệng, phiền phức, anh cắn vài miếng rồi không ăn nữa, vứt sang một bên, lát cho chó ăn là được, bên trong thịt đỏ thực ra khá nhiều.
Vẫn là mấy con tôm khô, vẹm khô phơi sẵn, cho vào bên trong ăn cũng tiện, không phải bóc vỏ.
Mấy con có vỏ chỉ hợp lúc uống rượu thôi, làm mồi nhậu, vừa nói chuyện với bạn bè vừa bóc vỏ từ từ.
Đang lúc anh húp soàn soạt, một bàn tay nhỏ cứ vỗ vỗ sau lưng anh.
/A...a a... ba... ba...
Diệp Diệu Đông cắn đứt sợi mì, quay đầu nhìn, lại là Diệp Tiểu Khê: "Con làm gì vậy?"
"A- a-
Cô bé kêu lên vài tiếng, miệng lại nhai nhóp nhép, rồi tiếp tục kêu.
Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ cực kỳ, lại buồn cười, vội gắp nửa con tôm, chỉ thấy cô bé há to miệng đớp lấy, rồi đứng đó nhai nhồm nhoàm, cũng không đi.
Đợi nuốt hết trong miệng, cô bé lại bắt đầu kêu a a.
Anh đành phải tiếp tục đút.
Bà nội chắc đang nghe radio ở ngoài, nên thấy cô bé vào nhà cũng không để ý.
Còn A Thanh nấu xong mì thì ra cửa sau giặt quần áo dơ cho anh, cũng không ai bế cô bé đi.
Đút đi đút lại mấy lần, cô bé cứ đứng đó chờ ăn, cũng không đi, Diệp Diệu Đông đành phải cười xách cô bé lên, đặt lên đùi.
"Đói bụng rồi hả? Trưa có ăn bánh không?”
'A... 4...
Cô bé không để ý, miệng chỉ kêu a a, còn vươn cổ nhìn vào bát, nhưng bàn quá cao, cô bé quá lùn, nhìn không thấy với không tới, chỉ có thể vịn bàn đứng lên, giãm lên đùi Diệp Diệu Đông.
Thế là nhìn thấy mì trong bát, rồi cả cái đầu cũng muốn chúi vào bát...
Diệp Diệu Đông sợ cô bé giãm trúng chỗ hiểm, một tay che lại, một tay vội ôm cô bé, ngả ra sau.
"Con đừng nóng vội, cái bát còn to hơn đầu con, cha đút cho con ăn là được rồi."
'A...4....
"Chậc chậc, nhìn cánh tay chắc nịch của con này, chắc là vô địch đồng trang lứa rồi, nào nào... ăn nhiều vào, tích lũy sức mạnh."
"Ăn no nê, cao lớn, sau này ai đánh con, con cứ đánh lại. Người ta tìm tới cửa, cứ tìm cha con là được rồi..."
"Không sao... ăn nhiều vào... không thể để người ta ức hiếp..."
Cha con vui vẻ hòa thuận, một người đút một người ăn, một người nói một người nghe.
Diệp Diệu Đông ăn một bát mì to, thực ra dưới đáy cũng không còn nhiều, từng miếng nhỏ, từ từ đút, cũng đút hết phần dưới đáy vào miệng Diệp Tiểu Khê.
Cũng khó trách con bé lớn lên chắc nịch, mũm mĩm, ăn cũng khá, tuy không nhiều với người lớn, nhưng với trẻ con thì cũng gân nửa bát rồi, con bé ăn sạch sẽ.
Mà ăn xong còn uống cả nước, uống đến thấy đáy...
Diệp Diệu Đông nhìn mà đầy ắp ý cười trong mắt, buông đũa xuống, còn sờ sờ cái bụng tròn VO của con bé, ưỡn ra hẳn!
"Con thế này, tối còn ăn nổi không?"
Diệp Tiểu Khê ăn no uống đã, vui vẻ ôm cổ anh, chụt một cái, cái miệng dính dầu mỡ cọ lên mặt anh, anh cũng chẳng có chút ghét bỏ, ngược lại còn lấy khăn tay lau miệng cho cô bé trước.
Rồi mới đặt cô bé xuống đất, để cô bé tự đi chơi.
Lúc này Diệp Diệu Đông mới chợt nhớ ra, Diệp Thành Dương đâu rồi nhỉ?
Thằng bé cũng không đi học, bên ngoài lại đang mưa phùn, trong nhà cũng không thấy, chạy đi đâu rồi?
Nghĩ vậy, anh đi ra cửa sau hỏi Lâm Tú Thanh: "Dương Dương đâu?"
"Không biết chạy đi đâu rồi, càng lớn càng không tìm thấy, dù sao tới giờ cơm là về thôi, anh tìm nó làm gì?”
"Không, tự dưng nhớ ra, về nhà cũng không thấy nó, bên ngoài vẫn còn mưa."
"ừ"
"Anh có muốn đi ngủ không? Hay đợi ăn tối xong rồi ngủ."
"Thôi, anh đợi A Quang, A Quang chưa qua, thôi để anh tự đi tìm nó vậy, chắc nó còn chẳng biết anh về nữa."
"Ô che mưa treo ở tường sau cửa đó, tự lấy đi."
"Ừ"
Diệp Diệu Đông ra sau cửa nhìn, không thấy cái ô nào cả, nghĩ không biết A Thanh có quên cất ở đâu không, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy, rõ ràng mới đây anh mới mua hai cái về mà.
Anh đành phải ra cửa sau hỏi lại.
"Không thấy ô, em cất ở đâu vậy?"
"Sao lại không thấy?" Lâm Tú Thanh ngạc nhiên, lau tay ướt nhẹp, đi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Còn một cái mà, chiêu mẹ giúp chúng ta căng bạt ni lông lên, rồi trời mưa, em bảo mẹ cầm một cái đi làm, chẳng phải còn một cái treo ở tường sao?"
"Không có, một cái cũng không."
Cô đóng cửa lại, nhìn qua tường sau cửa, đúng là chẳng có gì cả, chỉ có hai cái đinh cô đóng trên tường.
"Ôi chà, vậy đâu rồi nhỉ? Hai cái ô, em rõ ràng treo sau cửa mà, chiều lấy một cái cho mẹ, còn một cái mà.”
"Vậy chắc ai lấy rồi?"
"Ai mà đến nhà mình lấy ô chứ? Chị cả chị hai đều không có ở nhà, chiều về hai chị dâu của em cũng không cầm ô mà."
Nói xong cô lại hỏi vọng ra cửa với bà nội: "Bà ơi, bà có thấy ai lấy cái ô trên tường không?"
"Không có, bà ngồi ở cửa nãy giờ, không thấy ai lấy ô cả."
"Thôi, lát nữa tìm lại vậy, anh mặc áo tơi qua chỗ A Quang đã."
"Mưa hơi to rồi thì phải..."
"Không sao, anh đội nón lá là được rồi."
Diệp Diệu Đông định qua hỏi nhanh rồi về luôn, cũng yên tâm ngủ được, kẻo để chuyện trong lòng ngủ cũng không yên.
Trời mưa, khắp nơi toàn vũng nước bùn lầy, lại còn mưa phùn, anh cũng không định đi xe đạp, đi bộ vài bước là được.
Làng quê mưa gió trông vắng lặng, đường ít người qua lại, chỉ có mấy đứa trẻ không chịu yên trong nhà đang chơi đùa dưới mái hiên.
Diệp Diệu Đông vừa đi vừa nhìn cũng không thấy bóng dáng Diệp Thành Dương đâu, anh hơi nghi ngờ không biết thằng bé có lấy trộm ô đi chơi không, dù sao cũng hiếm khi mưa. Chứ ô đang treo ở nhà, cũng không ai đến cửa ăn trộm, sao lại mất được? Nếu thật sự có trộm đến nhà, cũng đâu chỉ lấy mỗi cái ô.
Hơn nữa, từ khi nhà mua hai cái ô về, hai thằng nhóc cứ thỉnh thoảng lại ngóng trời, cầu mưal
Chết tiệt!
Biết đâu đúng là hai thằng nhóc cầu mưa thật!
Đáng đánh!
Đi qua đoạn đường đông đúc nhất làng, cũng chẳng thấy ai, anh đành bỏ cuộc, rảo bước đi đến chỗ A Quang.
Thằng nhóc này hóa ra đang nằm ôm con ngủ ngon lành trên giường!
Tội không thể tha!
Diệp Diệu Đông ngăn em gái định đi gọi A Quang, tự mình đi gọi.
Vào nhà nhìn, hóa ra thằng nhóc còn sướng hơn, tự mình nằm gối đầu, ngủ ngáy khò khò, con gái nằm dưới chân, còn bị nó đè lên, làm gối chân.
Đệch, lẽ ra nên mang máy ảnh qua.
Diệp Tuệ Mỹ theo sau vào nhà, thấy vậy cũng bó tay, vội dịch chân anh ta ra.
"Ừm? Làm gì vậy? A? Đông tử đến rồi à?"
"Sướng chết mày rồi! Ngủ giữa ban ngày, chậc chậc- Đúng là thiếu gia nhà địa chủ."
"Nói gì vậy, trời mưa chẳng phải đúng lúc ngủ sao', A Quang ngái ngủ dụi mắt ngồi dậy: "Sao tự dưng lại đến? Hôm nay về sớm à? Bên ngoài mưa to lắm hả?"
"Qua hỏi mày chuyện thuyền đã xác định chưa? Giờ biết rồi, cũng không cần hỏi mày nữa."
Vừa qua, Tuệ Mỹ đã nói với anh, sáng sớm A Quang đã đi với chú Trịnh rồi, giữa chừng còn về lấy tiền một lần, rồi chiều một giờ về, bảo đã xác định xong rồi, mua được rồi.
Nhưng anh muốn biết chỉ tiết trong đó, nên vẫn vào gọi anh ta dậy. "Xác định xong rồi, cùng chú Trịnh qua đó thương lượng. Cũng nhờ mình qua kịp, vừa nói chưa được bao lâu, cũng có người đến hỏi mua, may mà mình nhanh chân hơn một bước, người ta biết chuyện xong, cũng đấm ngực dậm chân, bảo trễ mất một bước."
"Vốn dĩ nhà người ta còn muốn cho tụi mình cạnh tranh, xem ai trả giá cao hơn thì bán cho người đó, ai ngờ người đến sau lại định mặc cả, nghe nói phải tăng giá cạnh tranh thì do dự, trực tiếp từ chối luôn, bảo vốn không đủ."
"Cũng nhờ vậy, người ta hết hy vọng, cũng không ép giá nữa, sợ không ai nhận, rồi thương lượng rất suôn sẻ."
"Cứ theo đúng giá trị hợp đồng họ ký với xưởng đóng thuyền lúc trước, bao nhiêu thì bấy nhiêu, không tăng giá, cũng không rẻ hơn, theo đúng đơn đặt hàng ban đầu."
"Rồi mọi người cùng nhau đến xưởng đóng thuyền, giải thích với xưởng trưởng về sự cố nhà họ gặp phải, người ta cũng thông cảm, dù sao cũng có chúng ta tiếp nhận rồi, nên rất dứt khoát trả lại tiền đặt cọc cho họ. Tuy nhiên, phải ký một bản hợp đồng tương tự với chúng ta trước rồi mới trả."
A Quang vừa nói vừa xuống giường mặc quần áo.
"Đặt cọc bao nhiêu? Tổng giá vẫn là 15000 à? Thời hạn giao hàng là khi nào?"
"Đúng là 15000. yêu cầu đặt cọc một nửa, nói là sắp hoàn thành rồi, thời hạn giao hàng cũng sắp tới, định vào ngày 1/7. Ông ta cũng sợ bên mình lại xảy ra chuyện gì, làm chậm giao hàng."
"Tao đồng ý rồi, chú Trịnh cũng không ý kiến gì, dù sao trả sớm hay trả muộn cũng như nhau, chỉ cách nhau hai tháng này thôi, chỉ là trả nhiều hơn một chút mà thôi, không khác biệt lắm."
"Chỉ là tiền mang theo không đủ, chỉ đưa được 5000. còn thiếu 2500. nói là ngày mai đem qua nộp nốt là được."
Diệp Diệu Đông gật đầu, mua được suôn sẻ, không xảy ra trục trặc gì là tốt rồi, đặt cọc nhiều một chút cũng không sao, dù sao cũng không còn bao lâu nữa là đến hạn giao hàng. Dù sao cũng chuyển nhượng một lần, giá đóng thuyền cũng cao, xưởng cũng lo người mua lại gặp sự cố gì đó, không trả được tiền, đóng nhiều tiền một chút, người ta cũng yên tâm.
"Được, xác định xong, hợp đồng ký rồi là tốt. Mày tính tỷ lệ xem, tao với anh hai nên đưa bao nhiêu cho mày? Mai mày cầm đi nộp luôn một thể."
"Tính rồi, ba phần vốn của mày là 4500. trả một nửa là 2250. anh hai là 750."
"25012 Tao trả 2300. để anh hai bỏ ra 700, hai anh em góp cho tròn 3000 là được. Lúc trả tiền cuối cùng, để anh hai bỏ thêm 50 nữa!"
250 nghe khó chịu quá, chết tiệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận