Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1031: Đe doạ (length: 23772)

Diệp Diệu Đông đi theo hai con chó phía sau, đi đến bãi cát ở giữa, khu vực nhỏ này có một đống đá vụn toàn là đá, mà xung quanh đều là cát, nếu tiếp tục đi đến bãi cát bên trái, phía dưới miếu mụ tổ thì là một mảng lớn bãi bùn lầy.
Hiện tại bãi biển vẫn còn rất hoang sơ, bẩn thỉu và tệ hại, rác rưởi cả thôn đều đổ ra bãi biển, trên bờ biển thứ gì rách rưới cũng có, lúc này thủy triều xuống có rất nhiều chó hoang chạy ra bờ biển kiếm ăn.
Ngoài khu vực đá vụn này, xung quanh cũng có một vũng nước nhỏ, hòn đá lớn nhỏ đủ loại.
Bọn hắn đào ngao cát thường hay xuống lớp cát mềm dưới đáy đào, vừa hay A Thanh mang theo con, trẻ con thích ngồi nghịch đất cát, đương nhiên cũng muốn đến nơi sạch sẽ và mềm mịn một chút chơi.
Còn chỗ hắn đang đi hiện tại cách các nàng hơn 100 mét là không hề gần, bãi cát phía nhà hắn khi thủy triều xuống hoàn toàn cũng không hề nhỏ.
Khoảng cách điểm thủy triều thấp nhất vẫn còn mấy trăm mét.
"Liền chỗ này à?"
Diệp Diệu Đông một tay xách thùng, một tay cầm viên hóa thạch ốc vừa nãy trực tiếp ngồi xổm xuống, đồng thời tùy ý để viên hóa thạch ốc vào một đống đá so sánh.
"Quả thực rất dễ thấy, khó trách ngươi ngậm viên đá đó về nhà, là thấy nó đẹp đúng không?"
Chó đốm sủa gâu gâu hai tiếng, lại tiếp tục ngậm viên đá lên, ngậm trong miệng rồi nhả vào thùng nước, hết sức cố chấp, muốn hắn mang về.
"Ngươi cũng thấy đó là bảo bối phải không?"
Chó con không để ý tới hắn, mà là chạy chậm xung quanh, đi vài bước liền rung mình cho lông rụng bớt.
Đen nhỏ vẫn như cũ ngồi xổm cạnh hắn.
Hắn vỗ vỗ đầu chó, "Đi, ngươi cũng đi tìm cho ta xem, nhớ nhé, tìm đá có vân này."
Đen nhỏ sủa một tiếng, rồi cũng chạy chậm xung quanh.
Diệp Diệu Đông tiếp tục lấy viên hóa thạch ốc ra khỏi thùng, đặt trên tay ngắm nghía, đồng thời cũng liếc nhìn xung quanh.
Sáng sớm mặt trời lên bắt đầu ấm dần, một cơn mưa xuân một cơn ấm, sau mưa sáng sớm cảm giác không khí mát mẻ hơn nhiều, dù vẫn ngửi thấy mùi biển trong không khí, nhưng gió biển thổi đến đã ấm hơn, không còn lạnh giá như mấy hôm trước.
Mấy hôm trước trời lạnh, hắn cảm thấy mình như muốn chết cóng trong mùa xuân, nhất là hôm trước bị cảm.
Hắn lục lọi trong đống đá hỗn độn, không thấy viên đá nào tương tự, nhưng lại thấy không ít cá nhảy, đủ nấu một bữa dưa muối cho buổi trưa.
Cũng khó trách ông nội ăn xin ra bờ biển liền không đi, quả thật có cái để ăn, tiện tay nhặt cũng đủ no bụng.
Lúc này đen nhỏ chạy chậm tới trước mặt hắn, cọ vào thùng nước trên tay, hắn vội hạ thấp thùng, "Tìm được gì?"
Đen nhỏ há miệng, bịch một tiếng, một viên đá cuội đen thùi rơi xuống thùng.
Diệp Diệu Đông còn tưởng lại có thu hoạch, nhìn kỹ thì chỉ là đá cuội bình thường, hắn sợ nhìn nhầm, lật qua lật lại xem xét kỹ, soi dưới nắng rồi gõ viên đá lên đầu chó.
"Không cần cái gì rách cũng kiếm về, đi đi đi, có đá nhiều vân ta mới chịu."
Đen nhỏ ai oán một tiếng, lại quay đầu đi quanh quẩn.
Hắn quay đầu định tiếp tục tìm kiếm thì chó đốm chạy đến trước mặt hắn, chỉ là trong miệng nó ngậm một chiếc giày rách.
Diệp Diệu Đông trực tiếp đạp nó một cái, "Ngươi cái này nhặt còn không bằng cục đá, đi chỗ khác, ta không cần giày rách."
Giày rách trong miệng chó đốm bị hắn đá rơi, không chịu buông tha, lại tiếp tục ngậm lấy rồi chạy thẳng vào nhà.
"Đồ ngốc, vừa nãy còn thấy ngươi thông minh, xem ra chỉ có thể dựa vào mình thôi."
Diệp Diệu Đông vừa tìm đá, vừa tìm tôm cá, có gì nhặt nấy, ngược lại gặp vận may, nhặt được non nửa thùng cá nhảy.
Đang lúc cảm thấy mỏi lưng, dự định về nhà thì nghe thấy một trận chó sủa ầm ĩ.
Xa hơn 40, 50 mét, đen nhỏ đang cùng một đám trẻ con cãi nhau, bọn nhỏ không biết làm gì lại ở đó đá nó, thấy hắn đến liền lập tức xông về phía trước.
Nhưng chó đốm lại nhanh chân hơn, từ sau lưng hắn lao vút qua, nhảy lên người một đứa trẻ, cắn áo bông của nó, dọa cho đứa trẻ khóc òa, vừa khóc vừa vung vẩy tay chân.
"Tránh ra, 5555~ tránh ra ~ chó thối~"
"Hoa nhỏ, tiểu Hắc về thôi."
Hắn gọi một tiếng, hai con chó lưu luyến không rời lập tức lui ra khỏi đám trẻ, sủa hai tiếng rồi chạy đến bên chân hắn.
"Sao vậy? Các ngươi làm sao đánh nhau với trẻ con?"
Đám trẻ con lên tiếng: "Nó muốn trộm đá của bọn cháu, bọn cháu mới đánh nó."
"Đá gì vậy?"
Diệp Diệu Đông đến gần xem xét, lập tức mở to mắt, hóa thạch ốc hắn vừa tìm nãy giờ, chỗ này lại có cả đống nhỏ?
Mà hình dáng thì khác nhau, có cái như đá, có cái lại như hình xoắn ốc.
Ốc biển hình dạng đặc biệt dễ phân biệt, bên trong lại có cái to như mặt Diệp Tiểu Khê.
"Chính là mấy cục đá này, con chó thối này vừa đến đã muốn ngậm đá của cháu, cháu mới đánh nó, cháu còn tưởng nó là chó hoang."
Trẻ con trời sinh vốn sợ người lớn, thấy đây là chó có chủ thì có chút sợ hãi, nhưng vẫn đánh bạo nói.
"Các cháu vừa nhặt được mấy viên đá này sao?"
"Dạ, bọn cháu thấy mấy viên đá này không giống nhau, nhưng lại có hoa văn, nên nhặt một đống để đây chơi."
Hắn vẻ mặt kinh ngạc vui mừng ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt một viên trong đống đá lớn nhỏ xem xét, cơ bản đều to hơn nắm tay hắn, nhỏ cũng chí ít bằng nắm tay trẻ con, viên trong thùng của hắn là nhỏ nhất.
Lật qua lật lại nhìn mấy cái, hắn xác định đều là hóa thạch ốc.
Đáng tiếc cái này cũng giống đá thô, chưa mở ra, căn bản không biết bên trong có tinh thạch hay không, mà cũng giống như mở ngọc thạch cực phẩm, xác suất cực thấp, nhưng đá thô này cũng đáng tiền, chủ yếu là rất đẹp.
Đám trẻ con thấy hắn sờ tới sờ lui nhìn cũng có chút khó hiểu.
Đứa trẻ lớn nhất nhìn xem có tầm tuổi Diệp Thành Hồ, đánh bạo nói: "Cái này bọn cháu nhặt, là của bọn cháu, chú không được cầm."
Những đứa khác cũng hùa theo gật đầu.
Diệp Diệu Đông cười ha hả nhìn bọn nó, "Chú mua được không?"
Một đám trẻ con đều kinh ngạc nhìn hắn.
"A, chú muốn mua đá?"
"Chú mua đá làm gì?"
"Vậy chú có bán không?"
"Bán! Bán! Bán!" Mọi người kích động trăm miệng một lời.
Không bán thì đồ ngốc, tiện tay nhặt đá có hoa văn chơi, không ngờ lại có người lớn muốn mua.
Diệp Diệu Đông sờ sờ túi, lấy ra vài tờ tiền giấy và ít tiền xu, là tiền dư khi đi chợ mấy hôm trước, tiền lớn bỏ ngăn kéo, tiền lẻ mấy xu để trong túi.
Hắn đếm nhẹ đầu người, 6 đứa trẻ lớn nhỏ chưa đủ tuổi, nghĩ một người một hào thì cũng hơi nhiều, trừ nhà hắn ra, không có đứa trẻ nhà nào có nhiều tiền như vậy, cầm nhiều cũng dễ gây rắc rối cho mình.
Trẻ con nếu về nhà nói ra, người lớn có thể lại tưởng là thứ hiếm lạ gì bị hắn lừa gạt.
"Mỗi người 5 xu, chỗ này là ba hào, tự chia nhau, sau đó đống đá này thuộc về chú."
Mắt mọi người lập tức sáng hơn sao trên trời, kích động vô cùng.
"Thật sao? Thật mỗi người cho bọn cháu 5 xu sao?"
"Chú, chú không lừa bọn cháu đó chứ?"
"Thật, cầm lấy chia đi, sau này nếu còn nhặt được đá vân này, đá hình ốc biển gì đó thì cứ mang đến nhà chú, chú mua cho. Nhà chú là nhà xây tường ở bờ biển đó, có sân nhỏ."
Đứa lớn nhất cầm tiền trên tay, vui vẻ nói: "Cháu biết, chú là bạn của ba cháu."
"Hả?"
Diệp Diệu Đông ngơ ngác nhìn đứa trẻ lớn nhất, nhìn kỹ lại thì có chút quen mắt, chẳng phải thằng chuột già thứ hai sao? Nghe đâu tên Trần Kiến Hưng.
Đời trước hắn từng nhiều lần thấy đứa này lúc lớn, còn nhỏ thế này thì hắn không nhớ rõ.
Giờ nhìn kỹ, thấp thoáng thấy nét của bà chuột, con trai giống mẹ, sống lại thì hắn cũng không qua lại, nên không có thấy con trai bà, giờ đúng là không nhận ra được.
Đứa trẻ này không phải lớn bằng Diệp Thành Hồ sao? Vậy mà đến giờ vẫn chưa đi học? Còn ở nhà chơi?
"Chú, chú cầm mấy viên đá này làm gì?"
"Chú cũng như các cháu, thấy đá này hình đẹp nên muốn mang về ngắm."
"Nhà cháu vẫn còn, chú có muốn không? Nhà cháu vẫn còn mấy cái, có cái dẹp bẹt mẹ cháu dùng lót chân, to như này này, còn một cái ở trên cửa sổ trông như hòn non bộ, bình thường cháu toàn lấy đập ốc vặn cho vịt ăn." Trần Kiến Hưng mắt sáng long lanh mong chờ nói.
"Cũng được, nếu cháu đem cái đá lót chân của mẹ cháu cho chú, mẹ cháu có đánh cháu không?"
"Cháu lại nhặt cái khác về thay thế là được."
"Được thôi, mang hết đồ trong nhà cháu cho chú, chú cho cháu thêm 1 hào, đừng để mẹ cháu biết, không thì tiền cháu không bù được."
Nó vui vẻ gật đầu, "Cháu biết rồi."
Diệp Diệu Đông vừa nhìn về phía mấy đứa trẻ khác, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, "Nhà các ngươi có không? Có cái gì cũng có thể mang tới cho ta đổi tiền."
Mọi người đều lắc đầu, mặt tiếc nuối, "Không có."
"Thôi vậy, những thứ này ta đều cầm đi."
"Ừ, ngươi mang đi đi."
Diệp Diệu Đông thu hoạch một đống đá, vui vẻ chào hỏi hai con chó con rồi về nhà.
Thùng nước chứa một đống đá cũng trở nên nặng trĩu, sợ ép chết mấy con cá đang nhảy, hắn còn cố ý nghiêng thùng nước, mới từ từ bỏ đá vào, viên lớn nhất thì hắn cầm trên tay.
Lúc xong xuôi, A Thanh mang theo hai đứa con còn chưa trở về, hắn nhất thời cũng không quan tâm đến vợ con, vừa về đến nhà đã mang đá trong thùng ra, trước là nghiên cứu.
Bà ngồi ở cửa phơi nắng, nhìn xem đầy vẻ hiếu kỳ.
"Ngươi nhặt đâu ra nhiều đá thế?"
"Bà biết ốc hóa thạch không?"
"Ốc hóa thạch là cái gì? Là mấy cái đốm lấm chấm này hả?" Bà không đeo kính lão, nhìn không kỹ được.
"Không phải, không tính cái đó."
"Ngươi kiếm mấy cái này về làm gì? Nhà mình thiếu cái gì bàn chân cần kê à, lớn nhỏ còn nhặt được nhiều như vậy."
"Nhìn thấy đẹp thì nhặt về chơi."
Bà nghe hắn nói nhặt về chơi thì cũng không quản hắn nữa, mà ngược lại đưa cổ nhìn vào trong thùng, thấy có nhiều cá nhảy, liền vào nhà lấy kéo, chuẩn bị giúp làm thịt.
Diệp Diệu Đông ngồi trước cửa nhà vuốt mấy viên đá, cảm thấy rất mới lạ, trước kia đều không biết, đều là nhờ video trên mạng, hắn là người ở biển, thấy những thứ kỳ lạ cổ quái trong biển, đều sẽ dừng lại vài giây.
Toàn bộ là dữ liệu động, sau đó hễ có video về mấy thứ kỳ lạ này là nó lại hiện lên, khiến cho hắn biết thêm nhiều điều.
Không phải vậy, sao hắn biết mấy viên đá trước cửa nhà có công dụng gì, có gì kỳ lạ.
Mấy viên đá này nếu là trực tiếp bán nguyên liệu thô thì, sau này nhỏ chắc cũng đáng mấy trăm tệ, có thể lớn thì đáng cả nghìn tệ.
Cái này không quan trọng, quan trọng là có thể khui ra bất ngờ vui vẻ, mặc dù nói xác suất rất thấp, nhưng với từng này, nếu cái gì cũng không ra, cũng đáng không ít tiền.
Dù nhỏ thì vẫn là thịt, không thể vì kiếm được ít tiền trước mắt mà xem thường mấy thứ này sau này đáng mấy trăm hay cả ngàn tệ, nhiều như này, cộng lại chắc cũng phải hơn nghìn, hoặc cả vạn tệ.
Rồi nói tiếp, ai cũng có chút tâm lý thích cờ bạc, nhỡ đâu?
Hắn sờ lên giữa trán, đáng tiếc, đời này sao không cho hắn mở Thiên Nhãn gì, không thì một chút phân biệt được!
Sau này cứ thẳng tới Miến Điện xJ, ăn ngon uống sướng, cũng không cần khổ cực đi đánh cá.
"Ha ha ha~"
Hắn cười lớn một tiếng xong, lại thôi, lắc đầu, đoán chắc là thật sự có Thiên Nhãn thì hắn sống không quá một năm.
"Sao tự dưng ngươi cười kiểu đó vậy?" Bà bực mình tranh thủ bỏ kéo xuống, sờ lên trán hắn, "Đâu có sốt đâu."
"Ta không sao, chỉ là nghĩ tới chuyện buồn cười thôi."
"Không sốt là được rồi."
Bà yên tâm lại, rồi tiếp tục cầm kéo làm cá.
Diệp Diệu Đông hiếm khi ngồi thưởng thức một lúc đống đá, tiện thể chờ con trai của người ta cho thêm hai viên đá lớn nữa.
Chỉ là hắn không chờ được con trai người ta, mà là chờ được vợ của người ta.
Vừa vào cửa, con mụ kia đã đẩy giật con trai mình, hùng hổ.
"Đem đá mới nhặt mang về, nhìn đá kia khác biệt hẳn, ngươi bán rẻ cho nó, lão nương sẽ lột da ngươi, mau mang về cho ta."
Hai con chó trong sân lập tức sủa inh ỏi về phía bọn họ, vợ của Chuột vừa đá vừa mắng con trai mình.
"Bảo ngươi đi vào cầm, đứng đây như cây gỗ, muốn chết hả?"
Trần Kiến Hưng trên mắt còn đọng nước, cúi đầu đi đến trước mặt hắn, "Xin lỗi chú, mẹ cháu bảo đá đó đáng tiền, bảo cháu cầm về, không bán."
"Được thôi, ta vừa mới cho các ngươi ba hào, vậy ngươi lấy ba hào trả ta, ta liền đưa đá lại cho ngươi."
Không đợi Trần Kiến Hưng nói, mẹ nó lập tức gào thét xông tới.
"Cái gì mà đá nát lại còn muốn ba hào? Ngươi thèm tiền phát điên rồi hả?"
Diệp Diệu Đông đứng dậy khoanh tay, cười khẩy, "Không phải bà vừa nói đá kia đáng tiền sao? Giờ lại bảo đá nát không đáng ba hào? Lúc nãy tôi đã bỏ ba hào mua rồi, bà muốn thì cầm ba hào đến, tôi đưa, tôi không có vấn đề gì, vốn chỉ nhìn đẹp mắt, mua về chơi, ai bảo tôi có tiền."
"Có tiền ghê không hả, ta nói đá kia đẹp thế mà không đáng 3 hào, ngươi gạt con nít, có ba hào mà đòi mua..."
"Nó bán tôi mua, thuận mua vừa bán, bà nếu đổi ý, cảm thấy đá kia đáng giá hơn thì bà đưa tiền cho tôi, tôi trả lại cho bà, chứ tôi đâu có bảo là không trả, bà nhận tiền tôi rồi trả lại cho tôi là được."
"Ai lấy của ngươi ba hào hả, con trai ta nói là chỉ có 5 xu."
"Đó là vì đống đá này là do 6 đứa trẻ nhặt, tôi cho ba hào, để 6 đứa nó chia, nên mỗi đứa 5 xu, giờ bà muốn mua lại đá, vậy thì bà chắc chắn phải đưa cho tôi ba hào, bởi vì đống này tôi đã bỏ ba hào ra mua."
Vợ của Chuột bị chặn họng, không nói được gì, kêu bà ta bỏ tiền thì bà ta chắc chắn không bỏ, bà ta có đến mua đá đâu.
Bà ta dứt khoát túm lấy lỗ tai con trai, nhấc lên, "Ai bảo ngươi bán, cái đống đá này rõ ràng là đáng 30 đồng, ai bảo ngươi bán rẻ có ba hào?"
Trần Kiến Hưng lập tức ôm tai khóc, "Con không biết, rõ ràng mẹ nói dùng để kê bàn..."
"Nói láo, hòn đá kia ta rõ ràng để trong tủ cất cẩn thận, lúc nãy ta thấy ngươi lén lấy trộm đá đi, ta mới sinh nghi, mới biết là ngươi đã bán cả đống đá đó có 5 xu."
Diệp Diệu Đông không cảm xúc nhìn con mụ đó diễn kịch, còn mấy bà chị dâu ở bên cạnh đã bị động tĩnh bên này hấp dẫn đến rồi.
Những người hàng xóm khác thì lại cách hơi xa, nhất thời ngược lại là không có ảnh hưởng tới xung quanh.
"Đá gì thế?"
"Đây là đang làm gì vậy?"
Hai chị dâu tò mò hỏi.
Vợ của Chuột mở mắt nói dối, "A Đông ỷ mình lớn hơn, bắt nạt trẻ con đây, một đống đá tốt như vậy mà nó mua có 5 xu của con trai tôi, tôi cố ý tới đòi lại."
Diệp Diệu Đông chỉnh lại lời của bà ta, "Là ba hào chứ không phải 5 xu, đống đá này cũng không phải chỉ mình con trai bà mà là nhiều đứa trẻ nhặt cùng nhau, tôi thấy thích thì cho bọn nó mỗi đứa 5 xu để mua kẹo, đổi lấy đống đá này."
"Tôi mặc kệ 5 đồng hay ba hào, đá này chính là không đáng giá như thế, tôi nghe người ta nói rồi, đống đá này đẹp nên đáng tiền, cả đống thế này đáng 30 đồng, cậu mau đền phần còn thiếu cho tôi, không thì cậu trả lại cho tôi."
Hai bà chị dâu đều kinh ngạc suýt lọt con mắt.
"Đá gì mà đáng giá vậy?"
"Chị tưởng là phỉ thúy, ngọc thạch chắc? Cướp tiền cũng không ai làm kiểu này, hai mồm nói qua lại, nói bao nhiêu thì bấy nhiêu, cướp cũng không dám dựa vào miệng, Thần Tài cũng không lợi hại như chị, còn có thể biến đá thành vàng được." Diệp nhị tẩu trực tiếp mở miệng mỉa mai.
Diệp đại tẩu cũng chế giễu, "Thèm tiền đến phát điên rồi à? Mấy cục đá mà chị nói là 30 đồng, em ra biển nhặt vài cục bán lại cho chị có được không?"
"Chị không thấy mấy cục đá đó hoa văn hình dáng khác hẳn hả? Nó không phải đá thường đâu, một đống như thế đáng giá 30 đồng, các người đừng có bắt nạt trẻ nhỏ, không biết giá, mua có ba hào."
"Tôi không bắt nạt ai cả, nếu chị không vừa ý thì cầm về đi, đưa tôi ba hào, tôi đâu có nói không trả chị."
Diệp đại tẩu thấy mắc cười, "Chị thấy A Đông đưa tiền cho bọn nhỏ mua kẹo nên chị mới nghĩ đá này đáng giá, nên tới cửa đòi đây mà, nó mọc ra hoa cũng là đá, chị nói xem đá ngoài việc kê chân bàn còn làm gì được?"
"Còn dùng để đánh người" bà cầm gậy gõ vào ghế bên cạnh Diệp Diệu Đông, oán giận nói, "Hết chuyện mà nhặt một đống đá vụn về, trêu chọc cả đám đến, mau trả lại cho nó đi, tiện thể ba hào mua hai chai nước tương."
"Ta cũng muốn trả cho nó đây, ta không cần, đồ ngu cũng không biết để làm gì, mình ngốc rồi tưởng người khác cũng ngốc à? Đống đá vụn này lại đi nói có thể bán được 30 đồng, cười rớt cả hàm."
Diệp Diệu Đông nói xong với bà, lại trừng vợ của Chuột, "Mau đưa ba hào cho tôi rồi đi, thứ đáng giá 30 đồng, chị cứ cầm về cất mà dùng."
Vợ của Chuột tất nhiên sẽ không đưa ra ba hào, mặt dày lại vỗ một cái con trai mình, "Ai bảo ngươi bán, rõ ràng đưa cho có 5 xu, còn bắt ta đưa 3 hào, dựa vào đâu?"
Con trai của hắn bị đánh liên tục, cũng tức giận trốn sang một bên, "Rõ ràng không dùng đá, mẹ không phải nói hắn mua thì chắc là đáng tiền, nên đòi lại thôi mà."
Nói xong thì cậu ta ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
"Mày quay lại cho ta? Để xem ta về không lột da mày."
Diệp Diệu Đông đứng trên bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống, "Chị còn muốn lấy mấy viên đá này không?"
Chuột lão bà sờ vào túi, lại lấy ra một hòn đá to bằng nắm đấm người lớn đưa tới trước mặt hắn, cười nói: "Ta còn có một cái lớn như thế này đây, ngươi có muốn không? Muốn thì ta bán cho ngươi, trong nhà ta còn có cái to hơn, con trai ta trước đây về trộm lấy, bị ta bắt được thì nói ngươi muốn mua, nên cố ý trộm từ chỗ ta, mong muốn đưa tới."
"Ngươi muốn mua hòn đá này thì nói với ta là được, làm gì bắt nạt trẻ con không hiểu chuyện, dụ dỗ nó trộm đồ trong nhà..."
"Vân vân vân vân... Lão tử có dụ dỗ nó trộm đồ trong nhà đâu, ta chẳng qua là thấy mấy hòn đá này hình dạng không giống nhau, có chút đẹp mắt, nên cho bọn chúng chút tiền mua kẹo, đổi được một đống hòn đá này về, là nó nói trong nhà nó còn, phải đưa đến cho ta đổi kẹo, ngươi đừng có vu oan."
"Vậy thì nó trộm đồ trong nhà, muốn đưa đến chỗ ngươi cũng là sự thật, ngươi muốn thì trực tiếp nói với ta..."
Diệp Diệu Đông liếc mắt, mất kiên nhẫn phất tay xua đuổi, "Ta bỏ, ngươi tranh thủ thời gian cút cho ta, ai thèm hòn đá vụn của ngươi, nếu ngươi không cầm ba hào tiền chuộc lại đống hòn đá đó, thì cút ra ngoài cho ta, lão tử không có thời gian rảnh ở đây nói nhảm với ngươi."
"Không phải, bớt chút bán cho ngươi cũng được mà..."
"Bỏ."
"Vậy ngươi trả lại cho ta đống hòn đá đó, con trai ta không hiểu chuyện..."
"Ta không còn gì để nói, ngươi có nghe hiểu tiếng người không vậy? Trả lại cho ngươi thì được thôi, vậy ngươi cầm tiền đây, lão tử bỏ tiền mua, ngươi nói suông mà muốn ta trả lại cho ngươi, ngươi lấy cái mặt gì? Mặt của ngươi dát vàng hay môi của ngươi dát vàng?"
"Rõ ràng là ngươi bắt nạt trẻ con không hiểu chuyện, để nó trộm đồ của người ta cho ngươi..."
"Hòn đá vụn của ngươi ta không thèm, cầm hòn đá vụn của ngươi cút đi." Diệp Diệu Đông bực bội với bà nương này, sao không có cách nào ly hôn sớm được nhỉ?
Diệp đại tẩu và Diệp nhị tẩu cũng phụ vào đẩy nàng ra ngoài, đẩy nàng có chút lảo đảo.
Đến khi đẩy ra ngoài cửa, nàng mới thấy chuột vội vàng chạy tới, lập tức nổi đóa mắng một hồi, "Ngươi nhìn thấy chưa? Đây chính là bạn bè của ngươi đó, dụ dỗ trẻ con trộm đồ trong nhà cho hắn, còn đuổi ta ra..."
Chuột giơ một bàn tay lên tát thẳng vào mặt, "Mất mặt vứt ra ngoài đường rồi, ngươi còn biết xấu hổ không? Có chút tự trọng đi được không?"
Chuột lão bà trong nháy mắt giận nổ tung, trực tiếp xông lên cào hắn, "Ta không biết xấu hổ, sao ta lại không biết xấu hổ? Ngươi cho rằng ngươi có mặt mũi lắm hả? Còn bạn bè gì chứ, ta nhổ vào, cười chết mất, có tin ta tung hê hết chuyện ngươi làm ra không?"
"Ngươi cái bà điên, ở nhà điên chưa đủ hay sao, còn điên ra ngoài đường nữa, ngươi muốn chết phải không?"
"Ngươi mới muốn chết, muốn chết thì cũng là ngươi chết trước..."
Diệp Diệu Đông trố mắt đứng nhìn hai người đang đánh nhau ngay trước cửa nhà mình.
Diệp đại tẩu, Diệp nhị tẩu cũng vội vàng xông lên khuyên can đừng đánh nhau, vừa nãy châm biếm mắng móc nhau là một chuyện, nhưng hai vợ chồng đánh nhau thật thì lại là chuyện khác, nên mắng cứ mắng, nên can thì vẫn phải kéo.
Hàng xóm xung quanh nghe thấy động tĩnh trước cửa nhà cũng nhao nhao chạy ra xem, tiện thể giúp khuyên can.
"Sao lại hay vậy, đánh nhau sao vậy? Còn đánh đến đây nữa?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận