Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 111: Ốc Hoàng Đế(1)

Chương 111: Ốc Hoàng Đế(1)Chương 111: Ốc Hoàng Đế(1)
Lâm Tú Thanh nhanh chóng trở về, cô vừa chạy vừa thở hổn hểnh và đưa cái xô nước cho Diệp Diệu Đông.
Diệp Diệu Đông tiếp nhận cái xô chứa đầy nước biển, tò mò hỏi: "Sao mẹ và những người khác lại không đi cùng em?”
Cô chớp mắt và nói: "Em không nói với họ."
Diệp Diệu Đông cười khẽ một tiếng, cũng không quá ngốc nhỉ?
"Họ cũng không hỏi em lấy thùng để làm gì à?"
"Em vội vàng chạy vào, cầm theo xô rồi chạy, ở phía sau họ có hỏi, nhưng em không có thời gian để trả lời họ."
"Ô"
Nhìn lư hoạt bỏ vào trong thùng, Lâm Tú Thanh mới mở miệng bao tải ra nhìn vào những gì họ thu hoạch được, hình như cũng không được bao nhiêu cả?
"Anh không đi vòng quanh nhìn một chút sao? Sau khi em rời đi, anh có thu hoạch được gì không?”
"Ở đây có nhiều đồ quan trọng, anh nào dám đi đến chỗ khác dạo một vòng, dù sao thì thủy triều vẫn đang rút xương, không cần sốt ruột. Chúng ta cứ để cái xô ở đây trước đi, không cần nhấc tới nhấc lui đâu, dù sao thì cũng không có ai ra ngoài trong lúc đang mưa bão cả.
Cô đang nhấc cái xô lên, nhưng sau khi nghe thấy anh nói vậy, cô đành phải buông xuống, quả thực, xách theo nửa xô nước này rất nặng.
Diệp Diệu Đông vừa đi được vài bước đã khom lưng cầm một con cua đá, lẩm bẩm nói: "Sớm biết là như vậy thì vừa rồi anh sẽ bảo em mang theo kìm gắp lửa rồi, vậy thì việc gắp cua cũng trở nên dễ dàng hơn."
Lâm Tú Thanh tức giận nói: " Sao anh không nói sớm đi."
"Nhất thời quên mất, sau khi nhìn thấy con cua xanh nhỏ bị gãy chân anh mới nhớ ra." Bây giờ, không có điện thoại di động để gọi cho người khác.
Hai người tiếp tục dạo quanh khu đá ngầm, nhìn thấy tảng đá thì sẽ nhấc đi chuyển một chút, thu hoạch cũng rất phong phú, bắt được năm đến sáu con cá mù làn, cua đá càng không cần phải nói, chỉ trong chốc lát đã nhặt được hơn mười con, còn có mấy con bạch tuộc đỏ, Diệp Diệu Đông thường xuyên khom lưng cho nên thắt lưng trở nên đau nhức.
Anh đứng thẳng người, vặn người một cái: "Mới 25 tuổi mà tại sao anh lại cảm giác hình như thắt lưng không dùng được nữa.
Lâm Tú Thanh hơi đỏ mặt liếc nhìn anh một cái: Nói như vậy mà không cảm thấy ngượng miệng à?”
"Cũng không có ai, cân gì phải ngượng ngùng."
Mấy ngày nay, quả thật anh đã phải làm như thế này thường xuyên hơn, cảm giác cả người như bị kiệt sức, buổi tối thật sự cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
"Ôi - Chỉ có một con bạch tuộc đỏ, tại sao lại chỉ có cái một con một? Cầm về cũng không biết phải nấu như thế nào, cũng không đủ một chén."
"Có đồ ăn là tốt rồi, chỉ cần bỏ tất cả vào nồi nước để luộc, bớt một chút việc."
"A - chỗ này cũng có một con, xào với ớt tiêu xanh cũng được một chén."
Hai vợ chồng vừa đi vừa tán gẫu, lúc đầu, Lâm Tú Thanh khi phát hiện ra một thứ gì đó cô cũng đều rất phấn khích còn bây giờ thì cô chỉ bình tĩnh rồi liếc mắt nhìn một cái.
"Có một con ốc xà cừ đi theo sóng biển, sao nó lại lớn như vậy? Có phải đây chỉ là một cái vỏ không?" Lâm Tú Thanh trơ mắt con sóng, đẩy một con ốc xà cừ to bằng đầu cô lên đây, không biết là ở trong đó có thịt hay không?
Cô mang theo tâm lý tò mò, tùy tiện đá một cái, ốc xà cừ lập tức bị lật lại, thịt trên miệng ốc cũng co lại.
Có thịt
Cô vui mừng ngồi xổm xuống nhặt nó lên, con ốc này cũng rất to, nó còn to hơn đầu cô nữa, con ốc này chắc chắn rất có giá trịI
"A Đông, đây là loại ốc gì, nó to quái"
Diệp Diệu Đông khó chịu ngẩng đầu nhìn, kết quả sau khi nhìn thấy nó, mắt anh trợn tròn lên: "Ốc Hoàng Đế?! To vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận