Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 889: Thu mua cá đầu rồng khô

Chương 889: Thu mua cá đầu rồng khôChương 889: Thu mua cá đầu rồng khô
Tiểu Tiểu chua chát nói một câu: "Có chị gái thật hạnh phúc, hơn nữa còn bốn chị, Tết đến chẳng phải gánh giò heo, mua thịt, ôm rượu, cầm thuốc nhir?"
"Tất nhiên rồi!" A Chính cũng hơi đắc ý dựng chân lên, không ngừng lắc lư.
"Đừng khoe mẽ nữa", Diệp Diệu Đông nghiêm túc nói: "Vừa đúng tao định rạng sáng lại chở một xe cá khô lên thành phố, tối mày đi cùng tao luôn đi, vừa đúng mấy hôm nay mày cũng không ra biển."
"Được, có thể, vừa đúng lúc cho tao đi nhờ xe, về có chở hàng gì thì tiền xe tao trả."
Diệp Diệu Đông gật đầu: "Cái này lát nữa tính."
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gọi: "Điện thoại Diệp Diệu Đông, điện thoại Diệp Diệu Đông-”
Mọi người đều quay đầu nhìn ra cổng, Diệp Diệu Đông cũng đứng dậy, nhìn A Thanh: "Chắc ông ngoại gọi đến, anh đi nghe máy chút."
"Vậy bọn tao cũng về đây, dù sao cũng không có gì."
"Khoan đã, nhà mày hết hàng rồi, nhà bọn tao cá khô cũng chất mấy trăm cân rồi, có cần mang sang không?" Tiểu Tiểu hỏi.
A Quang cũng nói: "Đúng, hai chiếc thuyền nhà tao đang bắt, cũng phơi ra mấy trăm cân rồi, chất còn nhiều hơn các mày, nhà lại chật, tao sắp không có chỗ đặt chân rồi, lại sợ mưa, lát trực tiếp chở sang cho mày nhé? Tiền nong, trả muộn chút cũng được, chỉ là sợ mưa hỏng thôi."
"Chắc không đến nỗi mưa đâu? Bên ngoài các mày không còn phơi cá khô à? Đợi phơi khô thu vào hết rồi, hãng mang sang một thể được không? Nhà tao dọn trống là định thu mấy nghìn cân cá đầu rồng khô của bác Trịnh bạn cha mày luôn, trước đó đã hứa với người ta rồi, kết quả vì không có chỗ để, kéo dài mấy hôm cũng chưa cân, ngại quá."
"À, vậy đúng là phải cân trước." "Nên của các mày cứ để đó vài hôm, chiều nay tao cân mấy nghìn cân cá đầu rồng khô đó, mấy hôm nay chia đợt chuyển lên cửa hàng, rồi mới có chỗ trống thu của các mày."
"Vậy cũng được, cầu trời mấy hôm nay đừng mưa..."
"Mày điên à..."
A Quang cũng tự vả miệng mình, nói gì không nói, lại nói mưa, giờ họ sợ nhất chính là mưa, nhà ai cũng chất cá khô, đây đều là tiền.
"Vậy Đông Tử, vậy nhé, tối tao đi cùng mày, mấy giờ?"
"12 giờ đi? Qua đó vừa đúng chợ sáng mở cửa, mày muốn mua mấy nghìn cân cá cũng phải đi sớm chọn, nhớ mang nhiều tiền chút."
"Được."
Họ vừa nói vừa đi ra ngoài.
Dân làng tụ tập ở cổng đã giải tán hết, cổng không còn ai, chỉ có hàng xóm gần đó vẫn ngồi lác đác trước cửa, người thì làm cá, người thì phân loại sò.
Hai anh chị dâu bên cạnh cũng đang bận rộn ở đó, cha anh với bà cụ cũng kê ghế ngồi đó phụ giúp.
Anh vội nghe điện thoại, chào hỏi mấy người bạn xong liền đạp xe đi trước.
Điện thoại quả nhiên là cha vợ gọi đến, nói chuyện thuê nhà.
Sáng nay ông trưởng thôn đến nói một căn nhà cũ của ông có thể cho thuê tạm, người già trong nhà tuổi cao rồi, một mình ở bất tiện, định đón đến bên cạnh chăm sóc, vừa đúng lúc dọn nhà ra.
Cũng là nhà riêng, trong nhà có bếp, trước nhà có giếng nước chung, cha vợ cũng đi xem rồi, thấy thích hợp, sẽ tiện, chỉ cân chuyển giường với đồ dùng sinh hoạt qua là được.
Diệp Diệu Đông cũng nói với ông, tối sẽ xuất phát lên đó, lúc đó trời sáng qua xem một chút, không vấn đề gì thì thuê, ít nhất ở trong làng bên cạnh cũng an toàn hơn chút, cũng tiện hơn chút. Cúp máy xong, anh cũng yên tâm hơn chút, sắp giải quyết được một việc.
Cái sạp đó trống ra, anh cũng có thể chở thêm chút cá khô qua, cũng có chỗ tích trữ hàng số lượng lớn.
Trưa vừa ăn cơm xong, bạn của chú Bùi đã chở một xe đầy ắp cá đầu rồng khô đến, bao tải chất trên xe kéo còn cao hơn người, trên đó buộc dây thừng, sợ rơi xuống.
Cuối cùng cũng bán được mấy nghìn cân cá đầu rồng khô, bạn của chú Bùi cũng vui lắm, trên mặt luôn tràn ngập nụ cười hân hoan.
Ông ấy đẩy xong một xe, trước tiên đều dỡ xuống sân, rồi để con trai mình đẩy xe về tiếp tục chuyên chở, ông ở lại đây cân hàng trước.
Vừa đúng lúc trưa cha Diệp cũng ăn cơm ở đây, sau bữa cơm hai cha con lại cùng nhau bận rộn cân hàng, vận chuyển.
Từ lúc mặt trời gay gắt, mãi đến hơn 3 giờ, mặt trời đã trốn vào trong mây, mới cân xong chuyển hết toàn bộ cá đầu rồng khô vào trong nhà.
Diệp Diệu Đông chống hông thở hổn hển, đã hai ngày rồi, vẫn bận đến đổ mồ hôi, anh lau mồ hôi rịn ra trên trán, hỏi Lâm Tú Thanh.
"Tổng cộng bao nhiêu cân vậy? Tính xong chưa?"
"Chưa, đang tính, không nhanh vậy đâu, chờ chút, không có bàn tính sẽ chậm hơn chút."
Nhân lúc chờ đợi, Diệp Diệu Đông hàn huyên vài câu với bạn của chú Bùi.
"Ngồi xuống chờ đi chú, ba vạn mấy cân cá đầu rồng của chú phơi ra trọng lượng không ít đâu, ước chừng không dưới 4000 cân, vợ cháu cộng từng con số sẽ không nhanh vậy, chờ chút đã, ngồi nghỉ một lát."
"Ừ ừ, không sao, chỉ cần sớm cân xong mấy cá khô này là được, không thì lòng chú cứ treo lơ lửng mãi. Lúc chất ở nhà, đều lấy bạt ni lông che kín, sợ mưa làm hỏng mấy cá khô này."
"Đúng đúng đúng, đây là lỗi của cháu. Nhà thực sự chất quá nhiều, thời gian trước cứ bận ra biển, cũng không rảnh chuyển đi. Hôm nay cân xong, tối chú cũng ngủ ngon được rồi."
"Haha, cháu cũng thật biết kiếm tiên, vừa đánh cá vừa mở sạp."
"Một mình cháu cũng không làm xuể, may có cha cháu với cha vợ giúp, một người cùng cháu ra biển, một người giúp cháu trông sạp, không thì cháu chẳng làm được gì, chỉ là thằng nhóc mới lớn..."
Diệp Diệu Đông không tiếc lời khen hai người cha một lượt, cha Diệp nghe hài lòng lắm.
"Đúng rồi, chú à, cháu thấy con thuyền chú to lắm, ra biển kéo lưới, chẳng phải như rồng lớn, một lưới kéo lên phải cả nghìn cân nhỉ?"
"Làm gì chỉ có vậy, thuyền to, có thể chạy xa hơn chút, trang thiết bị trên thuyền cũng đầy đủ, một lưới tùy tiện kéo lên đều 2000 cân, chỉ là toàn thứ lẫn lộn, đắt rẻ đều có, phải xem vận may."
"Vậy chú mua về bao lâu rồi? Hòa vốn chưa?"
Diệp Diệu Đông thực sự tò mò lắm, dù sao anh cũng sắp sở hữu thuyền lớn, tài nguyên thời buổi này, anh vẫn chỉ nghe nói, vẫn chưa ra vùng biển xa hơn trải nghiệm.
Mấy hôm trước cũng chỉ qua nhìn sơ, không rảnh hỏi kỹ, hôm nay gặp dịp, vừa đúng có thể hỏi thăm chút.
"Mới mua năm ngoái, hùn vốn với hai người bạn, vốn cũng định rủ chú Bùi của cháu hùn một phần, kết quả ông ấy tự mua riêng một chiếc nhỏ hơn, không hùn với bọn chú nữa.
"Chú Bùi mua thuyên năm ngoái, nói là muốn ra Thẩm Gia Môn đánh tôm khô, là định đi cùng các chú hả?"
"Đúng vậy, ôi chao, may ông ấy không đi, bọn chú lên đó kiếm còn không bằng ông ấy ở nhà kéo lưới, ông ấy đã mua được chiếc thuyền thứ hai, còn bọn chú nợ nần còn chưa trả xong. Năm nay không đi nữa, cứ ở nhà kéo lưới thôi."
Cha Diệp cũng tò mò hỏi: "Lão Trịnh à, chiếc thuyền các anh mua bao nhiêu tiền vậy? Năm ngoái kiếm được bao nhiêu, có tính chưa?" "Bọn tôi nhờ người tìm một đội đánh cá mua lại, cũng tính rẻ, dài 26 mét cũng chỉ hơn 8000. kiếm lại được khoảng 1/3. Chủ yếu là chi phí ở ngoài lớn quá, với thuê người cũng tốn không ít tiền, ở ngoài không có thời tiết tốt không làm việc, cũng phải trả lương ăn uống như thường, ghê lắm, có lúc cả tháng chỉ làm được vài ngày."
Diệp Diệu Đông và cha Diệp cũng rất đồng tình gật đầu, giống như họ ra vớt sứa biển vậy, thuê người lên thuyền ra ngoài, có thời tiết tốt hay không, có làm việc hay không đều phải trả lương.
Cũng là họ may mắn, gặp ngày mưa không nhiều. Mà vớt tôm khô vào mùa thu đông, gió to quá thường xuyên.
Chú Trịnh lại nói: 'Hơn nữa chạy một chuyến xa như vậy, đi về cũng tốn không ít tiền. Nhưng cũng còn may, đều bình an vô sự, vậy là đủ rồi, tiền thì từ từ kiếm. Ở nhà đánh bắt vẫn tốt hơn chút, chỉ phí ít hơn chút, ở ngoài không dễ vậy đâu, nên bọn chú lại quay về rồi."
"Đúng vậy, vùng biển nhà mình cũng quen thuộc hơn chút."
"Nghe nói miếu Mẹ Tổ trong làng sắp xây xong rồi, lúc đó chú cũng thỉnh một tượng Mẹ Tổ nhỏ lên thuyền, cầu bình an, không biết giờ quyên tiền còn kịp không? Sắp đến ngày cất nóc rồi..."
"Kịp mà, tượng Mẹ Tổ nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể thỉnh. Tháng sau ngày 23 tháng 3 sinh nhật Mẹ Tổ, chú còn có thể đến miếu Mẹ Tổ dự tiệc, cầu bình an, năm nay mọi người đều thuận buồm xuôi gió, thuận lợi kiếm được nhiều tiền."
Chú Trịnh vui vẻ gật đầu: "Nhất định phải đi dự tiệc, hiếm khi làng mình xây miếu Mẹ Tổ to vậy, cả huyện chỉ có một. Nghe nói còn là công lao của cháu, tên đầu tiên khắc trên bia công đức chính là cháu."
"Haha, cũng là may mắn, vớt được một cái đỉnh lớn, vừa đúng dùng đỉnh lớn đổi xây lại miếu Mẹ Tổ, cũng có thể tạo phúc cho làng, chứ nộp lên cũng là nộp không."
"Đúng đúng, dù sao cũng là nộp lên, thế nào cũng phải lấy thêm chút lợi. Bạn chú cũng sắp đóng xong thuyền mới rồi, ông ấy còn nhờ chú giúp đặt trước thêm mấy chõ, sợ muộn sẽ không có chỗ ngồi, nghe nói khắp nơi người ta đều đến đặt, chắc lúc đó náo nhiệt lắm."
"Quả nhiên, làm nghề biển quen toàn dân làm biển." Cha Diệp nói đùa.
"Đúng vậy, chúng ta đều sống nhờ biển, chẳng lẽ còn quen quan chức sao? Hahaha, không có cái mệnh đó, thuyền bạn tôi đóng cũng không nhỏ, cũng 26 mét, kỹ thuật dùng trên thuyền còn hơn con thuyền cũ của tôi nhiều, đắt cũng thật sự đắt, cũng tính là tiền nào của nấy..."
Trong lòng Diệp Diệu Đông chợt động, lại là thuyền mới, lại 26 mét, chẳng lẽ chính là chiếc thuyền 26 mét trong xưởng đóng thuyền mà anh đặt đang đóng sao?
"Chú à, trên thuyền ông ấy có lắp đài vô tuyến hàng hải không?"
"Đúng vậy, thuyền to vậy, chạy biển sâu, vẫn nên lắp một đài vô tuyến hàng hải an toàn hơn, liên lạc với thuyền thu mua cá tươi cũng tiện..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận