Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 993: Quá biết tính toán

Chương 993: Quá biết tính toánChương 993: Quá biết tính toán
A Tài vừa thất vọng, vừa ghen tị, cái gì mà số đỏ vậy, chuyện tốt gì cũng đến lượt anh, đều mang đến tận cửa.
Mực tươi vốn đã không rẻ, phơi khô thì được bao nhiêu tiền? Lại còn có người đặt trước đồ khô, đây chẳng phải là mua bán ổn định, không có rủi ro rồi sao?
Tức chết người, muốn kiếm tiền từ tay tên này ngày càng khó rồi.
Khốn kiếp, nếu không phải nghĩ đến quan hệ không tệ, anh ta đã muốn chửi người rồi.
Nói là hàng nào cũng để anh ta thu, kết quả cái này để về nhà, cái kia cũng để về nhà, cả năm cũng chẳng thu được bao nhiêu hàng của anh, hàng rẻ thì tự phơi, hàng ông chủ đặt thì tự phơi, số lượng nhiều lại tự bán, cái gì nên bán cho anh ta toàn là hàng rác, đồ không cần à?
"A Đông, là ông chủ lần trước lái xe tải lớn đến đó hả?"
"Người ta còn muốn nữa không? Nếu muốn thì chúng tôi cũng có thể phơi..."
"Đúng đúng đúng, chỉ cần giá cả hợp lý, chúng tôi cũng có thể phơi nhiều hơn một chút bán cho anh bán cho ông chủ..."
"Đúng vậy đúng vậy, sắp tới chúng tôi ngày nào cũng bắt được mực, chúng tôi có thể phơi hàng ngày..."
"Số lượng của anh đủ không, anh là người làm ăn lớn, số lượng này chắc không đủ đâu nhỉ, chúng tôi có đấy, chúng tôi có thể để lại hết cho anh..."
"Đúng vậy, chúng tôi có thể để về nhà phơi rồi đưa hết cho anh..."
"Anh cần thì lên tiếng một câu, chúng tôi phơi thật tốt cho anh, anh cũng rất nhàn, không cần tự phơi..."
Diệp Diệu Đông nhìn đám người dân nói lao xao, dở khóc dở cười, mặt A Tài cũng ngày càng đen, A Quý đứng bên cạnh vốn đang xem náo nhiệt cũng sầm mặt lại.
Nếu mọi người đều để về nhà phơi, thì họ kiếm tiền gì đây? cả năm chỉ có mùa đánh bắt mực là kiếm tiền tốt nhất.
Chặn đường tài lộ của người khác như giết cha mẹ người ta vậy!
Nhưng người dân nào có quan tâm mấy cái đó?
Phơi khô rồi, để người ta thu giá cũng phải cao hơn giá tươi chứ? Không thì ai phơi?
Chỉ cần giá cao, rất nhiều người sẵn lòng phơi rồi mang đến bán cho anh.
Hơn nữa, mọi người cũng đều biết, trước đây người khác phơi cá khô bán cho anh đều kiếm được tiền, lần này nghe có ông chủ muốn, tất nhiên lũ lượt nhô đầu lên.
Có tiên kiếm, ai mà quan tâm nghĩa khí?
Diệp Diệu Đông thực sự thấy hơi ngại, hàng nhà mình để về phơi thì cũng không sao, tuy số lượng nhiều, nhưng cũng nói được, ai bảo mình có đường dây?
Nhưng nếu thu của người dân về, thì thực sự đắc tội người ta rồi, thế nào cũng không thể chặn đường tài lộ của người ta được.
Anh ngay cả hàng trên thuyền của A Chính với Tiểu Tiểu cũng không bảo họ để lại cho mình, sao lại bảo mấy người dân này về nhà phơi cho mình chứ.
Anh cười gượng: "Mọi người đừng kích động, nhà tôi đủ phơi rồi, tạm thời không cần phiền mọi người..."
"Không phiền, không phiền, chúng tôi không ngại phiền..."
"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi không ngại phiền, cần thì cứ lên tiếng..."
"Đúng vậy, đừng khách sáo, làng trên xóm dưới, anh cần thì nói, chúng tôi phơi đưa anh..."
"Không phải, tôi đủ số lượng rồi, tôi còn có hàng của một thuyền cũng phải để lại, chiếc thuyền đó giao cho anh cả anh hai tôi rồi, nên hàng của họ cũng phải để lại cho tôi. Tính từ hôm nay cũng được một hai ngàn cân rồi, số lượng nhiều như vậy cũng đủ tôi phơi rồi, nên lòng tốt của mọi người, tôi xin nhận, sau này cần thì nói tiếp ha."
Anh vội vàng nói một hơi không thở, đỡ cho mọi người lại quá nhiệt tình, A Tài A Quý trợn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống rồi. Hai người nghe anh nói vậy, cũng yên tâm hơn một chút, vẻ mặt cũng tốt hơn một chút.
Hàng trên thuyền nhà họ muốn để về thì để về đi, ít ra vẫn còn của người dân, số lượng ít thì ít một chút, ít nhất cũng có thể húp chút canh, còn có hàng của thuyền đánh cá khác.
Nếu mà bị cướp mất hết thì họ cũng chẳng còn gì để làm nữa.
A Tài thả lỏng nói: "Khá lắm Diệu Đông à, kiểu gì cũng kiếm tiền được, ít nhất cũng để lại chút nước cho bọn tôi chứ."
"Đâu có, tôi cũng chỉ giữ lại hàng của nhà mình thôi, là bà con quá nhiệt tình thôi. Hàng của A Chính tôi cũng không bảo họ giữ lại, đều để anh thu hết, sao mà chặn đường kiếm tiền của anh được? Anh tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt mà."
"Đúng vậy, cậu tốt tôi tốt mọi người đều tốt. Nào nào, xe đẩy tôi cũng đẩy qua cho cậu rồi đấy, tự mình bốc xuống nhé."
"Lát nữa tôi còn phải mượn cái cân bên anh để cân trọng lượng, bên anh giờ không bận chứ?"
A Tài bực bội, không kiếm được tiền của anh thì thôi, còn phải giúp đỡ anh nữa, cũng chỉ vì anh là ân nhân cứu mạng con trai mình, chứ không thì quay đầu bỏ đi luôn rồi.
"Cũng không bận lắm, hàng cũng không nhiều, cậu muốn cân thì nhanh lên, không thì lát nữa thuyền lớn về là không rảnh cho cậu cân đâu."
Anh ta vẫy tay, quay lưng bước vào trong, mắt không thấy lòng không phiền.
"Được, vậy tôi nhanh chóng xong xuôi, tối nay còn mấy sọt hàng lưới kéo, lát nữa qua cân cho anh luôn."
Vừa nói, anh và anh họ đã bốc từng sọt hàng xuống thuyền, bà con bên cạnh cũng rất nhiệt tình, có lẽ cũng đang mong chờ, ai cũng sẵn lòng ra tay giúp đỡ.
Khi hàng của anh từ thuyền bốc xuống, mọi người đều giúp đỡ đón lấy, rồi bốc lên xe đẩy. Mười một sọt, xe đẩy chất không hết, phải xếp chồng lên, mọi người giúp đỡ một tí, một lượt đã đẩy đến điểm thu mua rồi.
Tiếp theo bà con lại rất tích cực đẩy xe ra bờ, tiếp tục bốc hàng trên thuyền của cha Diệp.
Mọi người chung sức như lửa cháy, cũng chỉ có Diệp Diệu Đông mới có bản lĩnh không cần nói lời nào đã có nhiều bà con chủ động nhiệt tình giúp đỡ như vậy.
Diệp Diệu Đông thống kê hàng của hai chiếc thuyền riêng, nhưng để không lãng phí phiếu hàng của người ta, hàng của hai chiếc thuyền được ghi trên cùng một tờ.
"Đợi hàng của anh cả anh hai kéo về, đến lúc đó lại phải làm phiên anh, mượn cân của anh dùng một chút."
"Dùng đi dùng đi, một lần cũng là dùng, hai lần cũng là dùng."
"Được rồi, cảm ơn nhiều, ban đầu còn nghĩ nếu anh không vui thì trực tiếp để họ đẩy về nhà, chúng tôi dùng cân đòn cân cũng được. Vẫn là cân của anh tiện, cứ để ở đây cân luôn."
A Tài nói không nên lời, không hiểu vì sao lại càng bực bội hơn.
Diệp Diệu Đông cân xong liền chào hỏi bạn bè, bảo họ về trước, anh cũng để cha mình đẩy một chuyến về trước, còn mình ở đây trông.
Nhưng bà con vẫn rất nhiệt tình, lần lượt đóng góp xe đẩy của nhà mình, đều nói muốn giúp anh đẩy về.
"Vậy à, vậy cảm ơn nhiều, làm phiền mọi người rồi..."
"Không phiền, không phiền, hàng xóm láng giềng có gì mà phiền..."
"Chúng tôi cũng đi ngang qua, nhà anh vốn cũng ở bên bờ biển, đẩy qua đó tiện đường lắm..."
"Đúng vậy, chúng tôi cũng bán xong hàng, đang định về, tiện đường giúp anh chuyển về, nhà anh nhiều sọt như vậy phải đi về mấy chuyến, nếu xếp chồng lên thì không cẩn thận dễ đổ, đến lúc đó phiên phức lắm."
"Được được, vậy làm phiền mọi người rồi." Mọi người cười tươi, nhiệt tình giúp anh bốc từng sọt mực lên xe, mỗi xe kéo một ít, cũng không sợ lẫn với hàng nhà mình.
Dù sao thứ họ giữ lại cũng chỉ là mấy thứ lặt vặt, vô dụng, không lẫn vào được.
Mọi người vừa đi vừa nói cười trên đường, tiện thể dò hỏi những chuyện mình muốn biết.
"A Đông à, mực khô của cậu định bán bao nhiêu tiên vậy?"
"Đội sản xuất của chúng ta trước đó cũng có phơi, nhưng không mấy ai muốn mua, phần lớn để dành cho làng xóm ăn Tết, tự tiêu thụ chia nhau thôi."
"Cái này phải 5 cân mới phơi được 1 cân đúng không? Vậy chắc phải bán 2-3 đồng chứ?"
"Hả? 2-3 đồng cũng đắt quá nhỉ! Có ai mua nổi không? Mấy hào mà chúng ta còn tiếc không mua, lại còn có người sẵn sàng mua 2-3 đồng cơ à? Ăn vào được sao?"
"Sao lại không ăn được? Chúng ta tiếc tiền, không có nghĩa là người thành phố cũng tiếc, đừng nói bậy. Ông chủ đã lấy, chắc chắn là ở thành phố có người mua."
"Hhaha-”
Diệp Diệu Đông nghe mọi người vừa đi vừa nói chuyện, cũng thấy hơi đau đầu, anh cũng không tiện im lặng.
"Bán bao nhiêu tiền thì chưa biết, phải xem ông chủ kia muốn ra giá bao nhiêu để thu mua, phơi xong rồi tính, trời nắng to thế này chắc 2-3 ngày là khô được rồi nhỉ? Các anh chắc chắn là 5 cân phơi ra 1 cân à?"
"Đương nhiên chắc chắn rồi, mấy năm trước chúng tôi cũng phơi, cũng tính cả rồi."
Những người khác cũng phụ họa: "Cũng tâm 5 cân phơi ra 1 cân, thịt mực này có con dày, có con mỏng, có con to, có con nhỏ, chênh lệch cũng không nhiều lắm."
Cha Diệp cũng nói: "Cũng tâm đó, 5 cân hoặc hơn 5 cân một chút là phơi được 1 cân.”
Anh gật gật đầu, nếu biết trước mấy cân ra 1 cân thì tiện lắm, anh có thể tính trước xem phơi ra được bao nhiêu cân, giá thành bao nhiêu, bán bao nhiêu. Thời tiết nắng gắt thế này, 2-3 ngày là phơi khô được, tính ra gọi điện cho ông chủ Chu, thỏa thuận giá cả, nếu ngày mai vẫn lấy thì ngày mai anh có thể tiếp tục phơi.
Chứ đợi 2-3 ngày nữa phơi xong, tính giá xong, thỏa thuận xong rồi mới chuyển đi cho người ta, rồi mới tiếp tục phơi thì lại mất thêm 2-3 ngày nữa.
Phơi thêm được 1-2 ngày hàng thì chính là kiếm thêm được 1-2 ngày tiền.
Anh vừa hỏi A Tài, hôm nay mực thu mua 3 hào 3/cân, tính theo giá vốn thì hàng của anh và cha anh trên 2 thuyền cộng lại là 1122 cân, nhờ A Tài tính ra khoảng 370 đồng.
Tính theo tỷ lệ 5 cân ra 1 cân, hàng trên 2 thuyền này phơi ra được khoảng 200 cân, giá thành khoảng hơn 1 đồng, nhân công không tốn bao nhiêu, nhưng cũng phải chỉ.
Tính ra ít nhất phải bán hơn 2 đồng mới được? Thứ này vốn đã đắt, 1 cân cũng phải kiếm được 7-8 hào đến 1 đồng chứ?
Nếu không, anh bận rộn nhiều vậy, cả nhà cùng vất vả, hàng trên 2 thuyên mà không kiếm thêm được 1-2 trăm đồng thì làm cái gì?
Diệp Diệu Đông vừa nghĩ vừa suy tính, ăn cơm xong sẽ đi gọi điện, giá cả có thể báo cao một chút, nhưng cũng không thể báo quá cao làm người ta sợ mất, tưởng anh không thành tâm, anh còn muốn duy trì mối quan hệ giao dịch tốt mãi mà.
Anh còn muốn bán hàng ngày mai, ngày kia, ngày kìa, nửa tháng tới, hàng nào bán được đều bán cho người ta, thu tiền nhanh còn hơn để cửa hàng từ từ bán.
Nếu mỗi ngày có thể kiếm thêm được 1-2 trăm, vậy nửa tháng sẽ kiếm thêm được 2-3 nghìn...
Không đúng, còn có hàng trên 2 thuyền của anh cả anh hai nữa, đã thỏa thuận, hàng của họ tính theo giá tại bến cảng hôm đó để anh thu, thu vê phơi ra, một ngày cũng kiếm thêm được hơn 100, vậy nửa tháng sẽ kiếm thêm 4-5 nghìn!
Đây còn là khoản chênh lệch kiếm được từ việc biến hàng tươi thành hàng khô, chưa tính giá trị bản thân của hàng hóa, bản thân hôm nay 2 thuyền của anh đã bán được 3-4 trăm rồi! Ôi chao, vậy nửa tháng anh có thể kiếm được 9-10 nghìn, còn có phần chia 1/3 từ hai anh trai nữal
Diệp Diệu Đông càng nghĩ trong lòng càng hưng phấn, thuyền nhiều hơn, tốc độ kiếm tiên nhanh hơn, chưa đầy một tháng nữa anh có thể kiếm được một vạn... một vạn ư...
Nhưng anh cũng không nghĩ lại rằng, hàng này vẫn chưa bán được, mới đánh bắt ngày đầu tiên, ông chủ kia còn chưa thỏa thuận xong, cũng chưa nói những ngày sau có cần hay không?
Thế mà anh đã tính tiền nửa tháng sau rồi...
Nghĩ quá nhiều rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận