Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 110: Ngày bão thu hoạch nhiều thêm(2)

Chương 110: Ngày bão thu hoạch nhiều thêm(2)Chương 110: Ngày bão thu hoạch nhiều thêm(2)
Anh vội vàng bắt mấy con cái theo yêu cầu của vợ, còn mấy con ốc sẽ để cô lo.
Cá ướp đầu to thường sẽ bị người ngoài hiểu nhầm thành cá chiên bé, hai con này na ná nhau mà giá cả cũng chênh lệch không nhiều.
"Tiếc là chỉ có hai con, đã thế còn rất nhỏ."
Lâm Tú Thanh ngẩng đầu cười đáp: 'Không sao, có thể hấp chung với cá chim và cá sạo vừa bắt được, làm thành đĩa cá lộn xộn cũng không tệ."
"Ừ, chúng ta tách ra để tìm xem."
Thủy triều gần như đã rút xuống, hai người chia nhau ra tìm sẽ nhanh hơn nhiều. Nhưng Diệp Diệu Đông còn chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Lâm Tú Thanh: "Cá chình biển! A Đông, chỗ này có con cá chình biển lớn lắm!"
Anh vội vàng chạy lẹ về phía cô, một con cá chình nặng tâm ba bốn cân đang bơi quanh vùng nước trũng, xem chừng cũng bị sóng cuốn nên mới mắc cạn.
Hàm răng của con cá chình này rất lợi hại, cắn một phát là máu chảy ròng ròng nên khi bắt cần phải cẩn thận. Diệp Diêu Đông quan sát kỹ một lúc rồi trực tiếp dẫm nát đầu của nó, chỉ thấy cái đuôi cá đang điên cuồng ngoe nguẩy.
Nhưng cho dù nó có giãy giụa cách mấy cũng vô dụng, anh chỉ túm lấy đầu nó và ném thẳng vào bao.
Lâm Tú Thanh thấy Diệp Diệu Đông đã bắt được con cá chình thì lập tức đi tìm kiếm xung quanh rạn san hô.
"A Đông, A Đông, cá mú, ở đây có cá múi"
Vợ của anh hôm nay có vận đi săn à? Chỉ có mỗi cô kêu lên!
"Em đến gân thì thấy là cá lô, sao ở đây lại có cá lô?"
Lâm Tú Thanh dường như không biết được nó giống loài cá mú, dù sao cô cũng chỉ biết nó là cá mú còn chỉ có Diệp Diệu Đông là biết rõ, chỉ anh mới quen với nó nên liếc mắt cái là đã nhận ra. '
Cá lô một chủng như cá mú, chúng có thể dài hình trứng, dẹt mà chắc thịt, thường sống ở những rạn san hô hoặc ở trong ao. Loài cá trưởng thành thì thường sẽ đến sống ở vùng sâu hơn nên không ngờ vì cơn bão mạnh khiến sóng dồn dập mà đã cuốn con cá này lên đây!
Hôm nay đúng là thu được mẻ lớn, đến cũng không tốn công vô ích. Sớm biết thế này thì anh đã mang theo một cái thùng rồi.
"Hay là em chạy về lấy thùng nhé? Anh ở đây để nhìn thử xem sao nha?"
Tuy mấy thứ này không giống với đống hải sản như trước đây đã nhặt, tuy rằng ở thời đại này giá bán không cao nhưng cũng là loại hàng hiếm. Thà bắt sống cũng tốt hơn, nếu bán được cho mấy quán rượu để nuôi dưỡng làm mặt tiền cho quán cũng không tồi.
"Cá này có đáng giá không?”
"Chắc chắn có, nhìn hình dáng là biết con cá này không phải loại thường. Đã thế cá lô cá mú cũng không phải loài ở vùng của chúng ta, chẳng hiểu sao lại bị sóng cuốn đến đây."
Nghe được lời khẳng định chắc nịch khiến Lâm Tú Thanh phấn khích không thôi: "Anh cứ ở đây nhìn đi, đừng để nó bị sóng hay mưa cuốn trôi là được, em lập tức chạy về nhà lấy thùng."
Cũng không biết là do anh may hay là vợ của anh may, hầu hết anh đều nhặt theo sau cô.
Người ta thường nói chỉ ai chơi mạt chược với đánh bài thì mới cần học vận số, chẳng lẽ cái này cũng áp dụng với việc đi biển bắt hải sản à?
Mấu chốt là Lâm Tú Thanh cũng không học mà còn là lân đầu ra ngoài sau cơn bão.
Loài cá này khá có giá nên Diệp Diệu Đông cũng không nỡ để nó khuất khỏi tầm mắt của mình rồi bơi ra biển, anh đành phải đứng đây nhìn, nhưng ai ngờ anh đã không muốn tìm tiếp thì lại thấy một con cua xanh mon men bò ra từ vết nứt trên tảng đá.
Thật sự là tự dâng đến cửa, không cần phải phí công!
Tài nguyên cua xanh trên vùng biển này cũng thật phong phú, tiếc là mấy con cua tự dâng mình đến cửa lại thiếu một chân, con còn lại có chân cũng không khớp với cơ thể, rõ ràng là đã bị gãy và mới mọc lại.
Dù có nặng gần một cân nhưng giá trị cũng bị giảm không ít.
Vốn dĩ cua xanh thiếu đi một càng thì giá cũng bớt gân một phần ba, nhưng càng cua này chỉ mới mọc thì tương đương với việc không có càng, bán cũng không được giá. Lúc này cầm về để hầm với đảng sâm cho mấy đứa nhỏ ăn lại sức cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận