Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 560: Đổi máy lấy tiền

Chương 560: Đổi máy lấy tiềnChương 560: Đổi máy lấy tiền
Nó lập tức phấn chấn, vui vẻ chạy ra đón cha mẹ Lâm: "Ông bà, dượng út sẽ dẫn con ra biển bắt mực ban đêm, để ông bà ở lại thêm vài ngày nữa."
"Ra biển gì chứ, đừng quậy, đừng thêm phiền phức cho dượng út nhà con, nó ngày nào cũng ra biển đã đủ mệt rồi, con đừng xen vào lung tung..." Mẹ Lâm vừa nghe đã nhíu chặt mày, sợ đứa cháu nhà mình quá ồn ào, vô cớ gây rối cho người ta.
Cha Lâm cũng trừng mắt giận dữ: "Trước khi đi dặn con thế nào? Bảo con phải ngoan, phải nghe lời..."
"Ôi... không liên quan đến A Viễn, là con đề nghị đấy."
Diệp Diệu Đông thấy Lâm Quang Viễn vừa chạy qua đã bị mắng, vội lên tiếng giải thích, bình thường trêu đùa một chút thì thôi, vô cớ cũng không thể thật sự hại nó về ăn đòn được.
"Gần đây đến mùa đánh bắt mực rồi, mỗi ngày bọn con đều bắt không xuể, trên bãi biển cũng trôi dạt vào rất nhiều, đều để cho bọn chim biển hưởng lợi cả. Con nghĩ bố mẹ vừa đúng đến, tiện thể dẫn bố mẹ ra biển đi một vòng, nhặt ít mực mang về hoặc bán lấy tiền cũng tốt, ít nhiều gì cũng nhặt được cả trăm cân."
Cha mẹ Lâm đều ngạc nhiên: "Cả trăm cân?"
"Nhặt được cả trăm cân á? Nhiều mực vậy ư?"
"Có khi còn hơn ấy chứ, trên đảo chim biển quá nhiều, phần lớn đều bị chúng mổ ăn mất rồi."
Mẹ Lâm lè lưỡi: "Trời ơi, nhặt tùy tiện cũng được cả trăm cân, nhiều vậy, vậy bán được bao nhiêu tiên?"
"Mấy hôm trước một cân hơn ba hào, vừa đúng gặp mùa đánh bắt, nên mới bảo A Viễn hỏi bố mẹ, nếu số lượng nhiều, giá còn giảm nữa, mỗi ngày giá lại khác, xem tình hình thôi!"
Có người lớn nhà họ Lâm đi cùng, dẫn Lâm Quang Viễn theo họ cũng yên tâm. Thấy nó dạo này khá ngoan, thời gian trước làm việc cũng khá chăm chỉ, không ngại thỏa mãn một chút tâm nguyện nhỏ của nó.
"Vậy cũng nhiều lắm rồi, vẫn là ven biển nhà các con tốt!" Mẹ Lâm hơi động lòng nhìn cha Lâm: "Hay chúng ta ở lại một đêm?"
Cha Lâm nghe cũng rất động lòng: "Có phiền quá không? Các con chắc cũng rất bận, thêm phiên phức cho các con thì không hay, mấy ngày nay A Viễn ở đây cũng đủ các con bận rộn rồi..."
"Sao lại thế? Thằng nhóc này khá ngoan, còn giúp bọn con đào sa trùng, lên núi chặt củi, đào măng, rất chăm chỉ, giúp được khá nhiều việc."
Diệp Diệu Đông khen vài câu, Lâm Quang Viễn lập tức mừng như trời nắng sau mưa, vui vẻ ra mặt.
Vẫn là dượng út tốt, ông bà nghe nó bảo họ ở lại, không hỏi gì đã mắng, tức chết nó rồi.
Mẹ Diệp cũng cười giúp nói: "A Viễn cũng ít phiền phức, khá ngoan, chơi với mấy anh em nó cũng rất tốt, có thể để nó ở đây chơi thêm mấy ngày."
"Nếu anh chị không sợ vất vả, ban đêm cũng có thể cùng Đông tử ra biển, nhặt ít mực, kiếm chút tiền cũng tốt."
Cha Lâm khách sáo nói: "Chúng tôi đều quen làm việc rồi, sao lại sợ vất vả chứ? Chỉ sợ thêm phiền phức cho mọi người thôi..."
"Sao mà phiền được? Mấy con mực đó cho chim biển ăn, chúng tôi cũng tiếc chết đi được, vừa đúng lúc nhặt nhiều một chút mang về."
Cha Diệp cũng giữ họ lại.
"Căn nhà cũ bên kia còn phòng trống, mấy đứa đều chuyển ra riêng với lấy chồng hết rồi, bây giờ phòng nhiều lắm, anh chị cứ yên tâm ở lại vài ngày."
"Đúng đúng đúng, không sợ không có chỗ ở, phòng nhiều lắm..."
Lâm Quang Viễn cũng gật gật đầu, mong chờ nhìn cha mẹ Lâm: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cũng đi nhặt mực đi, chứ không dượng út không rảnh nhặt, cũng lãng phí, chúng ta nhặt nhiều một chút mang về hoặc bán lấy tiền."
Cha mẹ Lâm cũng rất động lòng, thấy cả nhà Diệp Diệu Đông cười mời họ ở lại, cũng thuận thế nhận lời.
Lâm Quang Viễn vui đến muốn nhảy cẵng lên.
Mấy đứa Diệp Thành Hải cũng không nhịn được lộ vẻ ghen tị: "Tốt thật, anh còn được ra biển chơi, em còn chưa được ngồi thuyền bao giờ."
"Hehe, sao em không thử xin dượng út xem?"
"Đừng mơ nữa, bố mẹ em không dẫn em đi, còn gọi chú ba ư, chắc sẽ bị đánh gãy chân đấy."
Chị dâu cả cũng liếc xéo nó: "Biết vậy là tốt, còn không mau đi học đi? Cơm ăn xong rồi, còn ở nhà làm gì?"
Diệp Thành Hải bĩu môi, lén trợn mắt nhìn gáy mẹ, rồi mới vẫy tay với đám anh chị em: "Đi đây đi đây, hết hy vọng rồi, đi học đây."
Cha mẹ Lâm xác định ở lại rồi, đợi xem A Thanh và con xong, cũng hỏi han họ về tình hình hàng hóa trên biển dạo gần đây, tiện thể cũng giúp buộc củi.
Diệp Diệu Đông hỏi gì đáp nấy, nói năng lưu loát, khiến hai cụ lại càng hài lòng về con rể.
Trong lúc họ tán gẫu, thợ sửa máy trong làng đến.
Diệp Diệu Đông đứng dậy đón: "Máy sửa xong rồi à?"
Thợ sửa máy cười ngượng ngùng: "Sửa xong rồi, dạo này tiệm sửa hơi bận, kéo dài đến giờ."
"Không sao, sửa xong là được."
Lúc máy trên biển vừa kéo về, vừa đúng nghe nói có người đến kiểm tra, A Thanh vội vàng, cũng lập tức chuyển dạ, cả nhà ai cũng không rảnh lo chuyện máy móc.
Phải đợi qua một hai ngày, mọi việc trong ngoài đều sắp xếp ổn thỏa, bận xong, anh mới rảnh gọi người đến xem, kết quả công cụ không đầy đủ không sửa tại chỗ được, đành phải nhờ thợ khiêng về.
Không ngờ khiêng về đến giờ mới sửa xong mang đến, 20 ngày trôi qua rồi, may là anh cũng không gấp.
"Đây là máy thừa của anh à? Sao không giục tôi."
Diệp Diệu Đông không vui nói: 'Chứ sao nữa? Nếu không phải cái máy cũ vô dụng, có thể ngày nào tôi cũng đến cửa giục chết anh."
"Haha... tôi cũng nghĩ vậy."
"Tiền sửa bao nhiêu? Anh xem cái máy này của tôi nếu bán thì còn đáng giá bao nhiêu?"
Trên thuyền đã có một cái rồi, cái này đối với anh như gà mái gáy, chẳng có tác dụng gì, chi bằng bán đi, đỡ để đó rỉ sét.
"Lấy 10 đồng đi, cái này của anh sửa không dễ đâu, tất cả linh kiện đều phải tháo ra hết, mà còn phải rửa sạch từ trong ra ngoài, dù sao cũng bị nước biển ngâm qua. Rửa xong rồi còn phải thay hết linh kiện hỏng, tốn công lắm, tôi mất mấy ngày mới sửa xong."
"Vậy cái máy này bán thì đáng giá bao nhiêu?" Cha Diệp cũng quan tâm hỏi.
"Phải lấy 200 đồng, dù sao cũng sửa xong rồi, vẫn chạy được."
"Chỉ có 200 thôi à?"
"Cũng gần như vậy, khá cao rồi."
"Vậy bán cho anh, anh lấy không?"
"Hả?" Thợ trợn mắt: "Anh định lấy hàng trả nợ à?"
Diệp Diệu Đông trợn mắt: "Có mười đồng thôi mà, tôi nghèo rớt mồng tơi lắm à? Chỉ là nghĩ để bên cạnh chẳng có tác dụng gì, chi bằng chuyển nhượng bán đi, anh lấy không? Không lấy tôi hỏi người khác."
Thợ do dự một chút, suy nghĩ, gật gật đầu: "Cũng được, để chỗ tôi bán cũng được, chỉ là cái giá này của anh..." "200 đấy, anh vừa nói đấy! Anh còn định nuốt lời à?"
"Không phải, tôi vừa nói là đáng giá như vậy, vậy anh muốn tôi thu mua lại, chắc chắn không thể lấy giá đó, tôi chuyển nhượng chắc chắn phải kiếm lời chứ, không thì tôi thu cái đồ to đùng này về làm gì?"
"Vậy anh nói bao nhiêu?”
"160.
Diệp Diệu Đông trợn mắt.
Thợ vội bổ sung: "Trừ tiền sửa chữa 160, tiền sửa chữa anh còn phải trả tôi mười đồng nữa."
"Vậy anh cũng quá đáng lắm? Ít nhất cũng phải kiếm được 30 đồng luôn đó."
"Tôi chẳng phải cũng phải chịu rủi ro, nếu bán không được ôm hận thì sao?"
"Sao lại bán không được?”
"Sao lại không thể? Đâu phải ai cũng đủ điều kiện mua máy, mấy chiếc thuyền gỗ nhỏ đó nào chịu mua về lắp?"
"180 trừ tiền sửa chữa 10 đồng, anh trả tôi 170, không thì tôi tự bán, tung tin đi, sẽ có người đến mua thôi, lâu chút cũng không sao."
"165, chỉ 165 thôi, được thì được, không thì thôi", thợ không cam tâm, miễn cưỡng kêu lên mấy câu: "Khiêng qua khiêng lại cũng rất tốn sức, kiếm chút tiền vất vả thôi mà, anh còn muốn trả giá. Rõ ràng kiếm của anh mười đồng, kết quả còn phải bù thêm nhiều vậy..."
"Ôi dào, vậy 165 đi, anh đừng lải nhải nữa, bán được là anh kiếm rồi, nhanh cho tiền đi"
Diệp Diệu Đông cũng lười tranh cãi, dù sao cũng là nhặt được không, bán được nhiều vậy cũng được rồi.
Lúc này đến lượt thợ không vui nói: "Gấp gì chứ, ai rảnh mà nhét nhiều tiền vào túi vậy? Đợi tôi về rồi đưa anh, anh cũng chạy qua một chuyến, tiện thể giúp khiêng một tý" "Được, không vấn đề gì."
Diệp Diệu Đông lại chạy theo một chuyến, rồi mới cầm tiền về.
Mẹ Diệp hài lòng nói: "165 cũng không ít, cái máy nhặt được không này bán được nhiều vậy cũng được rồi."
Chị dâu hai ghen tị nói: "Cứ tùy tiện nhặt một cái máy cũng bán được một hai trăm, không trách mấy người ở đảo Lộc Châu đó thích thuyền to bắt nạt thuyền nhỏ, cướp máy."
"Trời cao có mắt, những kẻ đó sớm muộn gì cũng gặp vận rủi."
Chị dâu cả cười nói: "Cái máy Đông tử vớt từ dưới biển lên, không phải là của con thuyền chìm ở đảo Lộc Châu hồi trước chứ?"
Vẫn là chị dâu cả thông minh, phản ứng nhanh, tất nhiên Diệp Diệu Đông không thể thừa nhận.
Cha Diệp cũng biết không thể thừa nhận: "Ai bảo là của họ? Tai nạn trên biển nhiều lắm, bán được tiền là tốt rồi, quản nó là của thuyền nào làm gì."
"Ừ, con vào nhà cất tiền đã."
Lâm Tú Thanh sớm đã nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, chỉ là do chỉ có thể nằm, không ra ngoài được.
Vừa thấy Diệp Diệu Đông vào, cô lập tức hỏi: "Các anh nói gì mà một trăm sáu một trăm tám vậy?”
"Bán máy được 165, chính là cái hôm em sinh, chúng ta kéo từ dưới biển lên ấy, lúc đó đưa đi sửa đến giờ mới mang đến."
"Sửa xong bán mới đáng tiền, lúc đó hỏi người thu mua đồ cũ, bảo chỉ bán được vài đồng, bán cái mẹ gì, may mà còn sửa được."
"Đáng giá vậy cơ à?" Lâm Tú Thanh đã quen với việc anh thỉnh thoảng nói vài câu tục tĩu, không để ý nói: "Tốt quá, lại kiếm được một khoản lớn, cất tiền vào ngăn kéo trước đi."
Diệp Diệu Đông làm theo, rồi ngồi bên giường nịnh nọt nói với cô: "Đây là tiền nhặt được không, chỉ bằng lấy mua cái đài? Đồng hồ đeo tay, máy may, xe đạp, ba thứ nhà mình đều có rồi, chỉ thiếu mỗi cái đài, mua về vừa đúng cho bà cụ nghe kịch radio."
"Anh đúng là có hiếu thật."
Đây không phải một số tiền nhỏ, không phải một hàm răng giả, vài bộ quần áo hay chi phí ăn uống bình thường, Lâm Tú Thanh hơi tiếc, cô vốn cũng là người ăn ít mặc thưa, nào nỡ tiêu pha.
"Bà cụ khổ nửa đời người, đến già cũng chưa sống sung sướng mấy ngày, chỉ mấy năm gần đây cải cách mở cửa cuộc sống mới khá hơn chút. Mua đi, mua cho bà một cái, để bà đỡ buồn chán, chứ cả ngày ngồi cửa phơi nắng, chợp mắt..."
Nhìn bà cứ như đang chờ chết vậy, trong lòng anh hơi khó chịu.
Mua cái radio cho bà nghe, cũng có thể giải trí một chút, tinh thần có lẽ sẽ tốt hơn.
Tỉnh thần tốt, cũng có thể sống thọ hơn chút.
"Dù sao cũng là tiền nhặt được, đừng tiếc, mua cái rẻ tiên cũng chỉ hơn trăm đồng, vẫn còn thừa."
"Chỉ có anh mới nỡ."
Diệp Diệu Đông cười cười, vui vẻ hôn lên má cô: "Vậy là nói rồi nhé!"
Cô cũng chỉ có thể tự an ủi là tiền nhặt được thôi.
Lâm Tú Thanh quay đầu đi: "Em hai mươi mấy ngày rồi chưa rửa mặt đánh răng, thế mà anh còn hôn được, có ghê không."
"Cũng được mà, đây chẳng phải phải nịnh nọt em sao? Sao mà chê được."
"Đi đi, tránh ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận