Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 648: Khởi công

Chương 648: Khởi côngChương 648: Khởi công
Diệp Diệu Đông cũng suy nghĩ một chút, hỏi cha: "Cha ơi, tính ra con mới chỉ quyên được 50 thôi, nếu tính kỹ ra thì chưa đủ để thỉnh Mẹ Tổ lên thuyền đâu?"
"Cha sẽ góp thêm 50 cho con, tính gộp vào của con, như vậy trên sổ công đức cũng đẹp hơn."
"À, không cần đâu cha, con tự bù vào là được rồi, 50 đồng cũng chẳng là bao."
"Công đức của con đã đủ nhiều rồi, ai cũng biết. Cha vốn cũng định góp một phần, cộng vào của con là được rồi."
"Vậy thì ghi tên riêng của cha vào."
"Không khác gì cả, dù sao cha với con vẫn luôn gắn bó với nhau mà." Không gắn bó cũng khó, ở nhà còn có bà nội quý cháu trai mà.
Diệp Diệu Đông lắc đầu: "Nhưng mà khác chứ, lần này nói là sẽ khắc bia công đức mà? Vậy tất nhiên khắc tên riêng của cha sẽ tốt hơn, dù sao 50 đồng cũng chẳng là gì với chúng ta."
Ông Diệp nghĩ lại, đúng là vậy.
"Vậy thì về nhà rồi tính."
Những người khác cũng vừa đi vừa nói, đều dự định về bàn bạc rồi quay lại.
Sau đó, Lâm Tú Thanh và mẹ Diệp cũng nói mỗi người quyên riêng, viết tên riêng vào sổ.
Ngay cả bà nội cũng nói công đức phải ghi riêng, ai quyên bao nhiêu tiền thì viết tên người đó, nếu không sao Mẹ Tổ biết được ai đã quyên góp chứ?
Diệp Diệu Đông cũng cảm thấy công đức xây miếu thì để cho việc xây miếu, điều này đã khiến anh lên bia công đức đứng đầu rồi, còn việc thỉnh Mẹ Tổ lên thuyền thì để riêng cho việc thỉnh Mẹ Tổ, đó là hai chuyện khác nhau, không thể trộn lẫn được. Ít nhất cũng phải bù thêm 50 đồng nữa mới đạt tiêu chuẩn để thỉnh được.
Chẳng mấy chốc, anh và cha lại đến ủy ban thôn trước giờ tan làm, mỗi người quyên góp thêm 50 đồng.
Bí thư Trần vui mừng liên tục khen ngợi anh là một thanh niên tốt, suy nghĩ thật chu đáo: "May mà tôi không phải chịu áp lực vô ích."
Diệp Diệu Đông nhướn mày: "Sáng hôm qua lỡ miệng nói khắc tên tôi lên bia công đức đứng đầu khiến ông khó xử à?"
"Cũng chẳng sao, đây là điều cậu xứng đáng! Đừng lo, bà con đều đồng ý, chẳng ai nói gì đâu."
Anh gật đầu, Bí thư Trần cũng là người tốt, còn khá quan tâm đến anh.
Sau khi hai cha con quyên xong, họ cũng tan làm.
Mấy ngày tiếp theo, bà con trong thôn cũng lần lượt quyên góp, sổ công đức ghi kín tên và số tiền, hàng trăm người, cơ bản mỗi nhà đều quyên tiền.
Những nhà có người đi biển quyên nhiều hơn một chút, không đi biển thì ít hơn một chút. Ngoài một số cụ già quyên riêng vài đồng để bày tỏ tấm lòng, người bình thường đều quyên khoảng mười đồng.
Còn mười mấy hộ có thuyền lớn, dự định thỉnh Mẹ Tổ lên thuyền thì ai cũng quyên đủ một trăm theo quy định.
Tính ra, riêng tiền quyên góp của dân trong thôn đã được mấy nghìn rồi, chủ yếu là dân số thôn họ đông.
Nếu không có danh nghĩa quyên góp chính thức này, chỉ riêng dân trong thôn quyên góp cũng xây được, chỉ là không thể xây to như vậy thôi, kiếp trước họ cũng tự quyên xây sau hai ba năm.
Nhưng giờ có cơ hội tận dụng chính quyền thì nhất định phải tận dụng, dù sao cũng không thể để người ta hưởng lợi không công như vậy, với lại có thể xây miếu Mẹ Tổ to hơn thì chắc chắn càng tốt.
Nghĩ đến việc bà con nhiệt tình như vậy, mọi người càng khinh thường 500 đồng của bảo tàng, số tiền đó chỉ đủ xây một căn nhà đất thôi, họ được lợi rồi, lấy đi nhiều đồ của làng như vậy. Còn có các thôn xung quanh, các thôn lân cận sát nách, người bình thường sẽ không chọn đi quyên góp ở thôn khác, nhưng những người có thuyền thì chưa chắc, ai cũng muốn thỉnh một tượng Mẹ Tổ nhỏ lên thuyền để bình an.
Đến mấy ngày sau, không chỉ các thôn xung quanh, ngay cả các ông chủ thuyền lớn nhỏ ở các thôn quanh vùng cũng nghe tin kéo đến quyên góp.
Có người có lẽ vừa từ biển về, mới xem báo, nghe nói, liền vội vã đến.
Tuy rằng nơi khác cũng có miếu Mẹ Tổ, nhưng không nói đến việc trùng tu sửa chữa gì cả, giờ miếu Mẹ Tổ ở Bạch Sa được trùng tu, lại do chính quyền công nhận phát động quyên góp, tất nhiên được chú ý hơn, mà còn có thể quyên góp để thỉnh Mẹ Tổ lên thuyền.
Các cán bộ thôn nhìn số tiền trên sổ công đức càng lúc càng nhiều, người từ thôn khác ngưỡng mộ đến cũng càng lúc càng đông, miệng cười đến mức suýt không khép lại được.
Những người từ thôn khác thấy nơi quyên góp còn có người của chính quyền ngồi, trong lòng càng yên tâm.
Các vị lãnh đạo cũng rất hài lòng, chủ yếu là số đồ vật được trục vớt lên cũng không ít, họ ngồi đây cũng không phải làm không công.
Diệp Diệu Đông cũng cảm thấy xác thuyền đắm dưới biển kia có vẻ cũng ghê gớm lắm, lại còn có thể trục vớt đến nửa tháng, mỗi ngày đều chuyển đi từng giỏ từng giỏ, thật sự kiếm bộn cho họ.
Đến ngày khởi công, vì sóng lớn vào ban đêm nên bà con trong thôn đều không ra khơi, tự phát chạy đến xung quanh bến cảng để xem.
Do quỹ rất dồi dào nên miếu Mẹ Tổ được thiết kế không nhỏ, bên trong còn bao gồm một sân khấu, ở giữa còn để trống mặt bằng cho người xem diễn.
Ngôi miếu nhỏ ban đầu tạm thời chưa phá dỡ, cứ để đó trước, bắt đầu thi công từ mảnh đất bên cạnh, cuối cùng sẽ sáp nhập luôn gian miếu nhỏ bên cạnh vào.
Như vậy cũng có thể để Mẹ Tổ tạm có chỗ trú ngụ, tránh bị ảnh hưởng khi gặp bão trong thời gian tới, đồng thời một số chỗ đã cũ nát cũng được sửa chữa. Khu vực ven biển của họ hàng năm đều có bão, năm nào cũng bị ảnh hưởng.
Trước khi miếu Mẹ Tổ khởi công rầm rộ bốn năm ngày, ngôi nhà và tường rào xây cho bà nội nhà anh cũng đã hoàn thành, công nhân cũng đã chuyển hết sang bên miếu Mẹ Tổ làm việc.
Nhà phơi nắng vài ngày, cũng vừa đúng dịp miếu Mẹ Tổ khởi công gặp ngày tốt, ba anh em Diệp Diệu Đông đẩy xe chuyển hết đồ đạc của bà nội sang.
Bà nội vui đến mức mắt cũng cười híp lại, đứng trước cửa nhà mới cứ lẩm bẩm: "Tốn công sức dọn dẹp thế này, bà ở nhà cũ cũng sống tốt lắm rồi, cứ bắt bà dọn sang đây, ở được mấy ngày chứ..."
Mẹ Diệp cũng lẩm bẩm: "Lại còn rào cái sân to thế này, phải tốn bao nhiêu tiền? Sợ người ta đi đến cửa nhà nhả vỏ hạt dưa à, hay sợ rau bị trộm? Nhà ai cũng không như nhà mày, rào cả mảnh đất vào trong nhà mình?"
Lần này không đợi Diệp Diệu Đông phản bác, cha Diệp đã lên tiếng trước: "Bà quản nó làm gì? Rào thì cứ rào, dù sao nhà nó cũng ở mép ngoài, có cản trở ai đâu? Với lại nó rào đất thì đất là của nó."
Điều này đúng thật, anh rào thì đất là của anh, mấy hôm trước anh có qua ủy ban thôn nói một tiếng, họ còn cho phép anh rào mà không lấy tiền.
"Tôi chỉ sợ nó tiêu hết của cải thôi. Rào lại để làm gì?"
"Đây là đất đai, bà nói để làm gì?"
Mẹ Diệp cũng không nói gì nữa.
Nhưng chị dâu thứ hai lại cau mày nói: "Biết thế lúc đó chúng ta cũng không chọn ở giữa, chọn bên cạnh thì đất còn nhiều hơn, giờ trồng rau chỉ trông được ở sườn đất phía sau."
Chị dâu cả cũng âm thầm nghĩ, có nên rào luôn đất trước cửa và bên hông nhà không?
Chứ không sau này lại có người đến đây xây nhà, lấy mất mảnh đất chị ta tạm thời khai hoang trồng rau thì chị ta còn chẳng có chỗ trồng rau. Nhưng nghĩ đến việc phải bỏ tiền mua, rào lại cũng tốn tiền, chị ta lập tức thôi không nghĩ nữa, dù sao bây giờ cũng trồng được, không cần phải tốn tiền rào làm gì.
Nghe lời chị dâu thứ hai, Diệp Diệu Đông nghiêm túc nói: "Lúc đó chia theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, bên trái lớn, bên phải nhỏ, anh em trong thôn xây nhà cũng đều chia bên trái lớn bên phải nhỏ mà, lúc đó các chị cũng không ý kiến gì, dù sao sắp xếp thế nào các chị cũng ở giữa."
"Với lại, mấy mảnh đất này cũng là em tự bỏ tiền mua, tường rào cũng là em tự bỏ tiền xây, trước đây từng bị trộm ghé thăm một lần rồi, may là không mất mát gì, nên nghĩ dù sao cũng xây thêm nhà, tiện thể rào luôn tường, phòng ngừa bất trắc, mất của là nhỏ, có người nhà bị thương là lớn, mấy năm nay vì thanh niên trí thức về thành phố, bọn du côn vô học vô nghề quá nhiều."
Diệp Diệu Đông cũng nói với thợ xây tường như vậy, nói trước đây từng bị trộm ghé thăm một lần, may là không thiệt hại gì, phòng ngừa nên xây một cái, tránh mất của là nhỏ, có người nhà bị thương mới là lớn, mấy năm nay vì thanh niên trí thức vê thành phố, bọn du côn vô học vô nghề quá nhiều.
Cha Diệp biết cơ nghiệp của anh bây giờ, cũng thấy rào một cái cũng tốt, nhìn mấy mảnh thủy tinh vỡ, sành sứ vỡ cắm trên tường, từng mảnh một dựng đứng ở đó, phía trên nhọn hoắt, ánh nắng chiếu xuống, thỉnh thoảng còn phản chiếu ánh sáng chói mắt, nhìn chung ai cũng phải lùi lại, với lại còn có con chó, người bình thường cũng phải cân nhắc.
Có chị dâu thứ hai chuyển hướng lửa, mẹ Diệp cũng không nói Diệp Diệu Đông nữa, ngược lại quay sang nói chị dâu thứ hai.
"Lúc đó không nói, giờ nói gì? Lúc đó nếu có ý kiến thì ba anh em tụi bây tách ra xây, tự đóng tiền đất, muốn diện tích bao nhiêu thì có bấy nhiêu, muốn xây cung điện cũng được."
"con chỉ nói tùy tiện thôi mà." Chị dâu thứ hai bĩu môi, xoay người đi ra ngoài.
Lâm Tú Thanh cười chuyển chủ đề: "Xây cái sân này, cảm giác như nhà to hơn."
Diệp Diệu Đông phụ họa: "Thêm một gian nhà tất nhiên là to hơn rồi." Chị dâu cả cười nhìn bà nội: "Bà nội vui quá nhỉ? Vừa đúng bà thương A Đông nhất, giờ theo nó hưởng tuổi già, tâm trạng tốt, mỗi ngày cơm cũng ăn thêm được một bát, biết đâu còn sống thêm được mấy năm, sống đến 100 tuổi."
"Sống lâu vậy làm gì? Con người sống tạm ổn là được rồi, đến lúc chết thì phải chết, chứ không thì còn làm phiền người khác." Bà nội cười híp mắt nói câu này, quả thật là nghĩ rất thoáng.
"Nói bậy bạ gì vậy? Mẹ có nhiều con dâu, cháu dâu thế sợ gì làm phiền?" Cha Diệp không vui nói.
"Mẹ biết mà!"
Diệp Diệu Đông bực bội nói: "Bà biết cái gì mà biết? Chuyện này bà còn nói được sao? Đừng suốt ngày nói mấy cái này, cố gắng sống là được rồi, đến lúc đó 100 tuổi cháu làm sinh nhật lớn cho bà."
"Được được được... Cháu nói thì bà nghe, bà sẽ sống đến 100 tuổi..."
"Sống thêm vài năm cũng có sao đâu!"
Bà nội cười ha hả không có giận dỗi nói: "Được được được, vậy bà sống thêm vài năm..."
Mẹ Diệp nhìn hai bà cháu, chua xót nói: "Cũng biết hiếu thuận với bà nội, ngày nào cũng dỗ bà vui, có thấy mày hiếu thuận mẹ đâu, còn ngày nào cũng chỉ biết chọc tức mẹ, cãi lại mẹ."
“Trời ơi, mẹ cũng có coi con như báu vật như bà nội đâu."
"Còn muốn coi mày như báu vật thế nào? Tự mình hiểu mình thế nào không? Nuôi mày lớn thế này mà không đánh chết đã là tốt lắm rồi."
"Mẹ xem... Ngày nào cũng nghĩ đến chuyện đánh chết con..."
Mẹ Diệp cầm cây roi ở bên cạnh bàn, giơ lên định quất anh vài cái, nhưng anh nhanh nhẹn né ra sau lưng cha Diệp, đẩy ông về phía mẹ, rồi vội vàng lủi ra ngoài.
Phía sau chỉ nghe tiếng mắng của mẹ anh: "Tránh ra, ông già kia, qua một bên..."
"Ôi ôi ôi... Bà này... Liên quan gì đến tôi, còn mắng cả tôi..." "Cứ mắng ông, ông sinh ra thằng con phá gia đó."
"Không phải bà sinh ra à?"
Diệp Diệu Đông nghe tiếng mắng oang oang của mẹ phía sau, cùng tiếng vỗ vào người cha bốp bốp, lẫn tiếng rên rỉ của cha, hòa lẫn vào nhau khiến trong nhà cũng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Anh cong khóe môi cầm cái mũ che nắng trên ghế, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận