Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 128: Cũng mồm mép lắm(2)

Chương 128: Cũng mồm mép lắm(2)Chương 128: Cũng mồm mép lắm(2)
Cô hưng phấn xách thùng nước trong tay đưa đến trước mặt A Tài: "Ở đây còn có một con cá sạo và hai con cua lớn nữa."
"Chậc chậc chậc, mọi người cũng thu hoạch được không tôi nhỉ, thủy triều vừa mới rút chưa được bao lâu mà đã nhặt được thứ đáng tiền như này rồi!"
"Anh Tài tính tiền luôn một thể nhé, giá cả thì cao thêm chút nhé, đều là chỗ quen thân cả... Cá thu của tôi cũng bán lỗ nhiều..."
"À được rồi, được rồi, biết rồi, cậu đừng làm phiền tôi tính tiền!" A Tài vừa nghe anh nói thì đã cảm thấy nhức đầu, chưa bao giờ anh ta cảm thấy tên nhóc Diệp Diệu Đông này lại khó đối phó như vậy, mấy con cá cam này chắc là anh ta cũng không kiếm được mấy đồng rồi.
"Một trăm mười lăm cân tám lạng, ba hào một cân, con cá này là ba mươi tư đồng bảy hào bốn xu."
"Ít vậy thôi à?"
Diệp Diệu Đông trừng mắt nhìn!
A Tài cũng trừng mắt!
"Ít chỗ nào hả? Cậu bắt được một con cá là bán đi là đã bằng một tháng tiền lương của người ta rồi, hoặc là cậu gọi vợ cậu vào đây tính đi."
"À... Tôi thử tính xem sao."
Chuyện tiền nong này đương nhiên không thể qua loa, Lâm Tú Thanh cười cầm lấy bút tính toán.
"A đông, không nhầm đâu."
"Được chưa, vậy cậu đưa hai con cá sạo và hai con cua lại đây tính luôn một thể."
A Tài lại cầm giấy bút soạt soạt tính toán một lúc: "Con cá sạo này bốn cân rưỡi, một đồng sáu, hai con cua xanh hai cân sáu, coi như là hai đồng sáu! Chỗ này tổng là bốn đồng hai, thêm cá cam, tổng cộng ba mươi chín đồng chín hào bốn xu! Có đúng không?"
"Không sai, anh nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu, tôi lại còn không tin hay sao!"
Phì, bây giờ thì nói êm tai lắm, vừa ban nãy còn nghỉ ngờ anh ta đấy! A Tài len lén liếc mắt.
Lúc anh ta định viết hóa đơn, Diệp Diệu Đông lại lên tiếng: "Viết hóa đơn làm gì, có mấy chục đồng thôi mà, anh nhiều tiền nhiều bạc thì thanh toán luôn cho tôi là được rồi, lẽ nào anh định để cuối tháng thanh toán hay gì?"
"Không để chung vào hàng của cha cậu rồi tính một lượt à?"
"Sao thế được, con cá này là do vợ tôi bắt được nên đương nhiên tiền là của cô ấy rồi."
Cha Diệp cũng gật đầu: "Đúng rồi, không tính vào hàng của bọn tôi."
"Vậy được! Cậu cầm hóa đơn tối đến nhà tôi lấy tiền, tôi không cầm nhiều tiền mặt như vậy."
"Được, vậy thì anh viết thành bốn mươi đồng luôn đi, cũng chưa đến sáu xu mà."
Tay cầm bút của A Tài run một cái, cái thằng Diệp Diệu Đông này!
Trong lòng anh ta đang chửi đổng nhưng vẫn viết theo ý Diệp Diệu Đông là trong bốn mươi đồng!
"Cầm đi! Lần sau có hàng tốt thì cứ quay lại đây nhé, tôi thật sự không lời lãi gì của cậu đâu..."
"Biết rồi! Tôi biết rồi!"
Diệp Diệu Đông vui vẻ cầm hóa đơn nhìn thấy không có nhầm lẫn gì rồi đưa cho Lâm Tú Thanh: "Bán xong rồi!"
"Vâng!" Lâm Tú Thanh cũng rất vui mừng, cầm trên tay xem đi xem lại.
Cha Diệp thấy hàng đã nhập xong rồi thì mới lên tiếng: "Sò trên mặt cát cha nhặt xong rồi, các con xách về nhà trước đi, cha ra bãi cát xem mẹ con đã về hay chưa."
"À, vâng." Hai vợ chồng cầm thùng hưng phấn đến lạ thường, cách hai ngày lại có một khoản tiền vào, của cải của nhà anh lại nhiều thêm, cuộc sống này ngày càng có triển vọng.
Diệp Diệu Đông cũng đắm chìm trong niềm vui kiếm tiền, có người cùng nhau chịu khổ, kiếm tiền rồi cũng có người cùng nhau vui vẻ, thật đúng là làm người ta lâng lâng!
"Ngày mai anh thật sự muốn theo cha ra biển à?"
"Sao hả? Không gặp anh thì nhớ à?"
Lâm Tú Thanh tức giận nói: "Anh cũng chỉ mới gần đây mới ở nhà, trước kia cứ đi sớm về khuya, ngoại trừ ngủ ra thì em ngay cả ăn cơm cũng không chắc có thể gặp được anh."
Diệp Diệu Đông chủ động kéo tay cô nắm thật chặt, cười lưu manh nói: "Nếu em nhớ anh quá thì anh sẽ nói với cha là anh không đi nữa!"
"Anh nói linh tinh gì đó, ai là người không nghiêm túc làm việc, suốt ngày ở nhà hả? Anh thả tay ra đi, người ta nhìn thấy thì không hay lắm đâu..."
"Đợi lát nữa đi trên đường lớn cho người ta nhìn...
"Nhìn thì nhìn, sợ gì chứ? Anh cũng không phải tình nhân của em... á."
Lâm Tú Thanh giật tay khỏi tay anh, hung dữ nhéo anh một cái.
Không thể cho cô vui vẻ được một lúc à?
Còn nói gì mà nhân tình nữa!
Đúng là ngứa da mà, cần ăn đòn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận