Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 457: Vịt trời(1)

Chương 457: Vịt trời(1)Chương 457: Vịt trời(1)
Hai cậu ở cách đó không xa nghe tiếng mắng của anh, cũng cười ha hả.
"Ban đầu em cũng muốn hầm ăn mà, bị chửi cũng không oan đâu."
"Em cũng đổi ý rồi mà, muốn để cho chúng nó chơi thêm vài ngày nữa."
"Nhưng tối qua em cũng ăn ngon lành lắm."
"Đúng thết"...
Đến khoảng 8 giờ, bà Lâm đưa một đám trẻ lên núi, Diệp Thành Hồ liền lao thẳng tới.
Diệp Diệu Đông cứ tưởng thằng nhóc dám đánh ông già mình, ai ngờ nó nằm sấp xuống đất giãy giụa khó lóc om sòm.
"Con rùa của con... con rùa của con... cha hứa không ăn mà, cha lừa con, cha không giữ lời, cha ăn rùa của con rồi..."
Diệp Diệu Đông nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nó, cái quái gì thế này? Ở đâu mà học được kiểu này?
Toàn những thủ đoạn của mấy bà già làng chứ gì.
"Đứng dậy cho chai!"
"Con không đứng, con không chịu, cha đền con con rùa đi." Nó vừa nói vừa ngôi dậy, tức giận giãy chân.
"Đứng dậy, cha có ăn con của con đâu, cha ăn con của Dương Dương thôi."
Hả?
Diệp Thành Hồ nghe xong, mắt mở to: "Ăn con của Dương Dương ạ?"
"Đúng rồi! Con của con vẫn còn sống, không được nằm đấy làm trò nữa, mau đứng dậy làm việc đi."
Quá thông minhI Diệp Thành Hồ sững sờ: "Vậy... vậy con còn lại đấy, của con phải không?"
Nó lại vui mừng: "Cha nói rồi đấy, con còn lại là của con, cha không được ăn nữa nhé?”
"Để vài ngày nữa về nhà rồi ăn, cho con chơi thêm hai ngày nữa."
"Thế mà cha vẫn định ăn nó!" Nó lại trách móc nhìn cha mình.
"Con có thể chọn đấy, hôm nay bị cha ăn luôn, hay mấy ngày nữa cha mới ăn."
Diệp Diệu Đông thấy nó vẫn còn tức giận trừng mắt liền kéo nó đứng dậy: "Con trai mà cứ làm nũng hoài vậy, nếu ngoan ngoãn nghe lời, cha sẽ để con nuôi thêm vài ngày nữa, còn không thì nó sẽ bị cha ăn ngay.
Nó ú ớ: "Vậy con sẽ ngoanl"
"Ừ, đúng rồi, mau làm việc đi!"
Diệp Diệu Đông rất hài lòng, vấn đề được giải quyết xong ngay!
Anh quên mất ở nhà còn một đứa nữa.
Đến chiều về nhà, thấy đứa nhỏ chạy ra đón anh, anh vui vẻ ôm nó lên, nâng lên trên cao.
Không ngờ, mới đặt xuống được một lúc, khi anh đi rửa tay, đã nghe Diệp Thành Hồ khoe khoang: "Cha nói rồi, con rùa này là của anh, con của em tối qua bị ăn rồi..."
Chết mịa rồi!
Thằng nhóc này!
Diệp Thành Dương lập tức khóc lóc, gào thét: "Của con mà, của con... Mẹ ơi..."
Tiếng khóc làm người ta thật đau đầu, Diệp Diệu Đông nhìn đứa nhỏ khóc lóc mãi không thôi, đau đầu quá, may mà có vợ ra dỗ.
Anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Đứa nhỏ cũng dễ lừa, chỉ cần nói ngày mai sẽ bắt cho nó một con khác là nó ngừng khóc, cả nhà mới ăn cơm được yên ổn. Đến tối vào phòng ngủ, hai đứa đã có bóng ma tâm lý, sợ khi tỉnh dậy con rùa duy nhất cũng bị hầm mất, nên khi vào phòng vẫn còn mang theo để lên giường.
Thậm chí còn định cho nó ngủ chung luôn!
Cuối cùng bị Lâm Tú Thanh dọa nạt bằng roi mới chịu để xuống chậu, rồi lại xin để lên bàn để nhìn thấy, để dưới đất thì không thấy.
Diệp Diệu Đông cũng bó tay với hai đứa nhóc này.
Sau khi Lâm Tú Thanh mệt mỏi dỗ cả hai ngủ, cô mới tức giận quay sang người gây ra chuyện, rủa thầm: "Anh bắt cái gì không bắt mà lại bắt thứ này về, còn ăn mất một con, sáng sớm hai đứa khóc ầm lên, tối ngủ cũng phải dỗ, anh tưởng em rảnh lắm à?"
"Haizz...'
"Sao anh biết trước được chúng quý hai con ba ba đến thế chứ."
"Nếu biết trước anh sẽ không bắt à?"
"Anh vẫn phải bắt, có lẽ không ăn mà để nuôi chơi. Ban đầu cũng không định ăn rồi, ai ngờ mẹ em nhanh tay thế."
"Chắc mẹ em cũng nghĩ anh sẽ ăn thôi!"
Diệp Diệu Đông ôm cô vào lòng, để cô dựa đầu vào tay anh: "Thôi nào, ngày mai anh xem có bắt thêm được con nào không, bù đắp chút cho chúng, ngủ thôi."
Lâm Tú Thanh quay người, đưa lưng về phía anh.
Diệp Diệu Đông cũng chẳng bận tâm lắm.
Sau hai ngày giúp cha vợ hái quýt trên núi, đến trưa ngày thứ ba, cả sườn núi quýt đã được hái xong.
Anh còn hái cả nửa bao cam đắng, chuẩn bị mang về ăn!
Hái quýt xong, Diệp Thành Hồ lại hăng hái chạy đi hái bưởi, thấy một cành bưởi thòng xuống, cậu ôm chặt cành, đu đưa như đu quay.
Rồi cậu cùng cành cây, cả trái bưởi rớt xuống đất lăn quay ra... "Á á á - đau - hít - xì -" Sau khi ổn định trên mặt đất, cậu lập tức bò dậy, ôm lấy bả vai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận