Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 537: Đã sinh

Chương 537: Đã sinhChương 537: Đã sinh
"Đông Tử, cái máy dầu diesel buộc chẳng chịt trên thuyền của mày từ đâu ra vậy?"
"Ø? Đúng rồi, sao lại có thêm một cái máy dầu diesel vậy? Đừng nói là mày cũng đi làm cướp biển một phen nhé?"
"Nói bậy nói bạ, tao là loại người đó hả, lát nữa giúp bê cái này lên đi."
"Vậy mày lấy ở đâu ra?"
"Nhặt được."
Hả? Mọi người đều trợn mắt.
"Nhặt ở đâu, nói tao nghe, tao cũng đi nhặt chục cái tám cái về."
"Nói cho mày biết, mày cũng nhặt không được đâu."
"Không phải là cái máy trên con thuyền của người đảo Lộc Châu bị chìm hồi trước chứ?" Tiểu Tiểu chợt nảy ra ý nghĩ.
Diệp Diệu Đông cười khẩy hai tiếng: "Từ xưa đến nay, thuyền đắm dưới biển nhiều vô kể, ai mà biết là thuyên nào chứ, đừng nói bậy, tao vất vả kéo lên, thì nó là của tao."
"Nhìn vẫn chưa bị rỉ sét này, chắc chưa chìm xuống lâu đâu."
"Thuyền bất ngờ đắm thì nhiều, có thể vớt lên cũng là bản lĩnh của Đông Tử, mày quản nó là thuyền nào làm gì." A Quang lên tiếng giúp.
"Nước biển ăn mòn, không biết còn dùng được không nữa."
"Sửa rồi sẽ biết, không dùng được thì bán sắt vụn cũng được ít tiền."
Mọi người nói qua nói lại là xong chuyện vớt máy.
Chỉ là khi họ bán xong hàng giúp bê máy lên thuyền, mới phát hiện không chỉ thêm một cái máy dầu diesel, mà đuôi thuyền còn thêm một cái máy kéo lưới nữa!
"Đù, đừng nói với tao cái máy kéo lưới này cũng vớt dưới biển lên nhé? Mới thế cơ à. "Mày quản tao nữa, nhanh giúp bê đi." Diệp Diệu Đông giục.
Mấy người khác cũng chạy ra đuôi thuyền, trước đó bị khoang thuyền nhỏ ở giữa che khuất, thực sự không nhìn thấy cái máy ở đuôi thuyền.
"Chậc chậc, quả nhiên vẫn là mày, thế là lại đỡ tốn sức rồi, trên thuyền còn có gì hay nữa không?"
"Hết rồi, nhanh giúp bê lên xe đẩy đi." Anh liên tục giục mấy người đang tò mò.
"Ừ, làm việc làm việc, bê xong sớm, về nhà sớm."
Với sự hợp sức giúp đỡ của mọi người, cái máy đó được bê lên xe đẩy.
Người ở bờ tò mò hỏi, họ đều ứng phó qua loa, chỉ nói máy hỏng nên đem về sửa.
Hôm nay trời đã tối, Diệp Diệu Đông bảo cha mình trên đường về tiện thể gọi thợ trong làng ngày mai đến tận nhà tháo rửa.
Lâm Tú Thanh thấy anh đẩy một cái máy to về, cũng tò mò vô cùng, ngồi trong nhà bên cửa sổ nhìn ra ngoài, hỏi: "Anh lấy cái máy ở đâu vậy?"
"Nhặt được, ngày mai sửa xem còn dùng được không? Dùng được thì bán đi cũng kiếm thêm được ít tiền."
"Máy móc cũng có thể nhặt được à?"
"Sao lại không thể nhặt?"
"Đông Tử... Đông Tử... mau chạy đi, có người đến kiểm tra rồi, đang ở cổng làng..."
Khi hai vợ chồng đang nói chuyện qua cửa sổ, thì A Quang thở hồng hộc chạy tới.
Diệp Diệu Đông giật mình suýt nhảy dựng lên.
Lâm Tú Thanh ở trong nhà nghe vậy cũng hoảng hốt đứng bật dậy, cái ghế cũng đổ luôn.
Chị dâu cả và Chị dâu hai đang ngồi đan lưới ở cửa cũng ngạc nhiên vây quanh.
A Quang vẫn chưa thở đều lại nói tiếp: "Tao vừa về, lúc ở cổng làng thấy, đang đi từng nhà kiểm tra." "A... bụng... A Đông... em sắp sinh rồi..."
"Hả? Sắp sinh rồi á? Đù..." Diệp Diệu Đông chớp mắt đã hoảng loạn cả lên.
Chị dâu cả và Chị dâu hai dù sao cũng đã sinh con rồi, kinh nghiệm dày dặn, lập tức phản ứng lại: 'A Quang mau về nhà cũ gọi mẹ sang đây, bọn chị vào xem thử đã."...
Diệp Diệu Đông cũng vội vàng theo sau vào nhà.
"Ø? Nước ối vỡ rồi à?" Chị dâu cả vừa vào đã thấy quần Lâm Tú Thanh ướt nước: "A Đông nhanh lên, mau bế cô ấy vào phòng."
"Nước ối vỡ thì sinh nhanh, A Thanh đã là lần thứ ba rồi, sinh dễ lắm... kịp mà, kịp mà, đừng hoảng..." Chị dâu hai vào lúc then chốt vẫn rất đáng tin cậy, còn biết an ủi vài câu.
"Trước hết bế vào trong, bế lên giường, rồi em mau đi đun nước..."
Diệp Diệu Đông lại không biết gì vê chuyện sinh con, chỉ có thể nghe theo chỉ dẫn, hai chị dâu bảo anh làm gì thì anh làm nấy.
Trong nồi còn cơm canh A Thanh vừa nấu xong, anh hoảng quá làm sao còn để ý nóng? Trực tiếp dùng tay bê hết ra ngoài, suýt nữa là anh múc cơm bằng tay luôn.
Khi anh run rẩy tay, vừa mới đặt nước lên bếp, trong phòng đã bắt đầu vang lên từng trận kêu đau, tay đang nhét củi cũng bị lửa táp phỏng một cái, tay áo cũng cháy một đoạn nhỏ, lúc này làm sao anh còn nhớ ra có kìm gắp than để dùng chứ?
Lúc sinh thằng đầu, thằng hai, anh ở ngoài đi loanh quanh, cũng chẳng ở nhà, dù sao về nhà là làm cha rồi, không có gì phải căng thẳng.
Lần này bị kẹp giữa hai sự việc, trán anh đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Đun xong nước, anh vội vàng chạy ra ngoài nhìn, lúc này mẹ anh cũng chạy tới thật nhanh.
"A, sắp sinh rồi phải không?"
"Đúng đúng đúng, nói là vỡ nước rồi, không biết vỡ nước gì, mẹ mau vào xem đi."
"Ôi chao, vỡ nước thì tốt, vỡ nước thì tốt, vỡ nước thì sinh nhanh..." Mẹ Diệp vừa nói vừa chạy vào trong.
Cha Diệp cũng theo sau đến nơi, đứng ở cửa: "Mau sinh cho xong đi, sinh xong là tốt, khỏi phải lo lắng."
A Quang cũng dìu bà cụ đi chậm rãi tới sau.
"Sao rồi?"
"Không biết, vừa mới vào", Diệp Diệu Đông lo lắng nhìn A Quang: "Mày đi xem người ta đến đâu rồi? Bí thư Trần có ở đó không? Có ai đi cùng không? Bảo anh ta nghĩ cách kéo dài một lúc, tốn chút tiền cũng không sao, tính vào tiền của tao."
"Được, tao đi xem ngay đây.
A Quang lại vội vàng chạy đi thật nhanh.
Diệp Diệu Đông lo lắng lúc thì nhìn vào trong nhà, lúc lại nhìn ra đường, thỉnh thoảng lại giơ tay nhìn đồng hồ, nghe nói đàn bà sinh con chậm lắm.
"Sinh mất bao lâu vậy?"
Bà cụ an ủi: "Đây đã là đứa thứ ba rồi, sinh rất nhanh thôi, hồi mẹ con sinh con, chưa tới một tiếng đồng hồ, suýt nữa không kịp, sinh luôn trên bãi cát."
Anh gật đầu loạn xạ, nghe kể từ bé đến lớn, anh biết mình suýt nữa bị sinh ra trên bãi cát.
Trong làng có mấy phụ nữ còn suýt sinh luôn ngoài đồng, trên núi, hy vọng A Thanh cũng sinh nhanh được.
Nghe tiếng kêu đau trong phòng cứ lúc cao lúc thấp, anh đã nín thở chờ đợi.
Thấy mẹ mình ra ngoài lấy nước nóng, anh vội vàng chạy lại gần: "Sao rồi, sinh chưa?"
"Chưa, con ra cửa chờ đi, có ai đến thì mau chặn lại."
Anh đành phải lại chạy ra cửa canh gác.
Đang lúc anh lo lắng đi qua đi lại, thì A Quang lại chạy về thật nhanh.
"Đến rồi à? Nhanh vậy?" Trong lòng Diệp Diệu Đông giật thót một cái. "Không, không, tao lén nói với Bí thư Trần rồi, Bí thư Trân đang dẫn người đi đường khác."
Anh lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mặt trời cũng lặn sau đỉnh núi, công nhân xây nhà bên cạnh cũng chuẩn bị nghỉ tay, nếu không phải mùa xuân mưa nhiều, cứ hai ba ngày lại không làm được việc, căn nhà bên cạnh đã phải xong từ lâu rồi. ...
Diệp Diệu Đông liên tục cúi đầu nhìn cổ tay, đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, sao vẫn chưa sinh? Không phải nói sinh nhanh lắm sao?
Lo lắng quái
Lúc này Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cũng đi biển về, Diệp Thành Hồ và Diệp Thành Dương cũng chơi bên ngoài xong, về đúng giờ cơm, nghe nói Lâm Tú Thanh đang sinh con, đều cùng đứng ở cửa chờ.
"Bố ơi, mẹ sắp sinh em gái phải không?"
"ừ"
Diệp Diệu Đông cứ nhìn chằm chằm ra đường, đúng lúc anh thấy một nhóm người xuất hiện ở ngã tư, tim anh như ngừng đập, nhưng ngay giây phút đó, trong phòng vang lên một tiếng khóc oe oe.
Anh mừng rỡ suýt nhảy cẵng lên.
"Sinh rồi, sinh rồi..."
Mọi người đứng chờ bên ngoài cũng thở phào.
Bà cụ cũng vui mừng khôn xiết: "Sinh rồi thì tốt, sinh rồi thì tốt, tôi còn tưởng cái xương già này lại phải nằm dưới đất nữa chứ."
"Thế là xong rồi."
"May mà sinh nhanh."
Đoàn người đi càng lúc càng gần, cũng nghe thấy tiếng khóc của em bé trong nhà, Bí thư Trần thở phào, còn những người khác thì mặt đều tối sầm. Chỉ có thể ra về tay không.
Bí thư Trần mỉm cười đi theo bên cạnh: "Mặt trời đã lặn rồi, các vị lãnh đạo cũng mệt cả ngày, chúng ta đi ăn cơm trước đi, công việc này cũng không phải một hai ngày là xong được..."
Đợi Bí thư Trần tiễn người đi rồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Diệu Đông cũng hồi hộp vội vàng vào nhà: "A Thanh sao rồi? Con trai hay con gái? Mau cho con xem...
"Chờ chút, chờ chút, gấp gì chứ?"
Diệp Diệu Đông vừa đẩy cửa phòng vào, lại bị mẹ anh đuổi ra ngoài.
"Để con xem với! Người ta đi hết rồi, không sao đâu, cho con vào đi!"
"Đợi tí, chưa dọn dẹp xong."
Cánh cửa phòng lại vô tình đóng sập lại.
"Ít nhất cũng nói cho con biết là trai hay gái chứ?" Anh vươn cổ đứng bên ngoài, trong lòng xúc động vô cùng.
Đây là cảm giác hồi hộp đan xen kích thích, lại pha lẫn niềm vui làm cha.
Bà cụ cười nói: "Đừng nóng, sắp biết ngay thôi."
"Vâng!"
Dù sao cũng đã sinh ra bình an, Diệp Diệu Đông xoa xoa tay, trên mặt nở nụ cười tươi rói.
"Bố ơi, chắc chắn là em gái!"
Diệp Thành Dương cũng gật gật đầu theo.
Anh cười xoa má Diệp Thành Dương một cái: "Không phải em trai à?"
"Con muốn em trai cơ."
"Sao vậy?"
"Vì em gái sẽ bị gả đi." Hả? Diệp Diệu Đông hơi ngạc nhiên, rồi cười xoa xoa đầu cậu bé: "Không đâu, yên tâm đi, sẽ không bị gả đi đâu."
Trong làng khá nhiều bé gái bị gả đi, để có thể sinh con trai.
Không ngờ đứa bé này còn nhỏ đã biết rồi, khó trách cứ nói là em trai.
Lúc này, cửa phòng cũng mở ra, mẹ Diệp cười bế một đứa bé ra ngoài.
Diệp Diệu Đông lập tức vui mừng chạy lại gần: "A, con trai hay con gái vậy? Tóc nhiều thật..."
Khuôn mặt bầu bĩnh đỏ hồng ấy, bộ dạng nhăn nhó, anh cũng không nỡ lòng khen đẹp, chỉ có thể khen tóc nhiều thôi...
"Con gái, vừa đúng là con cũng chưa có con gái, sau này có giò heo ăn rồi."
Nghe vậy anh vui mừng khôn xiết, quả nhiên là con gái!
"Cho con bế cái nào..."
Tuy anh không phải một người cha gương mẫu, nhưng ít ra cũng từng bế con rồi, tuy không thạo lắm, nhưng biết bế.
"Nhỏ xíu, mấy cân vậy?"
"7 cân 2, không nhỏ đâu, tất cả trẻ con trong nhà sinh ra đều không to bằng nó, mấy thứ tốt con để lại không ăn uổng đâu."
(*): Một cân bằng nửa ký.
Bé gái bụ bâm!
Diệp Diệu Đông đắc ý vô cùng, khó trách thấy bụng vợ anh cứ cao lên mãi, vẫn là do anh cho ăn tốt.
"Bố ơi, cho con xem nào..."
"Con cũng muốn xem..."
Hai đứa con trai nắm lấy ống quần anh, anh đành phải ngồi xuống, để hai đứa nhìn qua. "A, xấu quá!"
"Xấu quá!"
"Mày biết gì? Hồi nhỏ tụi bây còn xấu hơn, gầy còm, mặt còn chưa to bằng nắm tay tao, em gái đẹp hơn tụi bây nhiều."
"Con không tin, mặt em gái đỏ au, xấu chết đi được."
Bà cụ cười hì hì nói: "Đợi đến mai là đẹp liên, đứa bé này có phúc, sinh đúng lúc lắm."
Chị dâu cả cũng cười nói: "Đúng là có phúc thật, tai to lắm."
"Đúng đúng, tai to là có phúc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận