Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 697: Cá thơm

Chương 697: Cá thơmChương 697: Cá thơm
Lâm Tú Thanh tức giận phồng mặt lên, nhưng nhìn bộ dạng anh cười hô hố, cảm thấy hơi không nhịn được, cũng bật cười theo.
"Nhanh làm việc đi, thu xong mấy thứ này anh còn phải sắp xếp lồng bấy, lát nữa còn phải phân loại sơ bộ theo kích cỡ, còn nhiều việc phải làm lắm."
"Ừ, mấy đứa nhóc đâu rồi?"
"Không biết chạy đi chơi ở đâu rồi, khắp nơi dưới đất vẫn ướt, có lẽ đang chơi bên nhà ai đó?"
"Em đi gọi tụi nó qua đây phụ giúp làm việc đi, nghỉ hè một cái, mấy đứa đều chơi quên cả trời đất, bắt tụi nó làm nhiều việc một chút, thu xếp tâm trí lại, đỡ phải suốt ngày chui vào nhà người ta."
"Được, em chạy về gọi to một tiếng."
Diệp Diệu Đông gẩy gẩy cái thúng cô vừa nhặt, bên trong tôm đường cũng khá nhiều, vừa khéo đến mùa sinh sản, bụng mấy con tôm đường này đều có trứng đủ màu, đỏ tím.
Anh tùy tay chọn lựa vài con ném vào xô không bên cạnh, rồi lại quay lại tiếp tục thu lông bấy.
Chưa đợi anh thu xong một lưới, đã nghe bên tai vang lên tiếng "con đến đây, xon đến đây, đợi em với" từ khắp bốn phía.
"Oa, cuối cùng cũng được ra bãi biển chơi rồi."
"Chú Ba, hôm nay chúng ta có phải lại sắp làm ăn lớn không?"
"Chúng ta định bắt gì, hay là định nhặt gì?"
Từng đứa xoa nắm đấm, háo hức muốn lao xuống nước ngay lập tức, vừa chạy đến bãi biển, chúng đã đá chân, ném dép ra một bên.
Diệp Diệu Đông quay đầu nhìn chúng vô cùng bất lực: "Mang dép vào cho tao, tao gọi tụi bây đến phụ giúp, không phải gọi tụi bây đến chơi, mấy thứ hàng trên xe đẩy kia nhặt giùm tao đi."
"Hả?"
"Chúng ta không kiếm chút hàng à?"
"Người ta đều đang nhặt hải sản mắc cạn ở bãi biển..."
"Người ta là người ta, không thấy tao đang thu lưới à? Thím Ba của tụi bây bận không xuể, tụi bây phụ thím ấy phân loại đi. Bây giờ nước triều mới rút một chút thôi, không có gì để nhặt đâu, đợi ngày mai nước triều rút hết, tao mới dẫn tụi bay đi."
"Vậy thì được rồi..."
"Phải nhiệt tình lên cho tao, sáng nay ăn đồ hộp với bánh trà không phải ăn không đâu, còn cả đồ hộp với bánh quy hôm qua nữa... Đệt, tụi bây ăn của tao cũng nhiều đấy", Diệp Diệu Đông trợn mắt: "Mau làm việc cho tao, không thì ngày mai không giúp tụi bây giấu tiền riêng nữa đâu."
"Bọn cháu làm liền đây."
Lập tức mỗi đứa lại nhiệt tình lên, tất cả đều vây quanh thúng tre, nhưng mà người quá đông, đứng vây quanh đó cũng hơi bất tiện, có đứa với không tới.
Diệp Diệu Đông bèn lấy hết đồ trên xe đẩy xuống, giúp chúng đổ hết hàng trong thúng ra xe đẩy, như vậy chúng vây quanh hai bên xe đẩy cũng tiện lựa chọn, anh thu xong lưới đổ hàng cũng tiện.
Đặt lồng bẫy này quả thực sáng suốt lại đỡ việc, ném xuống biển khoảng một ngày rưỡi, kéo lên bên trong hàng cũng không ít.
Mỗi một tấm lưới kéo lên đại khái đều có khoảng năm sáu bảy cân sò biển, còn có các loại cá tôm cua lặt vặt khác cũng bị sóng cuốn vào, so với trước kia thả lưới ở gần bờ thì nhiều hàng hơn.
Nhưng cũng không còn cách nào, sóng còn to, anh cũng không thể chạy thuyền ra ngoài thả lưới được.
Thu xong một hàng lồng bấy, tấm lưới cuối cùng vừa đổ ra, Lâm Tú Thanh đã nhanh mắt lanh tay bắt được hai con hải sâm, vui mừng đến mức mày cong mắt cười, phấn khích kêu lên: "A Đông, có hai con hải sâm!"
Diệp Diệu Đông cũng rất vui mừng: "Lưới này trúng mánh rồi, lại còn bắt được hai con hải sâm."
"Ừ, anh nhanh tiếp tục thu đi, mấy đứa nhỏ nhặt cũng khá nhanh."
Anh liếc mắt nhìn xe đẩy chất đầy ắp sò biển, cũng rất hài lòng, hàng lồng bẫy này thu được khoảng sáu mươi mấy cân, bỏ đi một ít vỏ với sò biển chắc cũng phải năm mươi mấy cân rồi.
Một số dân làng đang nhặt lặt vặt ở bờ biển, thấy bên này của họ náo nhiệt người lớn trẻ con vây quanh, Diệp Diệu Đông lại đang thu lưới ở đó, cũng thỉnh thoảng có người đi qua liếc mắt nhìn vài cái, nói vài câu.
Ai nấy đều ghen tị lắm.
"Các anh thu được cũng không ít hàng nhỉ, cả nhà ra trận hết rồi..."
"Còn có khá nhiều cá tôm cua... Mấy thứ này lại có thể bán được không ít tiền..."
"Anh thật thông minh, lại sớm đặt lồng bẫy xuống..."
"Thu bao nhiêu tấm lưới mà thu được nhiều vậy?"
"Dưới biển còn nhiều tấm lưới như vậy, anh lại có thể bán được không ít tiền..."
"Nghe nói hôm qua các anh đem hàng vào thành phố, bán được giá tốt lắm... Bến tàu quá bất lương, nghe nói hơn ba tệ, lại thu hai tệ...
Diệp Diệu Đông đang thu lưới, người qua kẻ lại nhiều như vậy, anh vẫn luôn cười ừ ừ à à qua loa đáp lại, người ta cũng biết anh bận, nhìn vài cái rồi bỏ đi, có người cũng chỉ dừng lại một lúc, nói thêm vài câu.
Nhưng lúc này lại có người nói câu đó, vậy thì anh đành phải phản bác một chút.
"Cũng không phải đều hơn ba tệ, trong chợ hai tệ mấy cũng nhiều lắm, chỉ là vì bọn tôi nhặt sạch sẽ, không pha tạp lung tung, nên giá mới cao hơn một chút. Bên A Tài giá cả cũng tính là công bằng rồi, lát nữa tôi cũng định gửi mấy thứ hàng này đến chỗ anh ấy" "Ơ... hì hì- Thế à, chợ cũng có giá hai tệ mấy à?"
"Đương nhiên rồi..."
Người kia nói vài câu, cảm thấy tự làm mất mặt cũng bỏ đi, Diệp Diệu Đông bĩu môi.
Thật ra, lát nữa gửi qua, phải nói chuyện với A Tài về giá cả, tiện thể lại bán cho anh ta một cái tình.
Đợi anh lần lượt thu xong hai hàng, cha anh với anh Hai mới thong thả đến.
"Trưa nay cha qua đây định hỏi con, định bao giờ thu lồng bãy, kết quả A Thanh nói con đang ngủ, thu được nhiều chưa?"
"Một nửa rồi, còn hai hàng nữa, thu cũng nhanh thôi."
"Thu được bao nhiêu sò biển rồi?" Cha Diệp vừa nói vừa đi đến xe đẩy, đến gần mới thấy trên ván đã chất đống sò biển như núi nhỏ, nhìn số lượng cũng không ít, cá tôm cua cũng có một ít.
"Mới có hai hàng của con thôi à? Hai hàng mà thu được nhiều vậy? Phải có hơn trăm cân chứ.”
"Hơn trăm cân một chút nhỉ? Bây giờ không thể cân được, lát nữa mang về nhặt cho tốt, gửi đến bến tàu sẽ biết thôi."
"Gửi đến bến tàu?" Diệp Diệu Hoa không nhịn được lên tiếng: "Em không định gửi đến thành phố nữa à? Trong thành phố bán giá cao lắm."
"Anh Hai đùa à? Nếu em thu hết, nhiều lắm cũng chỉ 200 cân thôi, số lượng này bảo em gửi đến thành phố chẳng phải lỗ vốn sao? Tiền đi lại còn phải tính cả tiền thuê sạp nữa, phiền phức lắm."
"À đúng đúng đúng... là anh không nghĩ kỹ, cứ nghĩ đến tối qua em bán được giá cao, ít hàng vậy không đáng chạy một chuyến vào thành phố, quá rắc rối." Diệp Diệu Hoa ngượng ngùng cười cười.
Cha Diệp bất lực nói: "Tối qua còn cố ý hỏi con với anh cả có muốn đi không? Các con nói đã xếp hàng được một nửa rồi, không phiền phức nữa. Thôi, không nói nữa, lần sau gặp cái gì tốt hay số lượng nhiều, chúng ta sẽ gửi vào thành phố."
'Dạt"
Cha Diệp cười chuyển đề tài: "Mấy đứa nhỏ hôm nay cũng chăm chỉ đấy, còn biết qua đây phụ giúp."
"Ăn của người ta thì phải nói lời mềm mỏng, sáng nay bọn cháu ăn đồ hộp chú Ba cho, chiều phải làm việc giúp chú ấy." Diệp Thành Hải thành thật nói.
"Có ý thức! Xem ra tao cũng không cho ăn không."
"Kem đây- kem đây-"
Đột nhiên, xung quanh cửa nhà họ vang lên tiếng rao bán kem, bên tai tiếng có sóng biển rì rào, nghe không rõ lắm, nhưng chỉ cần là rao bán đồ ăn, tai của mấy đứa nhóc lại rất thính?
Mỗi đứa mắt sáng rực hơn cả sao trên trời, miệng lặp đi lặp lại: 'Keml Người bán kem đến rồi..."
"Người bán kem đến rồi..."
Lập tức, đứa kêu cha đứa kêu mẹ, đứa kêu ông, ánh mắt vô cùng khao khát, mục đích không cần nói cũng rõ.
Cha Diệp làm ông nội đương nhiên là người đầu tiên móc tiền, đếm đủ số đầu người, mỗi đứa chia năm xu, để chúng đi mua kem trước, rồi mới đi đến chỗ Diệp Diệu Đông cùng thu lồng bẫy.
Diệp Diệu Hoa cũng vậy, đã đi đến đây rồi, đương nhiên phải cùng nhau thu, hơn nữa anh ấy cũng rất tò mò, bốn hàng lồng bẫy của Đông Tử có thể thu được bao nhiêu hàng?
Anh ấy càng ngày càng cảm thấy từ khi Đông Tử chăm chỉ lên, đầu óc đặc biệt linh hoạt, cảm thấy dạo này anh rất may mắn, làm gì thành đó, làm gì cũng đặc biệt thuận lợi?
Trong lòng cũng suy nghĩ, có lẽ sau này có thể nghe lời anh nhiều hơn một chút, hoặc anh làm gì, anh ấy cũng có thể làm theo, xem có thể ăn may được chút nào không?
Ví dụ như lần này vào thành phố, anh ấy thật sự là vỗ đùi hối hận vì bỏ lỡ, hôm qua nếu mà đi theo thì tốt rồi.
Không biết nếu anh ấy biết Diệp Diệu Đông mua một cửa hàng ở chợ bán sỉ, có động lòng muốn đi theo bước chân của anh không?
Diệp Diệu Hoa vừa thu lưới vừa nghĩ như vậy, đợi thu lên một tấm lưới, thấy bên trong hình như có hai con cá khác lạ.
Anh ấy tiến lại gần nhìn một cái, lập tức vui mừng: "Cha, Đông Tử, trong này có hai con cá thơm."
Hai người đang thu lưới, cũng không rảnh qua xem, chỉ có thể quay sang hét với anh ấy, bảo anh ấy thu lên trước, còn mình nhanh chóng kéo lưới lên.
Diệp Diệu Hoa kéo lưới lên xong, liền mang đến bên xe đẩy, rồi mở túi đựng cá ra, đổ hàng xuống.
Chỉ thấy từ bên trong trượt ra hai con cá có thân hình thon dài mà hơi dẹp, thân trên màu xanh đen, bụng trắng bạc, các vây đều màu vàng nhạt.
Lâm Tú Thanh tò mò cầm con cá trên tay: "Đây là cá gì vậy? Hình như chưa thấy bao giờ... Ø- Hình như hơi thơm?”
Diệp Diệu Hoa cười đến mức không thấy răng, cầm con còn lại lên: "Đây là cá thơm, loài cá tự mang mùi thơm trên người, thời cổ đại, đây là sản vật tiến cống."
"Thật á?" Cô ngạc nhiên ngửi lại lần nữa: "Có vẻ thơm thật, mùi thơm nhẹ nhàng thanh tao, thần kỳ ghê."
Lúc này Diệp Diệu Đông với cha Diệp cũng vừa khéo mỗi người thu một lưới chạy tới.
"Đúng là cá thơm thật, để em ngửi xem... Đúng là khá thơm... Cảm giác hình như mùi dưa hấu..."
"Mùi dưa hấu gì cơ?"
Đám trẻ con dẫn đầu là Diệp Thành Hải vừa nghe đến mùi dưa hấu, liền vội vàng cầm kem chạy tới, tiện thể liếm thêm mấy cái.
"Mùi dưa hấu gì chứ..."
“Tai mày nhạy như chó vậy?" Diệp Diệu Đông không vui nói.
"Đương nhiên rồi, các chú đang nói mùi dưa hấu gì thế."
Không ai thèm để ý đến nó.
Cha Diệp cũng cầm trên tay ngửi ngửi: "Đáng tiếc, chỉ có hai con, cộng lại cũng chưa đến nửa cân."
"Bán được tiền là tốt rồi."
"Thu vào thùng trước đã, lát nữa cùng gửi đến bến tàu hỏi thử xem, hai con cá thơm này đáng giá bao nhiêu tiên?"
"Anh Hai có vận may khá tốt, vừa thu một lưới lại có hai con cá thơm."
Diệp Diệu Hoa cười ngượng ngùng: "Vốn dĩ đã ở bên trong rồi, ai kéo cũng vậy thôi."
"Cái đó thì chưa chắc."
Diệp Diệu Đông thấy mấy đứa nhóc vẫn còn đứng đó thò đầu dòm ngó, cũng bắt chước người lớn đứng đó hếch mũi ngửi, thuận tay tát hai cái vào đầu chúng.
"Mau ăn hết cho tao, ăn xong làm việc. Việc chẳng làm được bao nhiêu, tụi bây lại ăn không ngừng."
"Muốn bò chạy, cũng phải cho bò ăn cỏ chứt"
"Biết cũng khá nhiều đấy, coi chừng tối nay ỉa chảy."
"Không có đâu."
Diệp Diệu Đông nói thêm vài câu rồi cũng không để ý đến chúng nữa, tiếp tục đi thu lưới, còn ít thôi, nhanh nhanh thu cho xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận