Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 297: Đề nghị(2)

Chương 297: Đề nghị(2)Chương 297: Đề nghị(2)
Nói xong anh ngồi dậy ném gối sang bên kia.
Lâm Tú Thanh cười nói: "Anh biết gì mà chắc nó là con gái? Có khi vẫn là con trai đấy?"
"Đừng chứ, hai đứa đã đủ đau đầu rồi."
"Người ta đều mong con trai càng nhiều càng tốt, sao anh lại đau đầu?"
"Đủ rồi, nhà giàu nhà lớn mới mong con trai nhiều, chúng ta hai đứa đủ giúp việc rồi, thêm một con gái sau này cũng có giò heo ăn."
Cô liếc anh: "Con chưa sinh ra, anh đã nghĩ tới giò heo rồi."
Diệp Diệu Đông cười cười: "Anh chỉ nói vậy thôi, em cũng mong có con gái mà?"
"Mong thì có mong thật, nhưng không phải em muốn là nó sẽ thế! Ngủ thôi, muộn rồi, đừng đánh thức hai đứa dậy nữa."
"Ừm."
Đồng hồ sinh học của Diệp Diệu Đông rất chuẩn, 6 giờ tự thức dậy, cho dù đêm qua ngủ lúc 12 giờ.
Còn Lâm Tú Thanh thì nằm úp mặt vào trong, hiếm khi ngủ nướng, thường anh thức dậy, cô đã dậy sớm nấu cơm sáng rồi. Có lẽ tối qua ngủ muộn quá.
Sợ làm phiền cô, anh cẩn thận lấy quần áo ra khỏi phòng mới mặc.
Hiếm khi dậy sớm hơn vợ, anh kiểm tra thấy cua xanh vẫn còn sống, bèn nghĩ nấu cháo trước đã.
Múc một bát gạo, đổ nước vào, anh cảm thấy lượng này chắc vừa, rửa sạch rồi đổ thẳng vào nồi, thêm nhiều nước, rồi ngồi vào bếp nhóm đống lửa.
Mặc dù hai đời cộng lại anh cũng chưa từng nấu bếp củi, nhưng hai tháng qua nhìn cũng đã hiểu.
Anh vớ lấy một nắm rơm từ góc nhà, cuộn tròn lại, rồi cầm hộp diêm gần bếp, lấy một que diêm châm lửa rồi ném vào lò.
Dùng rơm làm lửa cháy lan, anh mới lấy cành khô nhỏ từ từ ném vào đốt, cành cây này anh nhặt được mấy hôm trước khi rảnh rỗi đi lên núi.
Cảm thấy từ khi sống riêng, việc nhà thật nhiều, phải chặt củi, lấy nước, trước kia những việc đó không đến lượt anh, cũng chẳng cần anh lo.
Huống hồ kiếp trước còn khỏi phải nhắc, quá khứ thật đáng xấu hổ.
Nghĩ vậy, anh càng thấy áy náy, muốn cố gắng hơn nữa.
Lục lại rổ, anh lấy ra một gói nhỏ cá khô, thái hai lát gừng, đập hai tép tỏi, đổ một chút giấm lên, rắc thêm chút đường trắng, rồi đặt bốn thanh cá khô thành hình chữ thập rồi mới đặt nắp hấp lên.
Tiếp đó xách xô cá hôm qua ra cửa sau làm sạch, vừa làm vừa lấy củi cho vào bếp thêm.
Khi Lâm Tú Thanh thức dậy, cơm và cá đều chuẩn bị xong, anh còn làm thêm hai quả trứng ốp la.
Nhìn bàn ăn sắp xếp gọn gàng, cô chợt thấy sống mũi hơi cay cay, trái tim như có thứ gì đó tràn ngập.
"Sao anh dậy sớm thế?"
"Giờ anh đều dậy sớm mà."
Hai đứa nhỏ cùng Lâm Tú Thanh đi ra, leo ngay lên bàn.
Con lớn mắt sáng rực nhìn bát trứng: "Trứng ốp, trứng ốp, con muốn ăn trứng!"
Con nhỏ cũng bắt chước theo "Trứng ốp, trứng ốp."
Thấy hai đứa sắp với tay lấy, Lâm Tú Thanh cũng không kịp hỏi han gì, vỗ tay cả hai: "Đi đánh răng rửa mặt trước đã."
"Liu liu liu-"
Con lớn làm cái mặt quỷ rồi chạy ra cửa sau, con nhỏ cũng bắt chước theo, mặc dù còn nhỏ, Lâm Tú Thanh không bắt nó đánh răng, nhưng thấy anh trai làm, nó khóc lóc cũng đòi đánh răng, mỗi ngày dính theo anh như sam.
"Sao anh còn làm trứng ốp nữa, sáng sớm ăn cá khô hoặc dưa muối là đủ rồi."
"Thỉnh thoảng ăn một lần thôi, trứng có dinh dưỡng, em ăn nhiều vào, bớt ăn đồ muối chua đi."
Trong lòng Lâm Tú Thanh ngọt ngào nhưng miệng vẫn nói: "Bậy bạ, dưa muối ăn với cháo ngon biết bao nhiêu."
Diệp Diệu Đông cũng không vạch trân sự gượng gạo của cô.
Cả nhà vui vẻ ăn sáng xong, anh lại xách thùng ra ngoài, gần đây anh thường thu lông cách ngày một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận