Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 265: Trái ổi(2)

Chương 265: Trái ổi(2)Chương 265: Trái ổi(2)
Diệp Diệu Đông liếc mắt, nếu không nhớ tới em gái, anh ta đâu có gửi quà liên tục như vậy.
Bỗng mẹ Diệp hỏi: "A Quang nhỏ hơn con một tuổi phải không? Vẫn chưa có người yêu à?”
"Hả? Phải không nhỉ?" Anh ngạc nhiên nhìn mẹ, không lẽ mẹ thật sự bị A Quang mua chuộc rồi, có ý định gì sao?
"Thôi vậy, nó là bạn con, cũng không biết có thể siêng năng được bao lâu."
Mẹ anh định nói gì vậy?
Chẳng lẽ vì là bạn anh nên loại trừ ngay ra khỏi danh sách con rể tương lai? Bạn anh bây giờ trông cũng ổn cả mà?
Không coi ai ra gì cả...
Anh hơi muốn cười, tò mò phản ứng của A Quang khi biết suy nghĩ của mẹ.
Nhưng cha anh lại nói: 'Cũng được mà, nhà nó chỉ có một con trai, sau này tài sản nhà nó là của nó hết, nhà còn có thuyền."
"Còn lâu mới nói được."
Diệp Diệu Đông nhìn em gái, thấy cô ấy cúi đầu cắt cá, không thấy biểu cảm gì.
Thôi kệ, dù họ phát triển thế nào đi nữa, miễn không lấy thằng giả nai làm chồng như kiếp trước là được, loại này bên trong không biết thối nát như thế nào đâu.
Nhiều người đang mổ cá sau vườn, anh cũng không tiện tắm, đành đi ngồi trò chuyện với bà nội.
Bà cụ không gặp anh vài hôm, thấy anh vừa về đã bận rộn qua lại, giờ mới có thể vuốt ve cánh tay anh, nắn nắn: "Ở nhà mẹ vợ ăn có quen không? Ăn no không? Chắc toàn ăn rau phải không?..."
Diệp Diệu Đông nghe mà muốn cười, bà lại coi anh như trẻ con rồi. "Cũng có ăn cá, tôm, cua nữa mà, không phải con mang nhiều hải sản qua à, tất cả đều nấu ăn hết rồi, con đâu phải trẻ con, đâu có để bụng đói."
Bà cụ mỉm cười, lộ ra nướu: 'Vậy thì tốt, mấy hôm nữa phải ăn chay rồi, ngày mai con ăn nhiều vào, vốn cũng gầy rồi, đừng để đói càng gây nữa."
Nói xong, bà lục lọi trong tủ nhỏ của mình, lấy ra hai quả ổi cho anh, trước tiên còn liếc nhìn cửa, rồi mới dùng thân che khuất, lén lút đưa anh.
Anh ngạc nhiên nhìn hai quả ổi, bây giờ ở đây đâu có ai trồng ổi, đó là trái cây phía bên Đài Loan, cửa hàng Đài Loan trong thị trấn bán rất đắt.
Bà nói khẽ: "Đừng nói với ai, giấu tay áo mang về phòng ăn."
"Bà lấy ở đâu ra vậy? Bà cứ để dành ăn đi, làm răng giả rồi mà."
"Cô cả của con hôm qua sang thăm bà, mua tặng bà. Bà không ăn, bà già rồi, ăn cái này làm gì, con cầm về phòng ăn đi. Còn 5 cái bánh bột mì nữa, cầm hai quả này trước, bà lại lấy bánh cho."
"Bà ơi, bánh do cổ cả mua tặng bà thì bà cứ ăn đi, không cần để lại cho con, con đâu phải là trẻ con nữa đâu..."
"Cầm lấy, cầm lấy! Đừng để bọn họ thấy, không lại mắng bà thiên vị."
Diệp Diệu Đông đặt hai quả ổi lại trên bàn, nói khẽ: "Con không cầm đâu, bà cứ để dành ăn, đừng để hỏng phí, con về phòng đây."
“Này này...
Bà gọi lại không kịp, đành gói hai quả ổi trong khăn, giấu tay áo rồi theo anh vào phòng.
May lúc đó mọi người đều ở sau vương, trong nhà không có ai.
Diệp Diệu Đông rất bất lực, anh cũng không thể đuổi bà ra ngoài.
"Con cứ ăn đi, cho con ăn đó, bà không ăn loại này, đợi hồng chín, bà ăn hông mà cháu mang về, hồng ngọt lắm. Đừng đưa lại nữa, bà già chân tay không tiện, đi lại dễ té." "Được rồi, bà đừng đi qua đi lại nữa."
"Vậy con nhớ lấy bánh bột mì của bà, không thì bà lại phải mang sang."
"Con biết rồi."
Bà cụ mới hài lòng ra ngoài.
Diệp Diệu Đông nhìn hai quả ổi, cảm nhận được tình thương nặng tĩu của bà.
"Sao thế? Thấy con cứ nôn oe khi mổ cá thế?"
"Không phải lại có bầu rồi chứ?"
"Hả, có bầu nữa à? Ôi trời trời ơi-"
Giọng lớn của mẹ Diệp vang vào tận phòng, Diệp Diệu Đông nghe tiếng động sau vườn, liền thò đầu ra ngoài cửa sổ, không nghe thấy gì nữa.
Anh đi từ trong phòng ra, thấy vợ từ cửa sau đi vào.
"Sao vậy?"
"Không chịu nổi mùi cá, nhịn lâu quá, vừa nôn ra, bị mọi người biết là có bầu rồi."
Diệp Diệu Đông đỡ cô vào phòng: "Biết thế thì đừng mổ, còn cúi mình hoài, mệt lắm."
Cô liếc anh một cái: "Mọi người làm việc, mình ngồi không thì ra thể thống gì? Em đâu có chống lưng như anh, có bà nội che chở."
Thấy hai quả ổi, cô hỏi tiếp: "Sao lại có hai quả ổi thế? Ai cho vậy?"
"À, bà nội vừa nhét cho anh."
Lâm Tú Thanh ngạc nhiên: "Bà lấy ở đâu ra vậy? Ai cho bà thế?"
"Cô cả sang hôm qua, mua tặng bà ấy, anh vừa ngồi chơi với bà trong phòng, bà cố nhét cho anh, anh không lấy thì bà còn mang tới tận nơi."
"Anh thật sự là viên ngọc quý trong lòng bà đấy!"
Cô mỉa mai: "Đây là quả ổi dành cho cháu nội quý giá của bà mà."
Lúc này sau vườn đầy người, cũng không tiện mang ra ngoài rửa, Diệp Diệu Đông lấy khăn lau sạch rồi đưa cô.
"Trong bụng em cũng là cháu của bà đó, ăn đi, anh ra lấy nước, em ngồi nghỉ đi, đừng mổ cá nữa."
Lâm Tú Thanh cũng không nỡ ăn, cứ để ở đó, còn mình dựa vào đầu giường.
Cô cảm thấy trên tay đều là mùi cá, rửa mãi không sạch, cũng không dám cầm đồ ăn, sợ ăn xong sẽ ói, thế thì lãng phí lắm.
Diệp Diệu Đông rót nước đi vào, thấy hai quả ổi vẫn còn trên bàn, cho rằng cô không nỡ ăn, muốn để cho mấy đứa nhỏ, nên nhất thời cũng không biết nói gì.
Lúc này đồ ăn thật sự rất quý, một chút đồ mà mọi người cũng không nỡ ăn.
"Để một trái chia đôi cho hai đứa, còn em ăn một trái đi."
"Trên tay em toàn mùi cá, để tối nay ăn, em uống miếng nước trước,"
"À, mẹ biết em mang thai, có nói gì không?"
"Em nói em cũng không chắc có phải mang thai không, cũng không dám đi kiểm tra. Mẹ bảo em vê phòng nghỉ trước, đừng rêu rao sớm."
Diệp Diệu Đông bối rối nhìn cô, lại không dám hỏi vấn đề sinh hay không, nhức đầu quá đi mất.
"Vậy em nằm xuống nghỉ một lát đi."
"Ừm."
"Có muốn ăn gì không? Chỗ bà nội có bánh bột mì, bà vừa bảo anh sang lấy, nếu anh không qua, bà lại đen qua, hay anh đi lấy hai cái cho em nhé?"
Cô lắc đầu: "Không cần đâu, lát nữa còn ăn cơm, em nghỉ xíu là được rồi."
Diệp Diệu Đông chỉ có thể nghe theo cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận