Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 201: Sự cố trên biển(2)

Chương 201: Sự cố trên biển(2)Chương 201: Sự cố trên biển(2)
Lâm Vĩnh Thọ nhỏ tuổi hơn cha Diệp, nhưng cũng mới bốn mươi tuổi, con gái lớn vừa gả đi, mà đứa con gái thứ hai cũng chưa lớn lắm, hai đứa con trai lại càng bé hơn, cho nên hai vợ chồng bọn họ mới tự mình ra khơi.
Lúc này Mã Lệ Phương chỉ có thể khóc. Bà ấy cũng biết nếu ngã xuống như thế, cho dù ông ấy có biết bơi lội cũng không di chuyển được.
Lúc này phía chân trời lại vang lên một tiếng sấm khổng lồ. Diệp Diệu Đông cau màu nói: "Thím có biết lái tàu không? Chúng ta phải nhanh chóng cập bến, sau đó gọi người cứu viện. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho dù thế nào cũng phải thử một lần, giờ cứ ở trên biển như này cũng vô ích."
Cha Diệp cũng phụ họa, nói: "Bây giờ sấm chớp ầm ầm, chúng ta nên nhanh chóng cập bến trước, sau đó mới có thể gọi người ra đây vớt."
"Hu, hu, hu, tôi không biết lái thuyền, cũng may gặp được hai người, nếu không hôm nay tôi cũng không về được rồi..."
Diệp Diệu Đông nghe vậy thì nói với cha Diệp: "Cha ơi, cha lái sát thuyền vào đi, con sang thuyền kia rồi lái theo cha."
"Được, vậy con nhớ cẩn thận một chút."
"Vâng ạ-
Cha Diệp lái thuyền vào sát hơn rồi quăng một cái neo nhỏ, kéo hai thuyền vào sát nhau, Diệp Diệu Đông dễ dàng đi qua.
Diệp Diệu Đông nhanh nhẹn đi sang, nhìn Mã Lệ Phương vẫn đang khóc, cũng không biết nên an ủi ra sao nên đành phải nói: "Thím ơi, để cháu lái thuyền về giúp thím nhé."
Bà ấy nghẹn ngào nói: "Ừ”"
Hai cha con đội mưa, mỗi người lái một thuyền, một trước một sau chạy thẳng về phía trước, tâm nửa tiếng đã cập bờ. Mẹ Diệp mặc áo tơi đứng bên bờ, thấy hai cha con đi hai thuyền riêng nên hơi ngạc nhiên: "Đông Tử lái thuyền ai đấy? Thuyền nhà Mã Lệ Phương à? Bà ấy khóc chuyện gì thế? Sao vậy? Sao chỉ có mình bà ấy?"
Mã Lệ Phương khóc suốt dọc đường quay về, tới bến tàu còn khóc lớn hơn, tiếng mưa cũng không che giấu được tiếng khóc than của bà ấy.
Những người trên bến tàu đều là những người nhanh chóng trở về vì mưa to, hoặc là ra đây để trợ giúp. Mọi người không dỡ hàng mà đang chờ bán hàng. Nghe thấy tiếng bà ấy khóc, người xung quanh cũng ngạc nhiên kéo đến xem, nghị luận ầm ïxem bà ấy bị làm sao.
Cha Diệp nhíu mày, nét mặt thương xót giải thích cho mọi người: "Lúc Vĩnh Thọ thả lướt bị dây thừng quấn lấy chân, rơi xuống biển. Lúc chúng tôi trở vê vừa hay thấy thuyền của ông ấy nên chúng tôi giúp lái về."
Mọi người nghe vậy cũng lập tức hoảng sợ. Chuyện này quá khủng khiếp rồi, đấy là một mạng sống sờ sờ đấy. Với lại lúc Lâm Vĩnh Thọ còn đang trai tráng, vẫn còn trẻ. Vài người phụ nữ nhào lên thuyền trấn an Mã Lệ Phương, đỡ bà ấy xuống thuyền, trở về cùng bà ấy.
Diệp Diệu Đông cũng buộc chặt thuyền bà ấy vào bến tàu giúp bà ấy xong mới về thuyên nhà mình.
Mặc dù trong lòng mẹ Diệp rất đồng cảm, nhưng hàng trên thuyền nhà mình vẫn chưa gỡ xuống, quan hệ bình thường cũng không tốt lắm, chỉ là cùng thôn nên quen biết thôi. Thấy mấy người phụ nữ đi về cùng bà ấy nên bà cũng không đi theo nữa.
Lúc lên thuyền, bà ấy còn cảm khái nói: "Mới bốn mươi tuổi ấy chứ, thế mà rơi xuống biển mất như vậy, đáng tiếc thật. Nhà bọn họ còn có mấy đứa nhỏ, con trai vẫn còn nhỏ, còn lâu mới lập gia đình được, giờ không biết tụi nhỏ mồ côi cha này sao sống được đây?"
"Kiếm lời từ biển là nguy hiểm nhiều như vậy đấy, nhưng mà làm gì còn cách nào khác nữa. Gần biển thì ăn biển, có mạo hiểm cũng phải làm."
Cha Diệp thở dài, vẻ mặt thương tiếc. Ven biển bọn họ cứ cách một, hai năm lại có người rơi xuống biển. Rơi xuống cơ hội còn sống sót lập tức trở nên nhỏ nhoi.
"Mưa lại to lên rồi, giờ dỡ hàng trước đi đã, có chuyện gì thì về rồi hãng nói."
Mẹ Diệp thấy cha Diệp và Diệp Diệu Đông bê một thùng xốp từ trong khoang thuyền ra nên tiện tay mở xem: "Ui! Cá to thế! Đây là... Cá đù nâu à?"
Bà cẩn thận quan sát kỹ xong đồng tử co rút lại, vừa ngạc nhiên vừa khẳng định: "Là cá đù nâu!"
Vừa nhìn thấy con cá này, tâm trạng nặng nề trong lòng cha Diệp cũng tan đi một chút, trên mặt cũng mang theo ý cười: "Đúng rồi, là cá đù nâu đấy! Hôm nay đúng là phát tài rồi!"
Mẹ Diệp cũng mừng rỡ sờ lên thân cá và đầu cá, vẫn chưa yên lòng nên vạch mang cá ra xem, lại khua chân múa tay: "Con này lớn quá đi đấy chứ? Bình thường cá đù nâu cũng không to lắm, chắc con này bán được không ít tiền nhờ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận