Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 957: Thương lượng

Chương 957: Thương lượngChương 957: Thương lượng
Lâm Tú Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy anh sắp xếp như vậy cũng được, như vậy nhà mình cũng có thể kiếm tiền từ hai chiếc thuyền cùng lúc, chiếc thuyền kia coi như hợp tác với anh cả và anh hai.
Họ mỗi người chạy một chiếc thuyền, cũng đều là người nhà, nước phù sa không chảy ruộng người, tiền kiếm được đều là người nhà chia nhau.
Sau này sắp xếp thế nào thì tính sau, hiện tại dù thế nào cũng phải kiếm tiên mùa mực trước đã.
"Vậy anh có muốn thương lượng với cha trước không? Còn phải mời người nữa."
"Đợi ngủ dậy rồi, anh nói với cha một tiếng, nếu cha thấy không vấn đề gì thì anh sẽ nói với anh cả và anh hai."
Lâm Tú Thanh gật đầu: "Mùa mực này, ít thì cũng kiếm được vài trăm, nhiều thì kiếm được một hai ngàn, hai chiếc thuyền kiếm được gấp đôi, nếu một thuyên kiếm được 1000 đồng, anh cả anh hai trừ đi 100 đồng của cha, không tính tiền dâu, cũng có thể từ ban đầu mỗi người chia 450 đồng tăng lên mỗi người chia hơn 600 đồng, một người cũng có thể kiếm thêm hơn 100 đồng."
"So với chúng ta cho người khác thuê thuyền cũng không khác gì, cho người khác thuê, chúng ta cũng chia năm năm, mà chỉ phí còn do người khác chịu. Như vậy tương đương với số tiền vốn phải chia cho bốn người, biến thành chia cho ba người, mọi người đều có lợi."
"Đúng, anh cũng nghĩ vậy, dù sao mời một người cũng không tốn bao nhiêu tiền, nếu anh cả anh hai có ý kiến gì, thì nhiều lắm là tiền công và tiền dâu của người chúng ta mời cũng tính vào chi phí chung, cũng hơn cho người khác thuê thuyền."
Nếu như vậy, người được lợi là anh cả anh hai của anh, dù sao nếu anh cho người khác thuê thuyền, chia một nửa, nhưng không phải chịu nhân công và tiền dầu, tính ra anh có thể lấy được sáu phần.
Mà hợp tác thì chia 1/3 của hai chiếc thuyền, nếu còn phải chịu thêm nhân công và tiền dầu, tính ra cũng không khác nhiều so với chia một nửa một chiếc thuyền.
Anh vừa nghĩ vừa xoa xoa thái dương, cảm thấy tính toán đến đau đầu.
"Dù sao anh cả anh hai chỉ có một chiếc thuyền cho hai người, chúng ta một người đã góp một chiếc thuyền, tính theo tỷ lệ, chúng ta góp một nửa, nhân công của họ chắc chắn phải tự chịu, như vậy mới có thể chia ba phần. Nếu không thì hai người họ chỉ góp một nửa, mà lại tất cả đều do góp chung chỉ trả, chúng ta góp một nửa, chỉ chia 1/3, vậy thì hơi bất công."
Diệp Diệu Đông tính toán cho cô đến nhức đầu, huống chi buổi trưa uống rượu vào, lúc này nằm xuống, đầu óc cũng không được tỉnh táo cho lắm.
"Quá phức tạp rồi, lung tung beng, kệ đi, tối nay nói với cha một tiếng trước, nếu anh cả anh hai không có ý kiến, đồng ý hai chiếc thuyền hợp tác, thì chia ba phần là được, 1/3 của hai chiếc thuyền cũng hơn 1/2 của một chiếc thuyền, đôi bên cùng có lợi."
"Không phải, ý em là chi phí phải nói rõ, để họ góp mới công bằng, tính vào chung thì không công bằng..."
Diệp Diệu Đông cảm thấy cô hơi lắm lời rồi: "Đều là anh em ruột..."
"Anh em ruột cũng phải tính sổ rõ ràng chứ, chuyện tiền bạc tất nhiên phải nói rõ mới có thể hợp tác, không nói rõ, đến lúc chia tiền, xuất hiện đủ loại ý kiến, thì sẽ đánh nhau mất."
"Ừ ừ, có lý, có lý, ngủ dậy nói với cha trước." Diệp Diệu Đông nhắm mắt ôm lấy cô, ậm ừ đáp lại.
Vốn dĩ rất rõ ràng, tính toán một hồi anh lại hơi mơ hồ, chỉ bằng ngủ một giấc trước.
"Anh phải rõ ràng, chúng ta hợp tác thế nào mới..."
Diệp Diệu Đông thấy cô vẫn lải nhải nói mãi không ngừng, đành hôn bịt miệng cô lại, đỡ phải lải nhải mãi, muốn ngủ một giấc trước còn phải nghe cô nói cho xong.
Lâm Tú Thanh võ võ vài cái, lại bị đè xuống dưới thân, chờ đúng lúc mới được thở hổn hển.
"Anh không phải muốn ngủ sao?"
"Chẳng phải bị em nói hăng máu lên rồi sao? Tiêu hao chút thể lực rồi ngủ..."
Lâm Tú Thanh véo anh một cái: “Giữa ban ngày...
"Giữa ban ngày cũng đâu ảnh hưởng gì..."
"Nhỏ tiếng chút... ưm a..."
Diệp Diệu Đông hoạt động xong, lập tức ngủ thiếp đi, cảm thấy vận động xong trạng thái thư giãn rất dễ ngủ.
Lâm Tú Thanh thu dọn một chút rồi ra ngoài bế con, đến khi dỗ Diệp Tiểu Khê ngủ, cả nhà ba người mới cùng nằm trên giường ngủ trưa.
Còn hai đứa nhóc ở bãi biển sớm đã chơi đến quên trời quên đất, hiếm khi hôm nay không có người lớn quản, đứa nào cũng dính đầy cát, xô cũng nhặt đầy ắp.
Về nhà thì người lớn vẫn còn đang ngủ, chúng còn lén đi tắm, tiện thể giặt luôn quần áo, phi tang chứng cứ.
"Anh Hải, mấy cái này nguội hết rồi, không ngon, bọn em ăn ở tiệc mới ngon, nóng hổi thơm phức..."
"Mày im miệng đi, cứ nói mãi không ngừng."
"Đúng đấy, nói nữa đánh mày đấy!"
"Ăn cũng không bịt nổi miệng mày, lần sau không chia cho mày ăn nữa."
Mấy đứa trẻ tụ lại với nhau, vây quanh một cái giỏ, cùng ăn đồ đóng gói mang về từ trưa, chơi ở bãi biển cả buổi chiều, đứa nào cũng đói bụng.
Thế mà Diệp Thành Hồ lại bắt đầu kể chuyện ăn tiệc của nó, lập tức gây bất bình chung.
"Trong đó cũng có phần em mang về, em còn chưa ăn."
"Vậy lần sau bảo chú Ba đừng lãng phí tiền, đừng dẫn mày, dẫn tao đi, tao nhất định sẽ ăn hết." "Xì, đó là cha em."
"Ghê gớm nhỉ?"
"Chính là ghê gớm đấy!"
"Im miệng! Nói nữa đánh mày đấy!"
"Nói nữa đánh mày đấy!"
Mọi người đều hùa theo, một đống nắm đấm giơ lên trước mặt nó, Diệp Thành Hồ đành phải im miệng, nhưng nó vẫn rất tự hào, cha nó tốt nhất, bọn chúng ghen tị không nổi.
Bà cụ ngồi ở cửa nhìn mấy đứa trẻ này ồn ào, trên mặt cười tươi như hoa: "Các con đừng cứ bắt nạt Thành Hồ mãi, tối nay nhà chú Ba các con còn hầm súp vịt đấy."
"Đúng vậy!" Diệp Thành Hồ vênh váo đắc ý, hai tay chống nạnh: "Bọn em ăn cỗ xong về còn mang theo một con vịt, to lắm, vừa nãy con thấy bà nội đã bắt đầu chặt ở cửa sau rồi."
"Chết tiệt! Sao mình không phải con của chú Ba chứ?"
"Im miệng!" Diệp Thành Hải tát vào sau ót Diệp Thành Hà: "Đừng có hại tao cũng bị đánh chung!"
"Anh lấy quyền gì đánh em?”
"Quyên mày nói bậy, sẽ liên lụy đến tao, đồ ngốc!"
"Anh mới là đồ ngốc."
Diệp Thành Hà không phục, xông lên cũng định đánh trả, hai anh em lập tức vật lộn với nhau.
"Mày đúng là đầu heo... Ngày nào cũng hại tao bị đánh chung..."
"Anh mới là đầu chó, tự mình bị đánh cũng đổ tại em..."
"Tại mày hết..."
"Tại anh hết..." Hai anh em chẳng khách sáo gì mà choảng nhau tới tấp, phân gà phân vịt dưới đất đều bị họ quét sạch, bà cụ đứng dậy kêu gào thôi đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.
Mấy đứa trẻ khác thì nhìn mà như chuyện bình thường, chẳng thèm để ý, vẫn ngồi xổm ăn uống xem náo nhiệt.
Mãi đến khi mẹ Diệp chặt xong con vịt, vào nhà, mới nghe thấy động tĩnh ở cửa.
Bà vội cầm roi ra ngoài, hai anh em đang quấn lấy nhau mới lập tức ăn ý chạy ra ngoài, mấy đứa khác cũng rất có mắt, vội vàng xách giỏ chạy.
"Lũ ranh con, rảnh rỗi quá, có cái ăn còn đánh nhau, ngứa da rồi hả, đáng đánh đòn."
"Haha, đánh xong một lúc lại tụ tập chơi với nhau...
"Không biết bài tập có làm không nữa, suốt ngày chạy lung tung, tối nay phải bảo mẹ chúng nó đánh cho một trận."
Mẹ Diệp đứng ở cửa lẩm bẩm vài câu, rồi lại vào nhà ninh vịt.
Diệp Diệu Đông bị mùi thơm khắp nhà đánh thức, không biết mẹ cho loại thảo dược gì vào ninh mà ngửi thơm quá.
Nằm đó ủ ấm một lúc, đến khi nghe tiếng mẹ mắng ở ngoài, và tiếng nói của cha, anh mới ngồi dậy.
Còn phải nói với cha về chuyện sắp xếp mấy chiếc thuyền nữa, hỏi ý kiến ông ấy một chút.
Cha Diệp đang ngồi bên bàn ăn, ủ rũ nhìn mẹ Diệp: "Rõ ràng là bà bảo tôi nếm thử xem vị thế nào, thịt mềm chưa, giờ lại trách tôi ngồi đó."
"Tôi bảo ông nếm thử thịt mềm chưa, có bảo ông ăn hết đâu, còn ngồi đó bất động? Chẳng biết điều gì cả, còn hút thuốc, mau bưng hai bát này sang bên cạnh cho tôi."
"Bà có nói là bưng sang bên cạnh đâu, tôi chỉ ngồi đó thôi mà?"
"Bây giờ tôi bảo ông bưng đi, đừng có lải nhải với tôi, mau đi đi." "Tự mình lải nhải ở đó, còn nói tôi.
Mẹ Diệp cầm muôi gõ vào mép nồi, trừng mắt nhìn cha Diệp.
Cha Diệp chẳng sợ bà, tay cầm lấy hai bát canh, miệng vẫn lẩm bẩm: "Lãnh lương mấy ngày đã vênh váo rồi, nói chuyện cũng cứng rắn hẳn lên..."
"Có bao giờ tôi nói chuyện mà không cứng rắn?"
"Không so đo với bà."
Diệp Diệu Đông vừa bước ra đã nghe thấy cha mẹ cãi nhau: "Lại làm sao nữa đây?"
Bà nội vội nói: "Đừng để ý cha mẹ con, ngày nào họ chẳng cãi nhau vài câu? Con dậy đúng lúc lắm, vịt đã ninh xong rồi, bảo mẹ con múc cho con một bát, ăn nguội ấy, gà không ngon bằng vịt đâu, gà độc hơn, vịt ăn mát hơn, ăn xong đêm nay vừa hay ra biển kiếm tiền lớn..."
Diệp Diệu Đông gật đầu, nghỉ ngơi mấy ngày rồi, mấy hôm nay thời tiết lại đẹp, đêm nay phải ra biển thôi, tiện thể múc một bát nước biển, xem mùa mực có sắp đến chưa?
Mùa mực không có ngày tháng cố định, phải do ngư dân tự đoán, có lúc đến sớm, có lúc đến muộn, xem tình hình sinh trưởng của mực năm đó, phát hiện sớm thì chuẩn bị sớm.
Năm ngoái nhà họ muối cả thùng này đến thùng khác trứng mực, anh đem tặng khắp nơi, anh chị em họ hàng bên nhà A Thanh cũng được tặng rất nhiều.
Năm nay có thể đóng vào lọ chai, xem bán ở cửa hàng được không nhỉ?
Tháng trước, anh mang một vò nước mắm ra cửa hàng bán, thỉnh thoảng cũng có người đến mua một bình, sắp hết rồi.
Mấy thứ đồ quê này thực ra cũng khá có người cần, chỉ là vì ở quê họ mấy thứ này quá nhiều, ai cũng biết làm, không đáng giá, cứ tặng qua tặng lại cho nhau.
Người ở ngoài làm không được, mang ra chợ thì thỉnh thoảng cũng bán được ít.
Anh cũng định thử xem, số lượng quá nhiều, nhà họ cũng ăn không hết, mang đi bán cũng tốt, nguyên liệu muối sẵn cũng khó hỏng. Với lại anh còn nghĩ không biết có nên phơi mực khô không?
Dù sao mùa mực đến rồi, số lượng nhiều nhất chính là mực, phơi ít xem bán được không, dù gì hàng tươi cũng không lưu thông rộng như hàng khô.
Hàng tươi chỉ có thể mua bán ở các thị trấn lân cận, vừa ra, giá còn hơi cao, đến sau này chỉ có giảm từng ngày.
Anh nghĩ có lẽ có thể đến khi giá giảm quá thấp, anh sẽ tự giữ lại phơi một mẻ.
Nếu không cửa hàng chỉ có thể tạm thời đóng cửa nghỉ ngơi, gặp mùa mực, ai cũng đi bắt mực, trong lưới kéo thì mực cũng chiếm phần lớn, việc làm cá khô của anh sẽ bị ảnh hưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận