Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1016: Khoe khoang

Chương 1016: Khoe khoangChương 1016: Khoe khoang
Diệp Thành Dương cũng hiếm khi đứng bên cạnh ỷ thế người khác, hai tay chống nạnh lớn tiếng quát: "Còn không mau đi học đi?"
Cậu vẫn còn hận chuyện hôm trước vì anh trai mà bị đánh.
"Liên quan gì đến mày."
"Không đi học là ăn roi đấy."
"Tin tao cho mày ăn đấm trước không."
Lâm Tú Thanh lại gõ vào đầu cậu ta một cái: "Giỏi rồi hả? Mau đi học đi, nhìn cái dạng của mày mà còn muốn được 100 điểm, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chơi, mỗi ngày về chưa thấy mày đụng đến sách vở, hy vọng vào thằng em mày còn đỡ hơn."
Cũng chỉ lúc mới đầu còn hăng hái, vừa về đến nhà là làm bài tập ngay, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng đọc bài, sau đó thì vẫn như cũ.
"Xì - Con nhất định sẽ được 100 điểm, con nhất định phải đi chơi ở thành phố."
"Đừng suốt ngày chỉ nói mồm, mau đi đi."
"Anh Hải vẫn chưa xong."
"Không thể tự đi trước à? Cả ngày tụ tập ầm ï om sòm, đường 10 phút đi mất nửa tiếng."
Lúc này bên nhà hàng xóm có người hô to tên Diệp Thành Hồ, Diệp Thành Hồ vội đáp lại: "Đến đây! Hì hì, con đi trước đây!"
Nói xong lập tức lao ra cửa.
Một đám trẻ con hò hét đùa giỡn chạy ra đường lớn, bên cạnh xưởng nhỏ có mấy con chó cũng sủa gâu gâu chạy theo sau, một đám người một bầy chó vừa đi vừa chơi đùa ầm ï.
Diệp Thành Dương vươn cổ dài ra, nhìn mà không khỏi lại hơi ghen tị, nhưng nghĩ đến anh trai hàng đêm khổ sở làm bài tập, mấy anh chị hàng xóm vì học kém quá, cứ ba bữa lại ăn roi, thôi bỏ đi.
Ở nhà cậu có rùa, có cún con, còn có bạn bè, có thể lên núi xuống biển, có gì mà phải ghen tị chứ.
"Mẹ ơi, con cũng đi chơi đây.
"Đừng có chơi nước, đừng giẫm vũng nước đấy."
"Con biết rồi."
Trẻ con thời này nuôi dễ lắm, không cần quản nhiều, dù sao đến giờ ăn tự khắc sẽ về ăn cơm, Diệp Tiểu Khê cũng có bà cụ trông ở sân, Lâm Tú Thanh cũng đi phụ thu dọn túi ni-lông.
Trưa mẹ Diệp về, tiện thể mượn một cái xe đẩy, cùng đẩy đến ủy ban thôn trả lại.
Nhưng trên đường lại nghe được vài lời đàm tiếu, ngoài chuyện trời nắng rồi, lại kiếm tiền được rồi, tiền đều bị nhà các người kiếm hết rồi này nọ, toàn lời chua chát.
Mẹ Diệp nói chuyện đôi khi cũng rất chua ngoa, nghe không vừa tai là đốp lại luôn.
Bà cười tủm tỉm đứng giữa đường nói: "Đúng vậy, trời nắng rồi, chẳng phải là kiếm bộn tiền sao? Mấy hôm trước ai cũng cười nhà tôi làm liều, cá khô mực khô sắp thối rồi, sắp tán gia bại sản rồi, thua lỗ đến mức quần lót cũng không còn."
"Còn nói làm liều gì chứ, mấy người này thật là thấy người ta tốt là không chịu được. Tiếc thay, ông trời mở mắt, làm sao để kẻ miệng độc lòng đen được việc chứ, cá khô mực khô nhà tôi tốt lắm, hôm nay nắng to thế này, biết đâu phơi một ngày mai đã khô, lại bán được bộn tiền."
"Ôi chao, con trai tôi đếm tiền nhiều đến mức đếm không xuể, nghe nói bây giờ người giàu đều gửi tiền vào bưu điện để sinh lãi, vừa có tiền vào, lại không phải để ở nhà cho kẻ trộm nhòm ngó. Tôi cũng phải nói với nó, tiền bán được mau gửi vào bưu điện, tránh trong làng lại có ai đó thấy chúng tôi tốt mà nảy sinh ý xấu."
"Hai chiếc thuyền nó mua thật là quá tốt, quá đúng lúc, vừa khéo đúng mùa đánh bắt, kiếm thêm một khoản nữa, vốn liếng cũng đều thu hồi được. Haiz, nó vất vả thì có vất vả hơn chút, nhưng biết làm sao được, chúng ta dựa vào núi ăn núi, dựa vào biển ăn biển mà."
"Con trai tôi cũng ngày càng chăm chỉ, câu nói đó là gì nhỉ, kẻ lầm lỡ quay đầu là vàng, trời cao vẫn sáng mắt, biết người nào có thể phát tài, người nào không thể phát tài."
"Đông tử vận chuyển đường biển cũng giỏi hơn người ta, có Mẹ Tổ phù hộ, đây là mệnh sẵn có lộc. Đôi khi người so người thật là khiến người ta tức chết, so thế nào cũng không bằng, nó bẩm sinh, cái gì cũng hơn người khác -"
Lâm Tú Thanh thấy mẹ chồng nói càng lúc càng khoác lác, mày bay mặt múa, vừa nói vừa cười run rẩy, vội kéo kéo vạt áo bà.
"Trước hết mau đem đồ đi trả đã mẹ nhỉ?"
"Ừ đúng, may mà mấy hôm trước Tú Thanh kịp thời mượn tấm bạt này, cá khô với mực khô nhà tôi cũng không bị ướt chút nào, tốt lắm..."
"A ha ha, thôi không nói nữa, không nói nữa, mưa tạnh nắng lên còn một đống việc đang đợi chúng ta bận rộn, còn phải lật lật mấy con cá khô kia, phơi cho khô hơn chút, ngày mai mới bán được tiền."
Mẹ Diệp mặt mày hớn hở, vội vẫy tay với mấy người phụ nữ bên đường, tiện thể giành lấy việc đẩy xe của Tú Thanh.
"Để mẹ đẩy, để mẹ đẩy, lát nữa con còn bận, chuyện nhỏ này để mẹ làm là được rồi, ngày nào con cũng bận hơn mẹ nhiều..."
Đi được một đoạn, mẹ Diệp mới khinh khỉnh nói: 'Mấy mụ này bình thường nói nhiều nhất, đừng thấy trước mặt cười tít mắt khen người ta, sau lưng không chừng đang mong mình gặp xui xẻo đến mức nào đấy."
"Mấy hôm trước mẹ đi ngang qua, còn nghe họ bàn tán, nói chúng ta đáng đời phơi nhiều thế, giờ thì trời mưa rồi, ông trời muốn lấy lại tiền đã cho Đông tử, nói gì mà thúng rách nước đổ, cái gì cái gì đó..."
"Đợi thấy mẹ rồi đứa nào cũng cười méo không dám nói, lập tức lảng sang chuyện khác, suýt nữa tức chết mẹ. Có người là không chịu nổi khi thấy người khác tốt, nhìn người ta kiếm tiền còn khó chịu hơn chính mình lỗ tiên, cứ phải chua chát mới được." "Sau này con cũng chú ý chút, đừng nghe người ta nói mấy câu tốt là phiêu theo, người ta cũng chỉ nói cho hay trước mặt thôi, ai mà biết lòng đen hay đỏ, đây không phải người nhà, nói cũng toàn lời khách sáo, nghe cho có thôi."
Lâm Tú Thanh cười hì hì, cô cũng biết mẹ chồng là người thẳng ruột: "Vâng, con biết rồi mẹ. Nhưng mẹ ơi, chúng ta cũng đừng nói quá trắng trợn ra, nói nhiều quá cũng dễ bị người ta ghen tị..."
"Mẹ không nói người ta cũng ghen tị. Nhà mình có xưởng to đùng bày ra đó, một mảng lớn cá khô ngày nào cũng phơi ở đó, còn có ba chiếc thuyền, bây giờ cả làng trên dưới ai cũng biết nhà các con có tiền."
"Chúng ta phải tạo ra hình tượng khó chọc vào, tránh ai cũng coi con là quả hồng mềm, nên mắng lại thì mắng lại, nên khoe thì cứ khoe, cho họ ghen chết. Ai mà coi chúng ta là đứa ngốc chứ? Hừ, cứ để họ nói lời chua chát, vậy thì chua cho đãi"
"Mấy người này cũng chẳng làm gì được chúng ta, nhiều lắm chỉ nói mấy lời chua chát thôi, miệng mọc trên mặt người ta, cũng không thể không cho người ta nói, nhưng chúng ta nghe thấy rồi, trong lòng không thoải mái, thì bà ta cũng đừng thoải mái là được."
"Không sao đâu, đừng để trong lòng, chỉ là mấy câu nói thôi, làm người khác không thoải mái, vẫn tốt hơn làm mình không thoải mái."
Mẹ Diệp nói xong lại tự mình đẩy xe đi, Lâm Tú Thanh đành phải theo sau.
Thật ra cô nghĩ nên khiêm tốn một chút, tránh gây chú ý ghen tị, tránh người ta gây khó dễ, nhưng nghĩ lại nhà họ cũng không thể khiêm tốn được, cùng một làng, làng trên xóm dưới, làm chuyện gì mọi người đều nhìn thấy hết.
Vẫn nên như mẹ chồng cô vậy, thoải mái, nói cho sướng miệng trước cũng tốt.
Sau khi trả hết một xe đẩy bạt ni-lông, lại trả cả xe đẩy cho người ta, Lâm Tú Thanh mới lại đi tuần tra trong xưởng nhỏ.
Một mẫu rưỡi đất nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, làng của họ chỉ là một ngôi làng nhỏ ven biển mà thôi, đất đai trong làng cũng có hạn.
Bên trong xưởng nhỏ bây giờ không xây nhà, toàn bộ đều là đất trống, nhìn một mảng lớn đều là cá khô và mực khô, tất cả đều tập trung một chỗ, nhìn qua cũng khá hoành tráng.
Cô chỉ tùy tiện lật lật xem qua, đi đi dừng dừng cũng mất một tiếng đồng hồ.
Qua nửa ngày phơi nắng, lớp nước bên ngoài ban đầu cũng đã bay hơi hết, ít nhất lớp ngoài sờ vào cũng hơi khô rồi.
Chỉ là trời nóng thế này, cũng khá là thu hút ruồi muỗi, mực khô thì còn đỡ, chứ cá khô thì ruồi bay lác đác khắp nơi, nhìn cũng hơi ghê người.
May mà hai chị dâu của cô sáng nay thấy trời nắng, cũng lập tức sang, bây giờ bốn anh chị em rảnh rỗi không có việc gì đều cầm lá cọ đuổi ruồi ở đó, cũng đỡ hơn một chút, mùa hè nóng nực phơi mấy thứ này cũng là chuyện khó tránh.
Trước đây trong làng, cũng chỉ vào mùa thu đông thì nhà nào cũng phơi với số lượng lớn.
Đợi đến lúc tường ngoài xây lên rồi, lúc này lưới đánh cá quây quanh đó đều tháo xuống, đến lúc đó có thể lấy phủ lên trên cá khô các thứ, che chắn ruồi một chút, nhìn cũng vệ sinh hơn.
Nói với anh chị một tiếng, bảo họ tùy tình hình, phụ lật lật cá khô với mực, cô mới về trước, trước cửa nhà với trong sân cũng còn phơi một mẻ.
Ánh nắng buổi trưa đặc biệt gay gắt, cũng khiến người ta hơi mệt mỏi.
Về đến nhà, thấy Diệp Tiểu Khê nằm ngủ trên ghế mà bà cụ vẫn hay nằm, ngay trước cửa dưới mái hiên, còn bà cụ ngồi bên cạnh, cầm quạt lá quạt từng nhịp gió cho cháu.
Còn Diệp Diệu Đông lại đội nắng gay gắt trên biển mồ hôi như mưa, trời nắng to có cái hay của nắng to, cũng có cái khổ của nắng to, làm ngư dân không dễ dàng như vậy.
"Lại đây lại đây, lưới của anh chờ chút nữa hãy thả, chỗ em nặng quá, mau sang giúp một tay, cũng không biết lưới này có bao nhiêu nữa."
"Được được..." Diệp Diệu Đông cảm thấy lực kéo nặng tru trên tay, vội gọi anh họ sang giúp: "Nhiều ngày nay cũng chưa kéo nặng thế này."
"Đúng là nặng thật."
"Ôi chao, là cá heo, sao mà chui vào lưới được, mà còn hai con nữa chứ."
Vừa kéo lưới lên khỏi mặt nước một chút, đã thấy da cá heo lộ ra dưới mặt nước, lần này làm anh bực mình.
"Kéo lên trước đã, đây chắc là mẹ con một lớn một nhỏ."
"Cá heo cũng khá nhiều, cứ ba bữa lại thấy mấy con."
Hai người tốn hết sức lực mới kéo được cả lưới hàng lên, rồi ngay sau đó lại ném hai con cá heo một lớn một nhỏ trở lại biển.
"Chết tiệt, chiếm mất thời gian một lưới của tao."
"Haha, lúc nào cũng có ngoài ý muốn mà, anh tiếp tục thả lưới đây." Anh họ lau mồ hôi trên mặt, rồi lại tiếp tục làm việc.
Diệp Diệu Đông cũng sắp xếp lại lưới, uống ngụm nước, định tiếp tục làm việc.
Hai con cá heo thả đi, ai cũng không để ý, có người sẽ bắt, có người sẽ thả, anh cũng không phải lần đầu thả rồi, cũng chẳng sao cả.
Chỉ là, anh vừa thả xuống một lưới còn chưa kéo lên, đã thấy trên mặt biển cách đó không xa đột nhiên lại nổi lên mấy con cá heo, hơn nữa chúng còn dùng âm thanh cá heo lanh lảnh của chúng để gọi nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận