Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 202: Sự cố trên biển(3)

Chương 202: Sự cố trên biển(3)Chương 202: Sự cố trên biển(3)
"Bà bỏ ra đi, khiêng xuống trước đi đã."
"Haiz, được rồi, được rồi."
Bà lại xem từng món khác, nhớ kỹ hôm nay thu hoạch được những món gì.
Cho dù không có con cá đù nâu to như vậy thì thu hoạch hôm nay của bọn họ cũng rất tốt. Mẹ Diệp hỗ trợ bê mấy hàng nhẹ chút xuống thuyền.
Người trên bến tàu giờ đều đang bàn tán về chuyện Lâm Vĩnh Thọ rơi xuống biển, đều không rảnh để ý xem nhà nào bắt được bao nhiêu hàng.
Mà con cá đù nâu của bọn họ được đựng trong thùng xốp, đậy cực kỳ chặt, không ai thấy được.
Cha Diệp bảo mẹ Diệp đứng quan sát một phía, bọn họ tiếp tục lên thuyền chuyển hàng. Vì thời tiết bất thường nên lúc này có rất nhiều thuyền cập bến, đều là người thu mua nên bọn họ bê thẳng con cá đù nâu ra đấy.
Mãi đến khi chuyển hết tất cả hàng xuống xong, bọn họ cũng không rêu rao bậy bạ mà thành thật xếp hàng. Tâm trạng cũng đã bị ảnh hưởng rồi, với lại có phấn khích thì cũng phấn khích xong rồi.
Chờ đến lúc bọn họ cân, cha Diệp cười, bê thùng xốp lên: "Cân con cá đù nâu này trước đi, xem thu bao nhiêu tiền, rẻ quá thì tôi không bán đâu đấy!"
Ban đầu A Tài còn rất sao cũng được, đảo mắt một cái, không ngờ rằng mới nhìn một cái, đồng tử anh ta co rút, ngạc nhiên nhào tới: "Cá đù nâu à? To thế cơ á?"
Người xung quanh cũng hãi hùng vây lại: “Ai ya ai ya, sao mà to vậy cơ chứ?”
"Sao cá đù nâu mà có thể to vậy chứ?"
"Đúng là cá đù nâu thật này, á đù, con này cũng phải được mấy trăm cân ấy chứ?"
"Tôi đã đánh cá ba mươi năm rồi mà chưa từng thấy cá đù nâu lớn như này, phát tài, phát tài rồi..." "Đúng vậy đó, phát tài rồi! Anh cả Diệp nhà ông hên quá vậy? Bắt được hẳn con cá đù nâu to như thế. Chậc, chậc, chậc, con này chắc cũng không ít tiền đấy!"
"Cái bong bóng cá đù nâu cũng không rẻ đâu nha. Con to như này, bong bóng cá của nó cũng phải mấy lạng chứ nhỉ?"
Sự chú ý của đám người lập tức dời từ chuyện Lâm Vĩnh Thọ sang con cá đù nâu này, trông còn phấn khích hơn bọn họ.
Cha Diệp cười: "Nay số hên nên lúc bắt được con cá này nó còn đang ăn, trong miệng ngậm bảy, tám lạng cá Thủy Cốc. Giỏ cá Thủy Cốc với con cá đù nâu bự này đều bắt chung lướt cả đấy."
"Đúng là số hên thật đấy, xem ra có đổi chỗ ở cũng không ảnh hưởng đến vận may nhà ông..."
"Thân thích tên Lâm Tập Thượng đó rõ đang mua lỗ cái mảnh đất kia còn lỗ thêm cái thuyền nhỏ nữa..."
Diệp Diệu Đông vội vàng ngăn bọn họ nói lời linh tinh: " y dà, chú này, mấy chuyện vận may này ai mà nói chuẩn xác được? Chúng cháu mua đất bán nên cũng là chuyện tình nguyện cả, cũng không phải chúng cháu muốn bán đất cho người ta mà do người ta muốn mua của chúng cháu. Người kia còn chưa chuyển vào ở đâu, nói không chừng mảnh đất đó cũng giúp người ta phát triển hơn, giúp người ta phát tài chứ? Sao có thể nói lỗ thêm cái thuyền được ạ?"
Dù sao, đời trước nhà Lâm Tập Thượng quả thực cũng dựa vào nhà thân thích đó mới kiếm được rủng rỉnh, bây giờ mua lại xong, sau đó giàu lên, cũng coi như mảnh đất kia là vùng đất trù phú, phong thủy đấy chứ? He he...
"Ha ha, cũng đúng..."
"Giờ nhờ mọi người chút ạ, để chúng tôi đặt cá lên cân, cân chút xem được bao nhiêu cân nhé." Mẹ Diệp nôn nóng muốn biết con cá này nặng bao nhiêu, có thể bán được bao nhiêu tiền.
A Tài cũng cười híp mắt nói: "Đúng, cân trước xem bao nhiêu cân đã rồi cháu mới có thể ra giá được. Cá đù nâu to vậy cũng không hay thấy." "Cân trước, cân trước...
Mọi người cũng rất tò mò con cá này nặng bao nhiêu cân.
Hai cha con đặt cá lên cân xong, A Tài đặt một quả cân hai mươi lăm cân lên, thấy cân vẫn giơ cao như cũ chứ không hạ xuống nên kéo nấc cân sang bên phải mà cân vẫn không hạ xuống.
Anh ta lại cho thêm một cân, vẫn không phản ứng, mãi đến khi cho thêm hai cân thì cân mới hạ xuống một chút.
A Tài trượt nấc cân sang, để cái cân về trạng thái cân bằng, nhìn số cân trước mặt: "Năm mươi lăm cân rưỡi! Con cá này đúng là không nhỏ!"
Người xung quanh cũng ồ lên.
"Mười cân cá được hai lạng bong bóng, khéo bong bóng con này phải tới sáu lạng đấy chứ?"
"Phát tài rồi! Bong bóng cá đù nâu cũng không rẻ đâu, một cân cũng phải mấy trăm rồi nhỉ?"
"Đâu chỉ thế đâu! Mắc lắm đó, với lại bong bóng cá đù bình thường cũng không to đến thế, con cá này một cái cũng nặng sáu lạng rồi, vậy càng quý hơn!"
"Đúng vậy, đúng vậy...
A Tài vui vẻ xong cũng thấy hơi khó giải quyết. Thứ quý giá như thế, anh ta cũng không dễ ra giá được.
Hai cha con cũng nhìn chằm chằm anh ta, đợi lúc anh ta nói giá cả, nhỡ đâu nói ít là bị mấy người này mắng thảm rồi. Nói cao, vậy không phải anh ta thua thiệt à? Người làm ăn nào có ai không kiếm lời?
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: 'Dù sao con cá này của chú cũng đã cân rồi, giờ chú cứ để chỗ cháu trước đi, đợi cháu liên hệ với bên bán hàng, xem người ta có thể thu bao nhiêu, rồi cháu lấy chú năm phần trăm hoa hồng, thế có được không chú?"
Diệp Diêu Đông liếc mắt: "Hai bên thu mua rồi còn muốn thêm năm phần trăm à? Chém ai đấy? Hai phần trăm là nhiều nhất rồi! Con cá này cũng hơn mấy trăm thôi, đừng bắt nạt vì chúng tôi là nông dân nhé!"
"Ặc..." A Tài bị nghẹn họng, cười giả lả một cái: "Được, được, được, đến lúc đó tôi sẽ nói với người mua một câu, để anh ta cũng trả tiền hoa hồng cho tôi vậy."
Diệp Diệu Đông hừ lạnh trong lòng, giờ anh ta là cò mối ở giữa, làm sao mà người mua không cho anh ta thêm tiên chứ?
Con cá đù nâu bự này tạm thời coi như xong, bọn họ tiếp tục cân hàng khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận