Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 199: Cá đù nâu cỡ to(2)

Chương 199: Cá đù nâu cỡ to(2)Chương 199: Cá đù nâu cỡ to(2)
Nghĩ vậy, cha Diệp không còn vui vẻ nữa. Một lưới cá đỏ dạ có thể thấy rõ tình cảm giữa hai anh em, từ đó đến giờ vẫn không nói chuyện với nhau, chỉ có thằng em là thỉnh đưa đồ ăn đến cho bà cụ.
Nhưng mà một người đã gặp được vận may, không cản nổi nữa. Ông trời đã đưa tiền tới tận cửa, cũng không thể không lấy chứ?
Cha Diệp nhíu mày, đúng là ngọt ngào đầy phiền não mà.
Một lúc sau ông lại lắc đầu: "Nghĩ nhiều quá rồi, mới mấy trăm đồng thôi mà, đợi mày phát tài rồi nói sau! Giờ kéo lưới lên đã nào!"
Đợt lần này toàn đồ tạp nham, không có điều gì bất ngờ, cũng không có món hàng nào giá trị lớn, không có đồ hiếm. Diệp Diệu Đông cởi dây thừng ra, hàng cũng đổ ra, anh lựa một lúc, miệng lẩm bẩm.
"Mực nhỏ khá nhiều, trong bụng đều có trứng, không tệ. Bề Bề, theo tao nào... Cá đổng đỏ, cá chim vàng, cá nhồng vàng, con lươn, cá đù nâu. Ồ? Cái gì đây? Cá bò da à?"
Anh lấy ra, lật nhìn: "Cái này mang về phơi khô cha nhé? Cá bò da hợp nhắm rượu lắm!"
"Chỉ nghĩ đến việc ăn thôi..."
"Vậy con mang về phơi, bố không muốn ăn đấy nhé!"
"Để bán lấy tiền!"
"Thu hoạch hôm nay vậy là đủ rồi, có con cá đù cỡ to kia cũng đủ để chúng ta không ra biển nửa tháng. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, cha cũng sắp năm mươi rồi, không nên sống khổ như thế. Cá bò da cũng không có mấy tiền mà."
"Cha năm mươi thì sao, cũng không phải không còn sống lâu nữa, muốn ăn chơi thì cứ giữ lại đi."
"Cha đi quăng lưới đợt cuối đi, để con đi lựa cá." Dù sao hôm nay đã kiếm đủ vốn rồi, Diệp Diệu Đông muốn giữ lại vài con để mình ăn, vừa khéo trong lưới có một con mực cái nhỏ, trông rất mập, trong bụng cũng có trứng, giữ lại lát về ăn, quá đãi
Hàng ngày đều phải ăn tôm tép không ai muốn, ăn tôm còi cua cọc mãi cũng ngán, hôm nay thu được lưới đẫm. giữ lại ít cũng không quá đáng. Nếu để cha anh chọn, nhất định ông không nỡ chọn nhiều, nên để anh chọn thì hơn.
Cũng không biết có phải cha anh không may lắm không, đi xung quanh một vòng không bắt được con nào, trận lưới cùng cùng thế mà chỉ có cá đù nâu với một ít tôm tép, số lượng cũng không nhiều, xem chừng một lưới này cũng chỉ có hơn mười cân.
"Khá tốt, có một con cá đù to như thế, nếu không thu hoạch ngày hôm nay cũng rất bình thường."
Cha Diệp cũng không thất vọng, gần đây đánh bắt cũng chỉ có từng này, người khác còn không bằng ông đâu.
"Được rồi, trời trông hơi tối rồi, hình như sắp mưa. Lúc này sóng vỗ hơi mạnh, có thể trời sắp mưa to, chúng ta nên về sớm một chút."
"Vậy để con lái cho, cha chợp mắt chút đi."
Hai tháng nay, anh em bọn họ thay phiên ra khơi, mặc dù ban ngày không phải ra biển cũng phải làm việc, nhưng mà ban đêm bọn họ vẫn được nghỉ ngơi, chỉ có cha anh là không yên lòng, không thay phiên nhau mà ngày nào cũng ra khơi.
Hơn một giờ hàng đêm ra khơi, ba đến năm giờ chiều về. Một ngày phiêu diêu trên biển mười lăm tiếng đồng hồ, ăn không ngon, ngủ không yên, cũng chỉ có khi gió lớn và máy hỏng thì mới có thể nghỉ ngơi một hai hôm.
Trông sắc mặt ông gần đây cũng không dễ nhìn lắm, nhìn hàng lông mày rõ ràng đã mỏi mệt rất nhiều. Diệp Diệu Đông đã nghĩ nếu mấy ngày đi đánh bắt mà lưới thu được đẫm sẽ giữ lại mấy con để bồi bổ cho ông.
Cha Diệp lắc lắc đầu, cầm la bàn trong tay để định rõ phương hướng: "Để cha lái, hai lần quăng lưới trước không biết con lái đi tận đâu, lệnh hướng khỏi vùng biển cha đánh bắt thường ngày. Để con lái nữa thì không chừng lái đến tận lúc trời tối vẫn chưa về được." '
Xem thường anh quá rồi, có la bàn trong tay, anh dù thế nào cũng không lạc trên biển.
Chỉ là đau lòng thay cha mình mà thôi. Đã không yên lòng thì cứ để ông lái vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận