Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 82: Cân(2)

Chương 82: Cân(2)Chương 82: Cân(2)
Mua vào bán ra phải qua tay nhiều người, dù sao cũng phải nhường chỗ cho người khác kiếm tiền, không kiếm được tiền thì ai chịu làm?
A Chính cười tí tởn đặt tay lên vai A Tài: "Anh Tài có nhiều mối quan hệ, kiếm tiền dễ hơn nhiều so với bọn tôi, mọi người đều vất vả kiếm tiền, cậu cho bọn tôi thêm vài xu đi."
"Các cậu vất vả cái gì? Nghe nói ra khơi mới mấy tiếng đồng hồ đã trở lại, làm gì có ai thoải mái như các cậu chứ?"
Tiểu Tiểu nghe bọn họ tranh cãi đến mất kiên nhẫn: "Này, bọn tôi đi mấy tiếng không liên quan đến cậu, cậu chỉ cần quyết định có trả thêm hay không thôi, phải không?"
Mẹ Diệp cũng nói thêm: "Đúng vậy đúng vậy, cậu thêm một chút đi, nhiều cá thu như vậy, mỗi cân cậu chỉ kiếm một xu thì không chừng còn kiếm được mấy chục đến cả trăm đồng."
A Tài có hơi do dự, sau đó cắn môi nói: "Nhiều nhất thì... thêm cho cậu một xu nữa, đây là tôi chia từ lợi nhuận của mình ra cho các cậu rồi."
A Quang cũng cau mày nói: "Không phải keo kiệt quá rồi sao? Chỉ thêm một xu?"
"Thật sự không ít rồi!"
"Hai hào hai đi?"
"Bình thường không có chuyện mặc cả, tôi cũng là thấy các cậu có nhiều hàng, mới cho các cậu thêm một xu, nếu các cậu đem ra bến tài ở tỉnh cũng không được hai hào mốt đâu, huống chi còn chi phí vận chuyển, các cậu không bán cho tôi, tôi cũng không cho các cậu mượn giỏ, các cậu xem các cậu phải đóng gói cá này thế nào?"
"Bỏ đi bỏ đi, hai hào mốt thì hai hào mốt, chúng ta cũng đỡ vất vả."
Tình hình chung của bến tàu thật sự không có chuyện mặc cả, thái độ xưa nay luôn là có muốn bán hay không? Muốn mua hay không? Diệp Diệu Đông cũng không muốn gây ra nhiều rắc rối như vậy, cá thu này cũng không phải loài quý hiếm gì, tỷ suất lợi nhuận trung gian thực sự không lớn, hai hào mốt vào thời điểm này đã là rất nhiều.
"Được rồi, Đông Tử đã nói được vậy thì được đi, nhanh cân đi."
"Được rồi, vậy các cậu lấy giấy bút ra ghi đi."
Dưới sự chỉ trỏ phấn khích của mấy người vây xem, bọn họ cân tất cả chỗ cá thu một lần.
"Bao nhiêu cân?”
"Bàn tính đâu? Số lượng nhiều như vậy, không có cách nào tính toán, anh Tài, cậu lấy bàn tính ra tính đi."
Mấy người bọn họ đều không biết gảy bàn tính...
Diệp Diệu Đông có thể bấm máy tính, nhưng lúc này không có máy tính, tất cả đều sử dụng bàn tính.
Mọi người kiên nhẫn nhìn A Tài gảy bàn tính âm ầm.
"Được rồi, tổng cộng là 7628 cân, hai hào mốt một cân, tổng cộng là 1601 tệ 8 hào 8 xu."
Đám thôn dân đang vây xem đều phấn khích: "Chà! Một nghìn sáu, bán ra còn nhiều hơn một lưới cá lù đù vàng mấy ngày trước."
"Không thể so sánh, không thể so sánh, cá lù đù vàng bao nhiêu một cân, cá thu này lại bao nhiêu một cân, cá lù đù vàng đáng giá hơn, nếu cái này là cá lù đù và thì quá khủng rồi."
"Ai mà không biết con cá lù đù vàng đáng giá hơn? Nhưng nếu có may mắn, có thể bắt được nhiều cá thu như vậy cũng đã không tệ rồi."
"Nhiều tiên thế này, mỗi người cũng có thể chia được bốn trăm, đã hơn người khác kéo lưới hai tháng rồi."
"Bằng với công nhân đi làm bốn tháng!"
"Tại sao gần đây nhà họ Diệp lại may mắn như vậy?" "Ngày mai tôi cũng sẽ đi bái Ma Tổ..."...
Khác với phản ứng của đám đông, Diệp Diệu Đông bị anh ta làm cho ngơ ngác, tại sao chỉ có 1600? Anh còn tưởng có thể bán được vài nghìn!
Không biết có phải còn đang quanh quẩn trong giá cả ở kiếp trước hay không, nhưng anh cảm thấy 1600 là quá ít...
"Cậu tính có đúng không vậy?"
A Tài trợn mắt nói: "Nếu nghi ngờ tôi tính sai thì cậu tự làm đi."
"Tôi không biết..."
"Để tôi đi!"
Lúc này Lâm Tú Thanh đứng lên, cô đã học xong tiểu học, biết đọc, cũng đã học cách gảy bàn tính, nhưng ít khi gãy, cho nên không quá thành thục.
Cô chậm rãi gảy bàn tính, chỉ sợ bản thân làm sai, Diệp Diệu Đông cũng không dám quấy rầy cô, trong đầu anh tính toán lại một lần, cảm thấy cũng khá đúng.
Tiên lương của công nhân chỉ hơn mười tệ một ngày, một nghìn sáu này đã nhiều hơn tiền lương ba năm của bọn họ, như vậy hình như cũng không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận