Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 147: Tìm tới cửa(1)

Chương 147: Tìm tới cửa(1)Chương 147: Tìm tới cửa(1)
Dù cha Diệp, mẹ Diệp có giữ lại như thế nào thì cả nhà Thư ký Lâm cũng kiên trì về nhà ăn, vậy nên bọn họ cũng không miễn cưỡng, vốn là gần đây xây nhà lương thực tiêu hao tương đối nhiều, tiết kiệm một chút cũng tốt.
Sau khi cả nhà Thư ký Lâm đi, trong nhà cũng ồn ào lên, một đám trẻ con không hiểu chuyện không đi quan tâm chuyện của người lớn, đều duỗi thẳng cổ nhìn bánh Trà và hộp quýt trong giỏ trước mặt.
Bọn họ từng ăn món bánh Trà rồi, ngọt ngào, vào miệng là tan, hộp quýt thì bọn họ không có cơ hội ăn, trong nhà nghèo, cha mẹ bọn họ nào chịu mua cho bọn họ ăn.
Diệp Diệu Đông vỗ đầu hai đứa cháu lớn nhất: "Lau nước miếng của các cháu lại đi, ăn cơm."
Diệp Thành Hải nghiêng đầu hỏi anh: "Chú ba, cơm nước xong bọn cháu có thể ăn bánh Trà và đồ hộp không?"
"Ăn cơm no rồi mà các cháu còn ăn nổi sao?"
Một đám trẻ con điên cuồng gật đầu, trăm miệng một lời: "Dĩ nhiên ăn nổi."
"Vậy thì ăn địt"
Anh không cảm thấy có gì hiếm có, nếu muốn ăn thì sau khi cơm nước xong cùng nhau chia ăn thôi, mẹ Diệp lại không đồng ý, trừng anh: "Đồ hộp quá đắt, đừng cho bọn nhỏ làm hỏng, trước cứ để đó, chờ thêm hai tháng nữa, đến ngày ngày mười lăm tháng tám là ngày tặng quà, các con thêm vào quà tặng sẽ đẹp hơn."
Nếu không phải sợ để qua năm sẽ hỏng thì mẹ Diệp cũng muốn chờ thêm năm nữa sẽ đẹp hơn, có mặt mũi nữa.
Diệp Thành Hồ trơ mắt nhìn, yếu ớt nói: "Cha... con muốn ăn đồ hộp..."
"Bà nội con không chịu!"
Anh buông tay, đồ ở trên tay mẹ anh, anh cũng không có cách nào, anh thật sự muốn cho bọn nhỏ ăn. Mẹ Diệp dùng ngón trỏ chọt trán Diệp Thành Hồ: "Ăn ăn ăn, gì cũng muốn ăn, sắp ăn cơm rồi, không ai được ăn hết, cái này phải giữ lại là quà tặng."
Bà khóa hết tất cả đồ hộp, rượu và thuốc lá vào trong ngăn kéo, chỉ chừa món bánh Trà trên bàn: "Cơm nước xong chia bánh Trà cho các cháu ăn, lát nữa mẹ đi hỏi thử xem thuốc lá và rượu có thể đổi tiền không, rượu và thuốc lá quý trọng như vậy, chúng ta không hưởng nổi."
Tất cả mọi người không có ý kiến, chị cả Diệp, chị hai Diệp nghe vậy cũng yên tâm, các cô còn tưởng rằng mẹ Diệp sẽ chia những món quà này cho nhà cậu Ba, dù sao cũng là Diệp Diệu Đông cứu người.
Nhưng điều các cô không nghĩ tới chính là, chân trước mẹ Diệp mới vừa cầm đồ đi trấn trên đổi tiền, chân sau thừa dịp trời tối khi tất cả mọi người trở về nhà là lén đến nhà Diệp Diệu Đông, đưa tiên đổi được cho Lâm Tú Thanh.
Bà sợ ban ngày làm việc không rảnh, cho nên cơm nước xong đã vội vã cầm đến cửa hàng lớn trên trấn trên đổi tiền, đi tới đi lui hai tiếng, lúc trở về trời đã tối đen.
Lâm Tú Thanh thấy tiền trên tay mẹ Diệp cũng ngạc nhiên: "Sao mẹ lại cho con?"
Mẹ Diệp nhỏ giọng nói: "Xuyt, vốn là người ta tới cảm ơn Đông Tử, đồ cũng đều nên giao cho các con, mẹ chỉ nghĩ cả nhà đều ở đó, nếu mẹ đưa cho các con thì sẽ có người không thoải mái trong lòng."
"Nhưng vẫn chưa ở riêng, những thứ này..."
"Đúng là chưa ở riêng, nhưng không phải tiền đều là mỗi nhà tự mình cất sao? Người ta tới cảm ơn Đông Tử chứ không phải tới cảm ơn hai người già này, tất cả đồ đều là cho nó. Con cầm đi, không phải mẹ và cha các con vất vả cả đời đều là để cho mấy đứa các con sao? Lấy tiền của các con làm cái gì, cái này nên của ai thì là của người đó."
Diệp Diệu Đông mím môi ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy mẹ thật thông minh, phụ nữ nông thôn cũng không thiếu trí tuệ, biết cân bằng gia đình.
"Cất đi, chờ dựng nhà xong thì các con còn nhiều cái để tiêu tiền." Bà nhét tiền vào trong tay Lâm Tú Thanh xong, lại nhìn về phía Diệp Diệu Đông, không nhịn được nói: "Sau này chịu khó chút, đừng cả ngày cà lơ phất phơ, ít lêu lổng với mấy thằng bạn của con đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận