Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 396: Ảo ảnh(2)

Chương 396: Ảo ảnh(2)Chương 396: Ảo ảnh(2)
Lúc này, anh nhớ tới kiếp trước anh từng xem một bản tin, ở khu Bồng từng xuất hiện ba ảo ảnh liên tiếp, thời gian lâu nhất thậm chí lên tới 6 tiếng, trong khi mọi người đang thưởng thức thì phát hiện ra rằng tòa nhà trong hình là tòa nhà này không hề có trên trái đất.
Vì vậy, một số người nghi ngờ rằng những hình ảnh trong ảo ảnh hoàn toàn không phải những gì xảy ra trên trái đất mà là những cảnh tượng trong một vũ trụ song song.
Môi trường ở đó có thể giống hoặc thậm chí giống hệt với môi trường trong vũ trụ của chúng ta.
Cụ thể đối với mỗi người, điều đó có nghĩa là có thể có một bản thân ở một vũ trụ song song khác, nhưng giai đoạn tiến hóa cụ thể có thể khác nhau.
Nói cách khác, một số vũ trụ có thể đã phát triển đến thế kỷ 22, và một số vũ trụ có thể vẫn ở những năm 1980.
Diệp Diệu Đông nghĩ về bản thân, trong lòng có những cảm xúc lẫn lộn.
Chiếc thuyền đánh cá tiếp tục thả lưới theo hướng ngược lại với ảo ảnh, phải đến một giờ sau mới kéo lưới lên.
Lúc này, sương mù trên biển càng ngày càng dày đặc, ảo ảnh giữa không trung dần dần bị sương mù bao phủ, biến mất khỏi tâm nhìn của bọn họ.
Diệp Diệu Đông cũng bình tĩnh lại, thân là một người bình thường, anh không thể tìm tòi, nhưng anh có thể lựa chọn trân trọng cuộc sống hiện tại.
Sau khi lưới cá cuối cùng được kéo lên, họ cũng không quan tâm đến việc vui vẻ vì có hàng tốt, lập tức giương buồm trở về, hơi nước xung quanh nặng nề đến mức khi thở cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Mặt biển phía sau hoàn toàn trắng xóa, sương mù bắt đầu lan tràn xung quanh, họ bật đèn pin và đèn pha, cẩn thận xác định phương hướng rồi tranh thủ thời gian để quay trở lại. Thời tiết trên biển thay đổi rất nhiều, tuy buổi sáng trời âm u nhưng chỉ là mây dày đặc, không ngờ đến buổi chiều lại có sương mù dày đặc.
Cũng may hôm nay lưới nổ liên tục, dù mẻ lưới cuối cùng được thu sớm và phải mất chút thời gian để thu dây câu cho anh vào buổi sáng nhưng thu hoạch vẫn rất tốt.
Hành trình trở về chưa được bao lâu, gió trên biển lại nổi lên, gió mạnh thổi sương mù nhanh hơn, tâm nhìn trên biển ngày càng thấp, tốc độ của các thuyền đánh cá cũng chậm lại.
Cũng may không có nguy hiểm gì, thuyền đánh cá thuận lợi tiến vào vùng nước ven biển, những ngọn núi thấp thoáng xung quanh đều quen thuộc, ba người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi thuyền đến vùng biển nơi Diệp Diệu Đông đặt lồng đất, họ đã dừng thuyền và giúp anh thu dọn hàng hóa của lồng đất.
"Đông Tử, em phải nghỉ ngơi vài ngày, em có muốn thu luôn những cái lồng này không?”
"Ừm..."
Diệp Diệu Đông nghĩ nghĩ, cảm thấy đem lưới về bỏ không cũng quá lãng phí, ném xuống biển rồi một hai ngày sau thu thập một ít hải sản để ăn cũng tốt. Nếu anh không thể thu được thì nhờ A Chính và Tiểu Tiểu đến lấy, mọi người có thể chia nhau đồ đạc thu thập được và ăn nhậu.
"Để đó đi. Nếu có thời gian thì đi thu thập một ít hàng rồi mang về ăn. Nếu không có thời gian, em sẽ nhờ người khác thu về, mọi người có thể chia nhau một ít."
"Ha ha, được rồi, vậy cứ việc ném lồng xuống biển đi, khi nào có thời gian bọn anh sẽ tới thu lồng cho em."
"Các anh cứ xem rồi làm, dù sao em cũng không dùng sức được, gần đây cũng không ra biển, đừng lãng phí là được."
Chiếc lồng đất được ném xuống biển hai ngày, thu hoạch khá ấn tượng, có rất nhiều cá, tôm, cua, đều được cho vào thùng, tổng trọng lượng hơn 30 cân. Con cái trong nhà đều thích ăn tôm nên anh để riêng hai cân tôm kiếm lớn, ba con cua xanh một chân cho ba anh em.
Ngoài ra, anh chọn ra hai con cua đỏ to, định lát nữa đưa cho cha, để cha và bà cụ mỗi người một con bồi bổ.
Tôm, cá nhỏ được giữ lại để phơi khô, còn lại được gộp chung với hàng câu và bán trực tiếp sau khi cập bến.
Lúc này, rất nhiều thuyền đã cập bờ, sương mù đều ùa về, phía sau cũng có rất nhiều thuyền đang lần lượt quay về.
Ngư dân thực sự phụ thuộc hoàn toàn vào thời tiết, rủi ro cao, thu nhập không ổn định, nhưng họ không còn cách nào khác là phải dựa vào núi và biển, và họ cũng không có bộ óc thông minh nào hơn.
Với sự giúp đỡ của anh cả và anh hai, tất cả hàng hóa của anh đều được cân và bán, anh cũng hỏi A Tài khi nào anh có thể lấy được tiền từ hàng hóa đã bán ngày hôm qua.
Số tiền đó nhiều lắm, bỏ vào túi càng sớm thì càng yên tâm.
Sau khi xác nhận sẽ mất ba ngày, anh mơi tự tin quay về.
Hôm nay, anh bán được 58 tệ, anh cả và anh hai của anh cũng trúng, bán được hơn 62 tệ, cao hơn doanh thu lưới kéo trước đó hơn 10 tệ, cả hai đều rất vui vẻ.
Sau khi chuyển mười thùng lưỡi câu và số cá còn trên thuyền ra xe, họ về nhà vừa cười vừa nói.
Vốn dĩ mối quan hệ giữa Diệp Diệu Đông với anh cả và anh hai rất bình thường, ít giao tiếp hàng ngày, tuy nhiên trong vài tháng trở lại đây, mối quan hệ giữa ba anh em đã trở nên hòa hợp hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận