Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 971: Tiếp Lâm Quang Viễn (length: 27507)

Diệp Diệu Đông sau khi ăn xong lại chạy một chuyến sang nhà A Quang, tiện thể mang con búp bê cao su cho Bùi đai lưng ngọc.
Thằng bé này vui đến nỗi vứt luôn con búp bê đang ôm trên tay, y như Diệp Tiểu Khê, đều là có mới nới cũ, chẳng biết gì giá trị của đồ vật.
Diệp Huệ Mỹ vội vàng nhặt con búp bê lên, “Cuối cùng cũng chịu buông ra, đi ngủ cũng muốn ôm, muốn thừa lúc đi ngủ lấy đi giặt cũng không được, giờ có con khác thay thế cũng tốt, ít nhất con này có thể đem đi giặt.”
“Tiểu Cửu cũng vậy, làm ầm ĩ đòi ta mua mấy ngày nay rồi, hôm qua không rảnh, hôm nay tiện đường nên mua, cho Tiểu Ngọc cũng mang một con.”
Bùi Ngọc hưng phấn mặt đỏ bừng, nước miếng chảy ròng, dựa vào đầu gối A Quang vuốt vuốt mãi tóc búp bê.
A Quang cũng cười hớn hở ôm búp bê, “Ngày mai vẫn giờ sáng sớm hôm qua chứ? Ta chờ ngươi ở trước cửa nhà.”
“Sáng sớm mai khoảng 5 giờ dậy, 5 giờ rưỡi xuất phát, ta muốn lái máy cày đi một vòng trong thành phố bán cá, tối mai tranh thủ về còn kịp, vẫn phải qua nhà mẹ đẻ A Thanh xem chút.”
“Được.”
Ngoài dự đoán của Diệp Diệu Đông, hôm sau còn chưa đến chợ đầu mối đã bán hết.
Hắn vừa vào thành, đi một vòng trong nội thành trước, không đi chợ vội, định bán lẻ trước, còn dư lại mới đưa ra chợ sau, kết quả tạt qua hai quán cơm quốc doanh với hai quán nhỏ, bán bay luôn tám thùng.
Điều này làm hắn vô cùng phấn khởi, vốn tưởng những quán lớn này chắc có mối nhập hàng cố định, nên hôm qua không chọn mấy quán đó đầu tiên, mà đi tìm mấy quán nhỏ.
Vừa rồi cũng chỉ tiện đường, nghĩ bụng liều thử một chút, đằng nào cũng tiện đường, vào thử một chuyến cũng không mất gì, ai ngờ người ta vừa xem đã đòi mua ngay.
Thật là niềm vui bất ngờ.
Trong lòng hắn nghĩ tất cả là nhờ tay nghề của mẹ.
Số còn lại, hắn đi dạo một vòng đã bán sạch, chuyện ngoài sức tưởng tượng, còn nhanh hơn hôm qua, mà cũng không còn dư, hơn nữa, một nửa chủ quán còn biết chỗ hắn bán cá ở chợ đầu mối.
Nói là vì hắn mở hàng sớm nhất, nên mới chú ý tới.
Lúc thành phố mới có người bán hàng ở chợ, ai cũng tò mò ghé qua, nên có người biết đến sạp của hắn.
Thật là quá sức tưởng tượng.
Đến khi hắn lái xe không về đến cửa tiệm của Lâm phụ, chính Lâm phụ cũng ngạc nhiên, không ngờ còn chưa đến chợ đầu mối mà đã hết sạch.
Nghe nguyên nhân thì cũng vui vẻ, không ngờ mở hàng sớm cũng có cái lợi của nó, thế là người ta nhớ, nên khó trách xung quanh cũng mọc ra hai ba sạp bán cá, quầy hàng bày bán cũng không ít, nhưng sạp của nhà bọn họ hình như là tốt nhất.
Danh tiếng là như vậy đó.
“Mẻ cá ngươi giao hôm qua, bên ta cũng bán hết rồi, đều bị người bán rong mua hết một thùng một thùng, vốn còn trông đợi hôm nay ngươi giao thêm, giờ đành đợi ngày mai vậy.”
“Vậy thì đợi ngày mai, ta chở nhiều chuyến vậy.”
Máy cày chạy trăm km hết khoảng bốn, năm lít xăng, dầu diezel một lít sáu hào bảy xu, xe nhà chạy một chuyến mất chừng ba đồng, cả đi lẫn về tốn sáu đồng chi phí, chở một chuyến hai mươi thùng thì vẫn có lời, cũng kiếm được tầm một trăm chín mươi đồng.
“Không ngờ mấy thùng này lại dễ bán thế, ta còn tưởng mới đầu chắc phải từ từ, có khi chẳng ai mua, chỉ có thể bán lẻ cân cho người ta đựng vào bình thôi.”
“Còn không phải ta chạy khắp thành phố, thấy cửa hàng là vào hỏi, còn cho người ta nếm thử, thế mới bán hết được đó chứ.”
Lâm phụ vừa cười vừa gật đầu, “Phải vậy đó, có người ngồi trong cửa hàng đợi người ta tới mua, phải mình tìm đến hỏi, trong tiệm không có người ta sẽ tiện đường ghé vào.”
“Giờ ra ngoài là phải nhờ vào cái miệng, thôi ta vào coi cửa hàng cái, ngươi dẫn A Quang đi xem nhà mới thuê đi.”
Diệp Diệu Đông xuống máy cày, tiện tay lấy khóa khóa ghế lại, cẩn thận một chút, dù sao máy cày hắn cũng đậu ở lề đường trước cửa tiệm, đứng trong tiệm nhìn ra là thấy.
Hôm nay hoàn thành nhiệm vụ bán hàng sớm, buổi chiều về chắc trời chưa tối.
Nào ngờ ban đầu hắn chỉ định mang hàng đến, tiện thể cho đàn em đi theo biết đường, làm quen lái máy cày, ai ngờ mấy ngày này lại từ từ thành ra bán hàng thế này?
Hắn có đức tài gì mà lại giỏi đến vậy?
Hắn sờ lên miệng rồi lại sờ mặt, có chút tự đắc, vừa đẹp trai, vừa có tài ăn nói, nhờ có ba tấc lưỡi này, dụ dỗ cả bà chủ giàu có cũng được ấy chứ.
Rõ ràng có thể dựa vào mặt kiếm cơm, cớ gì phải vất vả nhờ thực lực?
Vất vả quá vậy thì ai mà phát tài?
Diệp Diệu Đông chống cằm, nghĩ vẩn vơ, đến vợ hắn nói chuyện mà cũng không nghe.
“A Đông? A Đông?”
“Hả?”
“Nghĩ gì thế? Gọi mãi không thưa.”
“À, ta đang nghĩ mai chở một xe ra chắc cũng bán chừng đó, không khác mấy, đến lúc đó chắc chỉ có thể trông vào cửa tiệm từ từ giao hàng, chờ người ta mang thùng không tới thêm tiền đổi thùng đầy thôi.”
“Cũng vậy thôi, chỉ cần biết tiệm mình bán số lượng lớn mắm cá là được, kiểu gì người ta cũng tự tìm đến.”
“Mai ta sẽ chạy thêm một vòng, tuyên truyền khắp thành phố, lát ta đi chợ mua hai cái loa.”
Một cái để ở tiệm, một cái để trên máy cày.
Cha vợ mẹ vợ lúc giờ cao điểm không bận thì có thể ngồi ở cửa vừa bán vừa dùng loa rao, thu hút đám đông.
Một cái để trên máy cày, mai hắn vừa lái xe vừa nhờ đàn em trên xe rao.
Chạy vòng quanh thành phố mấy ngày nữa, là hắn có thể đánh tới các huyện, đàn em sẽ ngồi trên xe, dùng loa rao bán mắm cá.
Các huyện cách nhà họ xa, người ta không tiện lấy hàng, có thể đổi cách bán, mỗi tháng cố định hai ngày, chở một xe mắm cá đến huyện rao bán, tiện thể đổi các thùng không đã bán.
Ở trấn cũng làm tương tự.
Hoàn hảo ~ Năm trước mấy ngày này bận rộn mắm cá không có ra khơi được, để cha hắn đi, hắn lại tìm được việc mới để làm, thật sự quá chăm chỉ, muốn nghỉ cũng không được.
Cha hắn thì lại sướng, mấy ngày nay gió lớn, chỉ loanh quanh ở nhà.
Lâm mẫu cũng rất đồng ý mua loa, “Dùng loa rao cũng được, vậy người ở bến cảng cũng dễ nghe thấy mà ghé vào.”
“Dạo này hình như khoảng 2 giờ chiều là chợ đóng cửa thì phải?”
“Đúng rồi, tầm 12 giờ là bắt đầu dọn dẹp, sau đó tầm 10 giờ đêm lại mở cửa, ta với cha ngươi đều đến tầm 2, 3 giờ sáng mới mở cửa, dù sao trước kia toàn bán đồ tươi sống.”
“Hai người cứ tự thu xếp thôi, mệt thì nghỉ ngơi chút, đừng có mà làm bản thân mệt.”
“Có gì mà mệt, bọn ta suốt ngày chỉ ngồi trong tiệm, chào hỏi khách chút, bận chút, đến bữa ăn cũng chẳng cần nấu, toàn chạy sang nhà đại ca con ăn, đợi sang năm em gái con có chồng, có người phụ, tụi ta lại càng rảnh.”
“À phải, nói tới mới nhớ, Hướng Huy định nhân dịp năm trước mua một căn nhà, hôm nay đã bắt đầu thăm dò quanh đây rồi.”
“Tốt đó, ta đã khuyên nó mua từ lâu rồi, mình cần dùng đến thì mua ở đâu cũng có lời cả, ít ra không phải mất tiền thuê trọ.”
“Đúng lý đó, hơn nữa nó nửa năm nay cũng kiếm được tiền rồi, mua căn, tiền cũng không gấp gáp.”
Diệp Diệu Đông gật đầu, kế hoạch độc chiếm thị trường tiến thêm một bước!
Mua thêm chục cái nữa, có lẽ là có thể ép đối thủ rút lui!
“Vậy thì cứ từ từ tìm, có chỗ nào vừa ý thì tranh thủ mua. Sao A Quang với họ lâu vậy chưa tới? Chẳng qua là đi coi cái nhà thôi mà?”
Diệp Diệu Đông ngồi đợi một lúc, thấy mãi vẫn chưa thấy đến, bèn ra cửa đứng ngóng.
Lâm mẫu ngó ra cửa một cái, hờ hững nói, “Có lẽ đi chậm vừa đi vừa nói chuyện thôi.”
Hắn chờ đợi chán chê liền ngồi xổm ở cửa hút thuốc, bây giờ vẫn còn trưa, chợ cũng vắng tanh rồi, lộ ra quạnh quẽ, không giống ban đêm đông người qua lại.
Xung quanh muốn náo nhiệt lên chắc cũng phải cần có thời gian, vì mấy năm rồi mà, phải hoàn toàn dựa vào chợ để kéo người đến.
Nhà trong thôn Lâm phụ đã thuê từ trước rồi, A Quang chỉ cần đi xem qua một chút, rồi cất chìa khóa, đưa tiền thuê nhà mà Lâm phụ đã ứng trước cho Lâm phụ là xong.
Thuê được sớm, đỡ lo sớm, đến lúc đó người cứ việc đến ở thôi, có tốn thêm một tháng tiền nhà thì A Quang tiền nhiều như nước chẳng vấn đề gì.
Diệp Diệu Đông chờ một lúc, A Quang với họ mới thong thả đến.
“Xem cái nhà mà sao lâu thế?”
“Trong thôn có bà lão ngã, tụi ta đưa bà về nhà trước.”
“À, không sao là được.”
“Đi thôi.”
Đi đi về về thành phố nhiều lần, hai người cũng chẳng thấy có gì đáng ở lại, xe không lại quay về, lúc đi ngang qua bách hóa cao ốc, hắn lại ghé vào mua hai cái loa.
Cái loa của Lâm phụ, hắn lười mang sang bây giờ, hôm nào sang lại mang sang cho cũng được.
“Tưởng mày đi vào làm gì, mua loa làm chi?” "Cho các ngươi dùng, đến lúc đó ngươi ở thành phố đầu giúp ta trông tiệm, liền phụ trách ngồi ở cửa ra vào cầm loa mời chào khách, bán cá làm, bán nước mắm cá, bán tôm bóc vỏ ~ ân, cứ như vậy mời chào ~"
"Lăn! Còn để cho ta hô loa cho ngươi, nghĩ hay ghê."
"Không hô loa, chẳng lẽ ngươi muốn tâng bốc?"
Trần Gia Vinh cầm loa vừa đi vừa về loay hoay hưng phấn nói: "Cái loa này còn có thể thổi sao? Không phải đều là lấy ra hô sao? Lắp pin sao?"
Diệp Diệu Đông khóe miệng giật một cái, "Ta nói gì, ngươi nói gì, đồ ngốc. Cái trên tay ngươi cầm, hôm nào liền giao cho các ngươi mấy người phụ trách, thay phiên gọi hàng rao hàng."
"Được rồi! Bán cá làm, bán nước mắm cá, bán tôm bóc vỏ rồi~"
Hắn thử một chút, phát hiện đã thay pin. Hứng thú bừng bừng lúc này liền cầm lấy loa hô lên.
Bọn hắn còn đang đứng ở xung quanh bách hóa cao ốc, khu vực phồn hoa náo nhiệt nhất, người xung quanh nghe thấy, lập tức liền có người chạy tới hỏi: "Bán tôm bóc vỏ sao? Hơn một cân bao nhiêu tiền?"
Ba người trợn tròn mắt.
"Không có, không có..."
"Ở đây có tôm bóc vỏ không? Bao nhiêu tiền một cân?"
"Nước mắm cá ở đâu, vừa vặn mang theo cái bình, mua một cân được không?"
"Cá khô bán thế nào?"
Bọn hắn còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, một đám phụ nữ hiếu kỳ vây quanh hỏi giá cả, cái này làm bọn hắn xấu hổ.
Diệp Diệu Đông một cước đá vào Trần Gia Vinh, thằng ngu này, không có đồ vật còn dám rao hàng, có chủ tâm tìm chửi.
Trần Gia Vinh bị một đám người vây quanh, mồ hôi lạnh vậy chảy ra, xấu hổ cười, "A không có không có, ta chỉ tùy tiện thử cái loa này dùng được không, đồ đã bán hết rồi..."
"Bán hết rồi, ngươi còn kêu cái gì?"
"Bán hết còn gọi? Cố ý gạt người."
"Mấy người này gạt người, là lừa đảo, Đi đi đi... Không có đồ vật bán, còn kêu kêu kêu, tìm mắng..."
"Cuối năm, trộm cắp móc túi nhiều lên, lừa đảo cũng nhiều... Mấy người này muốn chết, bắt cũng bắt không hết..."
"Đúng đó... Nên bắt vào đi..."
Mấy người xung quanh vừa mắng vừa tán đi, Diệp Diệu Đông phiền muộn đá Trần Gia Vinh mấy cái, A Quang cũng xông lên, hai người cùng nhau vây đánh cái thằng ngu này.
"A, ta sai rồi, ta sai rồi, ta chỉ thử cái loa, không ngờ dùng tốt vậy..."
"Đồ ngốc, xém chút làm chúng ta bị người ném trứng thối, rau cải."
"Hắc hắc, Đông ca, cái loa này dùng tốt quá, nếu chúng ta mở xe kéo đi bày quầy, chắc là kiếm được đầy bồn đầy bát..."
"Ta rảnh quá hả? Còn ngày nào cũng đi bày quầy, tranh giành mối làm ăn với người bán rong, cân từng cân bán, đặt trong tiệm bán buôn tốt hơn nhiều, ai đâu mà suốt ngày ngồi xổm ở ven đường gào to."
"Vậy cũng đúng, ngươi là người kiếm tiền lớn mà."
"Bớt nói nhảm, mau lên xe, không đi nữa, tiếp tục chờ người vây xem sao?"
Bên cạnh cũng còn có người đứng ở đó chỉ trỏ bọn hắn, coi bọn hắn là phường lừa đảo.
Mau về thôi, nhân lúc còn kịp đi nhà mẹ của A Thanh, sớm chút giải quyết những việc cần làm, ai biết sau đó có còn tình huống đột phát hay không, còn phải giải quyết.
Thời gian này về không tính sớm, nhưng cũng không có muộn, còn kịp đến Hương An Hà, chỉ là sau khi về nhà chắc chắn trời lại tối.
"Đông ca, nhà mẹ của lão bà ngươi sao ở trên núi? Ngươi tìm lão bà kiểu gì mà tìm ở trên núi vậy? Sao không tìm ở gần đây?"
"Im miệng, hỏi nhiều vậy làm gì?"
"Bởi vì hắn không tìm được vợ." A Quang thay hắn bổ sung.
"Sao lại không? Đông ca ta đẹp trai như vậy, ai nhìn cũng khen tuấn tú, các cô, các thím, các bà trong thôn không phải đều thích người như Đông ca da trắng thịt mềm sao?"
"Đẹp trai không ăn được, người như hắn đúng kiểu trông thì ngon mà không dùng được, các thím, các bà có con gái đâu mà dám gả cho, con gái người ta chịu, làm mẹ chắc cũng không chịu."
"Sao ta lại trông thì ngon mà không dùng được? Nên biết ta sinh hai trai một gái!" Diệp Diệu Đông lườm một cái, ý là mạnh hơn hắn.
"Cha ngươi nói, hai túi hạt kê còn có thể chọn vào chỗ lõm được, làm ăn gì được?"
Cha hắn thật là...
Chuyện này mà cũng kể, bao nhiêu năm rồi?
"Ta là người làm việc lớn, mấy chuyện lặt vặt đó không thích hợp với ta."
Trần Gia Vinh lập tức nịnh nọt, "Đúng đó, làm không được những việc này thì có sao, Đông ca kiếm tiền lớn được là tốt rồi."
"Cho nên lão bà mới tìm ở trên núi." A Quang im lặng lại nói thêm một câu.
Diệp Diệu Đông vỗ vào đầu hắn, "Đó là tam tẩu của ngươi! Lịch sự chút."
"Cũng chỉ có tam tẩu mới không chê ngươi, để ngươi vớ được của tốt."
"Cho nên Đông ca cưới không được vợ, nên mới tìm trên núi đúng không?"
"Đúng rồi, những cô nương quanh đây muốn lấy chồng, hoặc là dáng dấp không ưa nhìn, hoặc là lười biếng tham ăn lại mang tiếng xấu, má vợ ta cũng không vừa ý. Cho nên má vợ ta nhờ người hỏi khắp nơi, những người sống trên núi thấy ở ven biển sống tốt hơn, không lo ăn mặc, hắn thì mặt mũi lại dễ coi, miệng lại dẻo, nên mới dỗ được tam tẩu ta."
"Đây là chị dâu có phúc, Đông ca bây giờ giỏi như vậy, mười dặm tám thôn ai mà không biết, ai cũng khen hắn lợi hại..."
Diệp Diệu Đông vừa lái xe vừa vênh mặt lên nói: "Không đi theo ta, làm gì có ngày lành như bây giờ của nàng, bây giờ thì có mà hưởng phúc, chỉ có nàng mới số tốt gả cho ta."
"Ngươi thôi đi, toàn tự dát vàng lên mặt mình."
"Không nói sai mà, mấy cô dâu nhỏ trong thôn bây giờ chắc đang hối hận không có kiên trì muốn gả cho ta."
Trần Gia Vinh a dua theo gật đầu, "Đúng đó, không sai, người trong thôn ta có người dò hỏi, hỏi ngươi kết hôn chưa? Ta nói ngươi có ba đứa con, người ta tiếc ngẩn người luôn."
Diệp Diệu Đông đắc ý, "Thấy chưa?"
A Quang không muốn nhìn cái vẻ mặt đắc ý của hắn, chuyển chủ đề hỏi: "Lần này ngươi đến nhà mẹ vợ làm gì? Đưa đồ Tết à? Cha vợ với anh vợ đều ở thành phố rồi, có đưa cũng uổng."
"Đồ Tết chưa vội, đến khi nào gần Tết, chúng ta nghỉ sớm rồi đưa, không thì người không có ở nhà, có đưa cũng không có ý nghĩa gì. Ta đến xem mấy người Lâm Quang Viễn nghỉ chưa, anh vợ kêu ta qua xem rồi tiện thể đón họ vào thành phố giúp."
"Vậy thì bọn họ sướng đến điên lên mất."
"Mừng á? Phải khóc choáng mới đúng, ở nhà thoải mái hơn bao nhiêu, chạy nhảy khắp núi, còn đá bóng được, chơi game cùng đám trẻ con, vào thành phố làm việc thì khổ bỏ mẹ."
"Có lý, làm việc cho nhà mình mà có được đồng nào đâu."
"Nhà mình còn không tốt bằng làm việc cho nhà người khác."
Trần Gia Vinh lại cùng gật đầu, "Đúng đó, mấy đứa cháu của ta cũng thế, đi làm cho nhà khác thì tích cực, được khen vài câu thì hăng hái biểu hiện, làm việc ở nhà, thì cứ kéo dài, chửi một câu mới làm."
Diệp Diệu Đông vừa lái vừa tán dóc cùng bọn hắn vài câu, đến đoạn đường rộng thì đổi cho Trần Gia Vinh lái.
Đến năm sau, mấy đứa nhỏ chắc chắn phải thay phiên nhau đi giao hàng, chỉ có hai người cố định cũng không phải là không được, nhưng sợ lâu, tâm lý ai nấy đều nghĩ là mình đang làm chủ, vậy không tốt.
Thay phiên nhau thì công bằng, bây giờ máy kéo còn hiếm, ai cũng muốn lái thêm sờ thêm một chút.
Đường xóc nảy đến khi mặt trời lặn, toàn nhờ hắn chỉ đường ven đường mới đến được Hương An Hà.
Khói bếp trong thôn nghi ngút bay lên, trên đường không có mấy người lớn, toàn một đám trẻ con đang chạy chơi vui vẻ.
Thấy máy kéo vào thôn, đám trẻ con đó cũng hưng phấn chạy theo sau xe, vừa chạy vừa la hét, cho đến khi máy kéo dừng trước cửa nhà mẹ của Lâm Tú Thanh, đám nhỏ cũng chưa chịu giải tán, ngược lại ngày càng tụ lại càng đông.
"Chú nhỏ!"
"Chú nhỏ đến!"
"Mẹ ơi, chú nhỏ lái máy kéo đến..."
Bọn trẻ đang đá bóng ở bãi đất trống, ngay lập tức nhao nhao gọi hướng trong nhà, đồng thời cũng chạy đến.
"Sao chú nhỏ lại đến đây?"
"Chú nhỏ ngầu quá, chú lại lái cả máy kéo đến, đẹp ghê!"
"Wow, máy kéo mới quá, chú nhỏ mới mua máy kéo hả? Cha mẹ con bảo là chú mua máy kéo..."
"Chú nhỏ có thể leo lên được không? Con chưa ngồi máy kéo bao giờ."
"Mấy đứa đừng sờ lung tung, đây là máy kéo của dượng ta."
"Đúng đó, ai cũng không được sờ..."
Diệp Diệu Đông nghe thấy bên tai toàn tiếng la hét ầm ĩ, xém chút nữa nổ tung, sao nhiều trẻ con vậy? Nhìn qua cũng đã có hai chục đứa.
Tối đến, rảnh không có việc gì liền sinh con à?
Lâm Hướng Dương và Lâm Nhị tẩu nghe tiếng động cũng vội chạy ra, đồng thời xua đám trẻ đang vây quanh.
"Sao cậu lại đến đây, mau vào nhà uống miếng nước nghỉ ngơi."
"Mấy đứa đừng ồn ào, trông chừng máy kéo, không được chạy lên nhảy lung tung, làm hỏng thì bán hết các ngươi cũng không đủ đền."
"Xuống hết đi, xuống hết đi..." Lâm Quang Viễn cũng lớn tiếng quát đám trẻ.
Diệp Diệu Đông giữ Trần Gia Vinh lại trông chừng máy kéo, hắn và A Quang cùng hai anh vợ vào nhà.
Lâm Quang Viễn không kịp đuổi bọn trẻ xuống khỏi xe, liền hứng thú đuổi theo, ôm chặt trái bóng chạy theo phía sau, hưng phấn ở cạnh hắn.
"Chú nhỏ sao chú lại tới đây? Có phải là A Hải nhớ con không? Có phải chú muốn đón tụi con về nhà chú chơi vài ngày?"
"Nghe nói nhà ngươi xây nhà lầu rồi, đẹp lắm."
"Ừ, ta nhớ ngươi lắm, có được không? Đến chỗ ta làm việc đi, muốn phơi cá khô không?"
Lâm Quang Viễn mắt sáng lên, "Muốn muốn, chúng ta sẽ đi theo ngươi ngay, ta hôm nay thi xong rồi, ngày mai không cần đến trường nữa, một tuần nữa có phiếu điểm là lấy được, ta nhờ người khác lấy hộ là được, tối nay ta sẽ đi theo ngươi."
"Ta cũng đi, ta cũng đi..."
"Ta cũng muốn, ta cũng muốn đi chỗ ngươi phơi cá khô..."
"Chú nhỏ, ta cũng muốn đến giúp ngươi làm việc."
Bọn trẻ nhà họ Lâm xung quanh cũng nhao nhao hưởng ứng theo.
Diệp Diệu Đông không biết nên khóc hay cười, người nhà khác sống quả nhiên dễ làm.
Chỉ là, từ lúc nào, hắn lại được bọn trẻ yêu thích đến vậy?
Bọn trẻ trong nhà cả ngày cũng thích vây quanh hắn gọi, hễ rảnh là thích ở cạnh hắn, đám trẻ nhà A Thanh cũng vậy.
Kiếp trước cũng đâu có tiếp xúc mấy ngày, kiếp này số lần gặp mặt hình như cũng không nhiều mà.
Lâm Hướng Dương nghe tiếng ồn ào bên tai, cũng nhức đầu, "Đều đừng ồn ào, chú nhỏ của các ngươi đến chắc có việc. Có phải trong nhà có chuyện gì không? Hay là chỗ thành phố bên nhà cha anh ta có chuyện..."
"Không có gì, không có gì đâu, ta chỉ mới từ thành phố về, nghĩ trời chưa tối nên ghé xem Lâm Quang Viễn bọn họ được nghỉ chưa?"
Lâm Quang Viễn nghe thấy tên mình, lại càng kích động, "Nghỉ rồi, nghỉ rồi, hôm nay vừa được nghỉ, ngươi đến đúng lúc, ta đang chờ ngươi đây."
"Chú nhỏ, bọn cháu cũng được nghỉ..."
"Vậy thì tốt, được nghỉ rồi, nghỉ rồi thì ngày mai ta đưa các cháu ra thành phố giúp việc."
Ba anh em Lâm Quang Viễn tròn mắt, lòng tràn đầy mong đợi, kết quả lại bị dội một gáo nước lạnh.
"Vui mừng quá ha? Không cần mừng vội, dù sao ngày mai cũng đưa các ngươi ra thành phố mạ vàng, đảm bảo các ngươi trước Tết trở về nở mày nở mặt được bọn trẻ con khác ngưỡng mộ."
"A Viễn ca, các ngươi sướng thật đó, lại được ra thành phố chơi."
"Ta cũng muốn ra thành phố, ta còn chưa được đi lần nào, A Viễn ca bảo thành phố nhà cao lắm, đường phố sạch sẽ lắm, náo nhiệt với lại thích lắm..."
"Sắp Tết rồi, thành phố chắc chắn càng náo nhiệt, A Viễn ca các ngươi cũng sướng thật đấy, lại được đi..."
Ba anh em Lâm Quang Viễn đều lộ ra vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc.
"Lại phải ra thành phố sao? Mới vừa được nghỉ mà..."
Diệp Diệu Đông ung dung thưởng thức biểu cảm của bọn họ, đã lỡ khoe khoang rồi, lúc này có đắng cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
"Ra thành phố không tốt sao? Đợi đi đến đó, trở về còn có thể khoe với bọn trẻ con khác về không khí Tết ở thành phố."
"Nhưng mà ta muốn đến chỗ ngươi làm việc, ta muốn đi nhà ngươi phơi cá khô."
Hai người còn lại cũng gật đầu theo.
"Nhà ta không cần lao động trẻ em, nhà ta cần là những dì lớn nhanh tay lẹ chân, nhà ngươi càng cần các ngươi hơn."
"Ta không cần tiền công..."
"Nhà ngươi vốn không có tiền công, không cần phải xoắn xuýt."
Lâm Quang Viễn sắp khóc đến nơi.
"Là mẹ ta nói đúng không? Chú nhỏ đừng có đùa cháu..."
"Ta rảnh rỗi đến thế à? Ba mẹ ngươi mấy hôm trước đã nhờ ta, tiện đường sang đây xem các ngươi được nghỉ chưa, nghỉ rồi thì để ta mang các ngươi ra thành phố giúp việc."
"Ngươi bận như vậy, không cần phải đến đâu."
"Không sao, việc đưa các cháu ra thành phố mạ vàng mới là quan trọng. Nếu như đã được nghỉ rồi, thì giờ đi thu xếp vài bộ quần áo, lát nữa ăn cơm xong ta sẽ mang các cháu đi, hoặc là nếu các cháu sốt ruột thì đi ngay bây giờ cũng được?"
"Không cần!"
"Chúng cháu còn chưa có lấy phiếu điểm!"
"A Viễn nói rồi có thể nhờ người khác lấy hộ."
"Nó được, bọn cháu không được, cô giáo nói phải tự mình đi lấy."
Lâm Quang Viễn nhìn hai đứa em mình trừng mắt, "Bớt đi, muốn đi thì cùng đi."
Lâm Đông Tuyết hiếu kỳ nhìn bọn họ, "Không phải ngươi vẫn luôn bảo thành phố tốt thế này tốt thế kia sao? Nhìn các ngươi ai nấy cũng không muốn đi là sao?"
"Thành phố tốt thật, nhưng mà chúng ta không muốn đi làm việc, nghỉ hè đi hai tháng, gần như là không thấy mặt trời!" Lâm Quang Viễn buồn bực nói thật.
"Sao có thể, hè mặt trời to như vậy mà, thành phố làm gì có chuyện không có mặt trời..."
Lâm Quang Viễn mặc kệ người khác tin hay không, ngóng trông nhìn Diệp Diệu Đông, "Chú nhỏ, chúng ta đến chỗ ngươi chơi hai ngày, rồi hãy ra thành phố được không?"
Mấy đứa mới vừa được nghỉ, còn chưa được chơi đã, hưng phấn, giờ lại phải đi làm khổ sai, thật là ấm ức, mong chờ một kỳ nghỉ đông mà coi như dã tràng xe cát.
Hắn làm gì cũng phải cố gắng vùng vẫy một phen.
"Để ta xem xét đã."
"Chúng ta sẽ làm cho ngươi hai ngày rồi hãy đi nhé, tụi cháu làm nhanh lắm."
Lâm Hướng Dương cười nói: "Ăn cơm đi đã, bị bọn nó làm phiền không thôi, con tính sao thì làm vậy đi, đừng quan tâm mấy đứa trẻ này. Trẻ con thì biết gì, ý kiến lắm thế, nghe người lớn là được."
Diệp Diệu Đông vỗ vai Lâm Quang Viễn đang ỉu xìu.
"Đi ăn cơm trước đi, ăn xong thu dọn quần áo muốn thay ra, lát nữa đi theo ta, muốn đợi hai ngày thì đợi hai ngày, chơi hai ngày cho vui rồi ta đưa lên thành phố sau."
Ba anh em nhà hắn lập tức vui vẻ, đều phải đi làm cả, ít nhất còn được ra biển chơi hai ngày.
"Tụi cháu cũng đi được không? Tụi cháu muốn đi chỗ chú chơi hai ngày, được không?" Lâm Đông Tuyết cũng chờ mong nhìn Diệp Diệu Đông.
Lâm nhị tẩu lập tức quát mắng nàng, "Không được đi, tụi con đông thế, chỉ làm chú nhỏ của con thêm phiền phức, nó đang bận tối mặt, cô con cũng bận rộn lắm, hơi đâu mà lo cho một lũ nhóc như tụi con ăn uống, ngoan ngoãn ở nhà chơi là được rồi."
"A Viễn bọn nó cũng được đi chơi hai ngày."
"Bọn nó là đi thành phố giúp việc."
"Vậy con cũng chơi hai ngày rồi con về."
"Sao lại phải cất công đưa con về, ai rảnh thế hả? Cũng đâu phải không có việc gì làm, đừng làm người khác thêm phiền phức, cứ ở nhà chơi."
Diệp Diệu Đông nhìn ánh mắt mong chờ của bọn trẻ, cũng chỉ có thể nhẫn tâm cự tuyệt, vỗ vai nàng.
"Đợi ăn Tết rồi lại đến chơi, mấy hôm nay trong nhà thực sự bận, đều đang làm nước mắm cá, phơi cá khô, rồi còn lợp nhà nữa, cô con phải lo cho mấy chục công nhân ăn uống, cũng bận tối mắt, tụi con đi cũng không có ai đoái hoài tới."
"Đợi ăn Tết rồi đi, hết Tết rồi, đến lúc đó chú sẽ đón các cháu qua chơi vài ngày, ở nhà lầu vài hôm, bây giờ cứ ngoan ngoãn chơi ở nhà, Tết cũng sắp đến rồi."
"Dạ."
Lâm Quang Viễn bọn họ thì lại vui vẻ, người khác không được đi, bọn họ thì được.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận