Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1091: Mua xuống 13 mẫu đất (length: 29983)

Gặp mọi người đang mâu thuẫn, mất hứng, về sau còn có thể nói đùa cười, Diệp Diệu Đông liền cũng đi theo gia nhập vào, nói vài câu bông đùa.
Nếu như mọi người thật sự mâu thuẫn gay gắt, không vui vẻ, thì hắn không cạo nữa. Việc cạo đầu này chỉ là lúc hắn tự cạo trọc đầu chợt nảy ra ý, nghĩ rằng tiện thể giúp mọi người giải quyết vấn đề vệ sinh, tránh cho đầu tóc ai nấy đều dọa người.
Đầu năm nay lại đặc biệt không chú trọng vệ sinh, không mấy ai vệ sinh tốt, với lại từng người đều là dân lao động chân tay, chỉ có một cái so một cái bẩn, không ai sạch sẽ cả.
Thôi thì coi như việc vui, tự mình an ủi vậy là tốt nhất rồi.
Mười người đàn ông lực lưỡng làm việc cũng rất khỏe, ai nấy đều không tiếc sức, cũng đã quen làm việc tốn sức, mười chiếc thuyền nhỏ đối với mọi người mà nói chẳng là gì.
Người thì đứng dưới nước, người thì đứng trên thuyền, nhấc lên một chút, kéo một phát, mười chiếc thuyền trước sau vậy chỉ hơn một giờ là đưa được hết lên trên Đông Thăng hào, đồng thời mọi người còn lấy dây thừng buộc cố định thuyền lại, không để chúng bị sóng đánh trôi nghiêng ngả, có nguy cơ bị tuột xuống.
Từng chiếc thuyền xếp chồng lên nhau chỉnh tề, lộn xộn chiếm đầy boong thuyền, chật ních, chỉ còn mấy khe hở đủ để người nghiêng mình qua lại.
"Ngươi mang đống này đi rồi có thể mang về, nhưng mà đến đó ngươi định làm thế nào?"
"Làm thế nào là sao?"
"Đánh bắt ấy, từ bờ đi ra chỗ có luồng cá cũng khá xa, phải đi mất cả tiếng."
"Không sợ, đến chỗ rồi thì tháo hết mấy chiếc thuyền nhỏ này ra, buộc vào sau thuyền lớn, thuyền lớn kéo đi bắt sứa, người thì dùng thuyền nhỏ quăng lưới. Đến nơi, mọi người cứ hai người một nhóm, mở dây buộc ra, tự mình chèo thuyền đi vớt. Đầy thì đưa lên thuyền lớn, hoặc là ngay tại chỗ phân loại xong đưa lên thuyền lớn, như vậy không phải là cách sao?"
A Quang giơ ngón tay cái lên với hắn, "Ngươi đã nghĩ kỹ hết cả rồi thì tốt."
"Ừm, ta đã chuẩn bị thỏa đáng, cha ta mấy ngày nay cũng dần dần làm xong lưới rồi, vạn sự đã sẵn sàng, chỉ đợi gió đông."
"Vậy bên ngươi lúc đó phải có đến ba mươi người chèo thuyền, mỗi cái thuyền số 2 mới to bằng cái bàn kia thôi đã chật ních người, lúc xuất phát, cũng có thể cho bọn họ sang thuyền Bội Thu, thuyền của ta lớn hơn một chút, rộng rãi hơn, mọi người không cần chen chúc nhau."
"Cũng được, đến lúc đó phân nửa qua thuyền Bội Thu của ngươi."
"Tốt."
Diệp Diệu Đông nhìn mọi người đã buộc dây thừng cẩn thận xong, liền bảo mọi người qua thuyền số 2 đợi, có một bộ phận người sau khi chuyển thuyền xong đã sớm lên thuyền số 2 rồi, dù sao chỗ quá nhỏ, chen không lọt.
Sau khi nhóm người chèo thuyền đều đã sang thuyền khác rồi, hắn và cha mới lách mình, lần lượt kiểm tra, xem dây thừng đã buộc chắc chắn chưa.
Không có vấn đề gì, hai cha con mới theo lên thuyền, lái thuyền về phía bờ.
Hôm nay phụ giúp chút việc này, đương nhiên là không có tính tiền công, cũng chỉ xem như là qua giúp đỡ, dù chủ nhà có đưa tiền, đám to con này cũng sẽ không nhận, đều là người cùng quê, thường ngày giúp nhau là chuyện bình thường, nhưng Diệp Diệu Đông cũng đã sớm chuẩn bị thuốc lá ngon.
Giữa trưa, đội nắng hỗ trợ cũng không dễ dàng gì, không có tiền công thì cũng có điếu thuốc hút.
Mọi người nhận thuốc xong đều rất vui vẻ hài lòng, trước khi đi còn nói nếu Diệp Diệu Đông có việc cứ gọi bọn họ bất cứ lúc nào, nếu không có gì khác, bọn họ đợi lúc nào chuẩn bị đi biển sẽ lại qua cạo đầu.
A Quang đứng bên cạnh hắn, cũng không nhịn được đưa tay sờ sờ sau đầu hắn.
"Lởm chởm, cứng cứng, sờ cũng thích thật."
Diệp Diệu Đông gạt tay hắn, "Sờ có vài sợi lông, bỏ ra."
"Chẳng sờ được sợi lông nào cả, chỗ kia nào có đến lượt ta sờ, ta chỉ có thể sờ chỗ này."
"Cút đi."
"Dù sao cũng sẽ không sờ được 'bát bảo' rồi."
"Biến, ngứa tay thì tự cạo đầu trọc mà sờ."
A Quang nghe xong vậy tiện tay sờ mái tóc ngắn rậm rạp của mình, mồ hôi làm tóc ướt hết, thành từng búi khó chịu.
"Khi nào thì ngươi kêu người đến tận nhà cạo trọc thế? Ta cũng muốn đi cạo một cái, chắc mát lắm."
"Cái này cũng muốn ké à?"
"Nên bớt thì bớt, nên chi thì chi, bây giờ ta cũng là người có ba đứa con, gánh nặng nuôi gia đình càng nặng hơn, lại còn một khoản phạt 'lão nhiều' đang chờ, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy."
Diệp Diệu Đông liếc nhìn hắn, vừa đi vào trong nhà, chẳng lẽ hắn không nghe ra được trong lời nói của hắn có ý khoe khoang và đắc ý sao?
"Chờ ta một chút, chẳng lẽ sáng sớm ngày mai ngươi lại muốn đi thành phố à?"
"Ngươi muốn đi cùng không?"
"Hơi lười đi, đi là hết cả ngày, trời còn chưa sáng đã đi, tối mịt mới về. Thời gian mà không phải thế thì lãng phí quá, mà lại quá nóng, lười phải chạy đi chạy lại bên ngoài, cảm giác còn mệt hơn một ngày đi biển."
"Vậy thì đừng đi, ở nhà với con thì tốt hơn, không có gì cần thiết thì ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, ở bên vợ con."
"Ta cũng đang nghĩ vậy, nên mới tiện thể hỏi một câu thôi." "Chậc."
Diệp phụ cười ha hả, "Không liên quan đến ngươi, cũng không cần đi theo chạy tới chạy lui làm gì, trời nóng mệt lại ngồi xe khó chịu. Chút nữa đi với ta về quê, bắt hai con gà mang về cho Huệ Mỹ ăn ở cữ, cũng đỡ để ta chập tối phải đem qua nữa."
"Vâng."
A Quang lại chạy lon ton đến bên Diệp phụ để nói chuyện.
Diệp Diệu Đông nóng mồ hôi đầm đìa, đi nhanh vài bước, không đợi họ nữa, kéo dãn khoảng cách, đi về phía nhà trước.
Vừa về đến nhà, hắn liền ném mũ, cởi áo cùng quần dài ra, chỉ mặc quần đùi, rót một ngụm trà, xối ngay cho một gáo nước lạnh rồi mới thoải mái.
Lâm Tú Thanh đã sớm để quần áo lên giường chuẩn bị cho hắn rồi, nhưng hắn không mặc, để trần thân lên giường nằm chung với hai mẹ con.
"Thuyền đều chuyển xong rồi à?"
"Ừm, xong hết rồi, ngày mai cầm hai nghìn đồng cho ta trước, ngày mai qua có lẽ sẽ định được."
"Chẳng phải ngươi nói có mười mấy mẫu, 2000 đồng chỗ đó có đủ không?"
"Là không đủ, nhưng hiện tại đều chưa có xác định được diện tích với giá cả, mang nhiều như vậy có tiện không? Dù sao chờ xác định rồi, trước cứ làm đơn xin đã."
"Mặc dù đều là ủy ban làng nói, nhưng vẫn phải viết báo cáo, văn bản xin dấu của thôn ủy, sau đó mới lập hợp đồng. Trước cứ mang hai nghìn chuẩn bị, nếu như sau còn cần dùng tiền thì hỏi thử anh của ngươi xem."
Hiện tại quyền sở hữu đất thuộc về quốc gia hoặc tập thể, người dân không thể tự do mua bán đất, chỉ có thể chuyển nhượng quyền sử dụng đất.
Nhưng như vậy cũng tương đương với mua lại rồi, bây giờ luật pháp chưa hoàn thiện, có hay không cục đất, có hay không pháp luật liên quan, chỉ cần hắn có hợp đồng mua bán, vậy là hợp lý.
Lâm Tú Thanh gật đầu, "Vậy cũng được."
Chỉ là không ngờ tới, hôm sau hắn đến, anh vợ cũng đang chờ hắn.
Hắn vốn chỉ theo thói quen ghé qua chợ chào hỏi trước, dự định sau đó đi vào trong thôn, đến ủy ban làng, ai ngờ Lâm Hướng Huy lại nói anh ta cũng muốn mua đất, cũng muốn xây nhà ở gần chỗ đó.
Không chỉ hắn ngạc nhiên mà Diệp phụ cũng ngạc nhiên luôn.
"Anh cả cũng cần mua đất xây nhà à?"
Vừa mới thấy máy kéo là chạy ra cửa hàng liền, vội quá, Lâm Hướng Huy lau mồ hôi, cười nói: "Đúng vậy, nghe cha nói ngươi chuẩn bị mua đất trong thôn, xây nhà, tiện thể làm thêm cái nhà kho."
"Ta nghĩ đến hiện tại quanh năm suốt tháng đều ở trong nội thành, mỗi ngày ở trong phòng chật cũng không phải chuyện tốt, nếu như ngươi mua, ta cũng mua theo một miếng nhỏ thôi, không cần lớn lắm, như nhà chúng ta là được rồi, xây một cái nhà thôi, làm chỗ dừng chân, như vậy cũng không cần cả nhà đều chen trong một phòng nhỏ."
"Với lại trước đây nghe Hướng Dương nói chuyện học của con cái, ta nghĩ đằng nào người cũng ở đây rồi, chi bằng đưa hẳn con lên đây đi học, dẫu sao bây giờ cũng ít khi về."
Diệp Diệu Đông thầm nghĩ anh vợ quả thật là kiếm được tiền, cho nên mới hào phóng như thế, còn muốn cùng anh ta làm một căn nhà trực tiếp trong thành phố.
Năm ngoái một năm ít nhất kiếm được mấy nghìn đồng, lúc đầu một ngày cũng có thể lừa được ba bốn mươi đồng, đừng nói bây giờ lượng khách càng nhiều, họ lại càng rành nghề hơn.
Cộng thêm năm nay đã làm được hơn nửa năm, chắc chắn đã là hộ nghìn đồng, ngoài kiếm tiền ra họ cũng không có chi tiêu gì khác, tiền cơ bản đều để dành hết.
Bây giờ xây nhà đối với bọn họ cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Chỉ là không nghĩ tới nhà nhị cữu không muốn để con đến thành phố học, anh vợ đã nghĩ ra rồi, quả nhiên ra ngoài tầm mắt mới rộng mở hơn.
"Anh nghĩ kỹ rồi à? Chắc chắn chứ?"
"Suy nghĩ mấy ngày rồi, hai vợ chồng cũng đã bàn bạc xong, chắc chắn rồi, cái thôn kia thấy cũng được, ở hơn năm rồi, xóm giềng cũng có tình có nghĩa, nghĩ trực tiếp ở lại cũng được. Dù sao coi như nhà mình cũng là xuất thân từ nông thôn, cũng không phải người ngoài."
"Vậy chuyện của anh dễ xử lý rồi, xin trực tiếp một lô đất, nhiều lắm cũng mấy trăm đồng, đến lúc đó mua thêm gạch cát, thuê người trong thôn xây nhà, một hai tháng là xong. Không phải xây lầu thì hai ba ngàn là đủ rồi."
"Ta cũng nghĩ vậy. Đằng nào cũng ở trong thôn, đi lại cũng tiện, mỗi ngày làm xong còn có thể qua trông coi."
"Vậy ngươi đã quyết định mua đất rồi, thì hai chúng ta cùng nhau đi, cùng nhau làm đơn xin. Chuyện này đối với ngươi chắc dễ thôi, nói một tiếng là có thể được duyệt, trong thôn có thể quyết định ngay."
"Tốt quá rồi, cha ta hai hôm trước nhắc tới, còn nói ngươi chưa chắc đã đến trong hai ngày này, có thể là đang chuẩn bị đi Chiết Giang, ta còn nghĩ phải đợi sau quốc khánh."
"Vẫn còn thời gian, cho nên tranh thủ đến trước để quyết định việc này. Làm theo quy trình cũng không nhanh vậy đâu, đến trước chốt chuyện đã rồi, rồi nộp báo cáo sau."
"Vậy bây giờ chúng ta qua đó luôn nhé? Mọi người ăn cơm chưa? Hay muốn ghé tiệm tôi ăn một bữa?"
Diệp Diệu Đông vội xua tay, "Không cần, tôi với cha vừa đi ngang qua nội thành đã ghé ăn rồi."
"Sao lại ăn ở ngoài, ăn ở nhà tiết kiệm hơn chứ, đồ bên ngoài đắt đỏ."
"Thỉnh thoảng một lần cũng không sao. Đi thôi. Bên ủy ban thôn đã sớm bàn xong các điều lệ về việc mua đất rồi. Vừa đến nơi, mấy ông bà trung niên đều vây quanh hắn nói chuyện.
Mỗi người một câu, đại ý là trước mắt chỉ có thể quyết định cho 10 mẫu đất, nếu sau này muốn mở rộng thêm thì có thể xin sau, dù sao cũng là người ở nơi khác tới, không ai đảm bảo được. Họ muốn đến xem xét kỹ càng hơn, với lại phải ghi rõ mục đích sử dụng.
Diệp Diệu Đông đương nhiên không ý kiến, có được 10 mẫu đất đã rất tốt rồi, với lại họ cũng không nói chắc chắn là hết. Ở trong thôn hai năm, sau đó lại có thể tiếp tục mua, đất đai trong thôn thuộc về tập thể, thôn làm chủ, hiện giờ ủy ban thôn có quyền lực lớn lắm.
Với lại đất đai cũng không có giới hạn năm nào, chế độ khoán hộ cũng chỉ mới áp dụng được vài năm thôi.
Hình như luật quản lý đất đai phải đến năm 1986 mới được thông qua, đến năm 1998 mới sửa đổi. Trước năm 2000 chế độ còn chưa hoàn thiện lắm.
Đất trong thành phố khó mua bán, trong thôn thì sợ gì không dễ mua chứ? Chỉ cần ở cái thôn này đủ lâu, quan hệ tốt thì cũng được thôi, xung quanh còn có chợ nữa thì không tệ đâu.
Quyết định xong, họ bắt đầu nói giá. 10 mẫu đất ủy ban thôn ra giá 10 nghìn đồng. Diệp Diệu Đông ngạc nhiên mở to mắt, há hốc miệng.
"10 nghìn đồng!?"
Mấy người ủy ban thôn nhìn nhau, tưởng hắn chê đắt.
"Ừm... Dù sao anh cũng muốn diện tích lớn một chút, chúng tôi không thể bớt cho anh được, chúng tôi cũng phải báo lại với tập thể chứ."
"Đúng đó, tuy là đất hoang nhưng cũng là một mảnh lớn..."
"Mấy chú chỉ cần nhổ cỏ tùy ý là ra được mặt bằng rồi, có tốn công gì mấy đâu, 10 nghìn đồng cũng là do mọi người bàn bạc mới đưa ra đó."
"Nếu anh mua về mà thực sự dùng để sản xuất thì lần sau mua nữa chúng tôi sẽ ưu đãi thêm chút..."
"Anh bên này cũng là làm ăn mà, tuy cá khô chỉ vài hào một cân thôi nhưng chắc cũng kiếm được tiền..."
Diệp Diệu Đông nghe họ ồn ào nói, lúc này mới kịp phản ứng, hóa ra họ tưởng hắn chê đắt, nên mới ra sức thuyết phục.
Hắn liền thu lại vẻ kích động, cau mày, ra vẻ khó xử, "10 nghìn đồng có hơi cao đấy. Hai năm trước vạn nguyên hộ đã lên báo rồi, trở thành tấm gương tiêu biểu, mà một mảnh đất hoang như này đã đòi 10 nghìn đồng, có hơi vô lý đấy. Lại còn là đất hoang trong thôn, xung quanh cả mảng lớn như vậy, thôn khác chắc cũng nhiều đất hoang..."
Mấy ông lão liền nói tiếp, "Thì người nhà của anh chẳng phải cũng ở thôn ta cả năm nay rồi, cũng quen với nơi này rồi, mua ở nơi khác sao mà an tâm được?"
"Đúng vậy đó, thôn nào có tốt bằng thôn ta chứ, có tình có nghĩa, ai ai cũng quen mặt cả."
"Thì đó, đã muốn ở lại thì phải chọn nơi quen thuộc chứ."
"10 nghìn đồng không đắt đâu, anh còn trẻ thế, sau này kiếm không biết bao nhiêu cái 10 nghìn đó."
Lâm Hướng Huy liếc Diệp Diệu Đông, vội vàng đỡ lời, "Mấy chú bớt chút cho em đi, em rể của con cũng chỉ muốn lo cho người nhà thôi nên mới muốn dựng nhà, chứ không thì bên nhà nó cũng có nhà xưởng lớn với kho hàng, nhà còn có cả máy kéo nữa, đi lại chở hàng cũng thuận tiện. Không nhất thiết phải xây thêm cái kho ở đây đâu."
"Với lại, nếu nó đã quyết định thì con cũng muốn xin thêm miếng đất dựng nhà, không cần lớn lắm đâu, có chỗ ở là được. Con cũng muốn ở lại thôn mình, ở một năm, con thấy thôn mình tốt quá trời, ai ai cũng có tình có nghĩa cả. Ở một năm quen biết nhau hết, người thân quen đâu bằng láng giềng gần, con cũng thích thôn mình lắm."
Diệp Diệu Đông cũng nói, "Bớt cho con chút đi mấy chú, con mua đất hoang về dùng sản xuất, cũng coi như đóng góp cho tập thể rồi, để không cũng bỏ hoang mà, có ích hơn chứ."
Mấy ông lão cúi đầu xì xầm bàn tán bằng tiếng địa phương, Diệp Diệu Đông cũng vểnh tai lên nghe, nhìn tới nhìn lui.
Đợi họ bàn bạc gần xong, hắn mới lên tiếng, "Sao rồi, bớt chút không?"
Thôn trưởng hắng giọng, "Để tụi chú bàn thêm đã, nghĩ kỹ chút. Có thể cho cháu thêm chút đất, giá thì không thể bớt được. Thế coi như nhường nhịn rồi đấy."
Mấy người khác cũng gật gù theo.
Diệp phụ và Lâm Hướng Huy đều nhìn sang Diệp Diệu Đông.
Diệp Diệu Đông vẫn ra vẻ khó xử, thực tế trong lòng mừng như mở hội, mấy ông lão này sợ hắn bỏ tiền chạy mất, dù sao đất hoang để không cũng phí. Cho hắn thêm đất còn hơn là bớt tiền.
Trong bụng hắn cũng tính toán qua, theo tiêu chuẩn của thôn này, xây cái nền nhà mất khoảng 300 đồng. Cái này bao gồm cả khoảng sân trước sau nhà, kéo dài thêm ra thành mảnh đất của mình, coi như mỗi mẫu đất gần 1000 đồng.
Giá cả trong thôn này, thôn nhỏ ở thành phố cũng tương tự, tính ra thì bọn họ lời rồi.
"Thôi cứ bớt chút đi, 10 mẫu đất với con vậy đủ rồi, con chỉ muốn xây cái nhà ở, xây cái sân, lại dựng cái kho chứa hàng, cũng đâu cần diện tích lớn thế đâu."
"Không phải trước đó còn bảo muốn hơn chục mẫu sao?"
"Thì con nghĩ là chắc không đắt thế chứ sao? Mà để trống một mảng lớn cũng lãng phí, dù có hơn chục mẫu đi nữa mà gom vào hết thì cũng tiếc diện tích bỏ không ra."
"10 nghìn đồng đâu có đắt, cái cửa hàng nhỏ trong chợ giờ cũng phải ba bốn nghìn..."
"Sao mà so sánh vậy được, cái đó là quầy hàng, được xây dựng hết rồi, lại còn có thể làm ăn kiếm tiền. Mình xây nhà trong thôn không phải cũng hết cả hai nghìn bạc đó sao, mà nhà cũng có kiếm ra tiền được đâu, phải không? Đây lại là mảnh đất hoang đối với thôn không dùng làm gì cả."
Một ông lão bên cạnh cắn răng nói: "Thôi được, cho thêm cháu một mẫu đất nữa, không hơn được đâu." Diệp Diệu Đông thừa thắng xông lên, "Thêm một mẫu nữa đi, 13 mẫu, cháu không trả giá nữa, vẫn là 10 nghìn đồng như mấy chú nói."
"Cháu trai sao nói càng ngày càng nhiều vậy, hết một mẫu rồi lại một mẫu, còn bảo không mặc cả với tụi chú."
"Ha ha ha, đúng rồi đó, không có mặc cả mà, vẫn là mấy chú nói 10 nghìn đồng, dù sao đất hoang cũng là bỏ hoang, cho thêm con chút đi, trong thôn toàn là đất trống cả thôi, các hộ dân có muốn dựng nhà, làm nền nhà thì cũng vậy."
Lâm Hướng Huy cũng phụ họa, "Thì vậy đi, mọi người đều nhường nhau một chút. Em rể con cũng chỉ rảnh mỗi hôm nay thôi, mấy hôm nữa nó đi làm ăn xa, trở về cũng phải hai tháng sau. Nó cũng muốn quyết cho xong việc để còn làm, chứ để đến hai tháng nữa biết đâu ý kiến lại thay đổi."
Diệp phụ không nói được tiếng phổ thông, chỉ có thể gật đầu theo.
Thôn trưởng cũng biết Diệp Diệu Đông sắp đi làm ăn xa, hai hôm trước có nhắc tới. Ban đầu ngày hôm qua họ quyết định một vạn đồng, cũng chỉ nói vậy thôi, ai biết hắn có đến hay không, khi nào đến.
Giờ đây, Diệp Diệu Đông tranh cãi có lý, mà hắn thì cứ nhăn nhó không thôi, mấy ông lão cũng thấy 10 nghìn đồng quả thực không ít, mua cả một mảnh đất hoang như thế, thật sự là thôn họ đã lời rồi. Dù sao đất bỏ không cũng phí.
Mới nãy thà cho thêm đất chứ không chịu bớt giá, cũng là vì đất đối với thôn họ mà nói không bằng tiền.
Diệp Diệu Đông thấy bọn họ do dự, liền lấy tiền mang theo ra, "Con không tính đến là giải quyết xong ngay được đâu. Nếu được thì con đặt cọc trước 2000 đồng, để tụi mình làm đơn xin, rồi lúc con đưa 8000 còn lại thì ký hợp đồng luôn, đó là con có thành ý. Nếu không được thì đợi hai ba tháng nữa con về rồi tính sau."
Một xấp tiền mệnh giá lớn thẳng tắp được đặt ngay ngắn trên bàn, tuy rằng bọn họ vẫn phải nhận đủ tiền nhưng ai mà thấy tiền không động lòng cơ chứ. Huống chi mỗi năm chưa chắc gì bọn họ đã kiếm được 2000 đồng, thấy tiền đương nhiên ai cũng thèm thuồng rồi.
Một người trung niên gật đầu, những người còn lại cũng gật đầu theo. Thôn trưởng lập tức tươi cười, "Vậy được, vậy cứ như cháu nói, 13 mẫu đất 10 nghìn đồng, bây giờ mình đi đo đất luôn rồi cho cháu làm đơn xin."
Thấy tiền và không thấy tiền, thái độ đương nhiên không giống nhau, bọn họ lo lắng Diệp Diệu Đông chạy mất, hai ba tháng sau đổi ý, nên mới đội nắng gắt tích cực đi đo đất.
"Tốt, tiện thể cho ta anh vợ đo một mảnh đất làm nhà đi, chỗ các ngươi tiền nền nhà thu bao nhiêu?"
"Xem muốn xây lớn cỡ nào, mảnh đất hoang kia khá rộng có thể đo nhiều thêm chút."
Bọn họ đều gật đầu không có ý kiến, cùng nhau ra ngoài.
Mảnh đất kia dù nói diện tích lớn nhưng là đất hoang, xung quanh vẫn có mấy nhà ở, chẳng qua là vì gần đường lớn, người thường làm nhà đều tìm đất trong thôn, không xây ngoài đường cái, nên đất trống xung quanh mới nhiều hơn chút.
Mọi người đội nắng gắt, vẫn hăng hái chạy tới chạy lui trên công trường, đồng thời cầm giấy bút viết vẽ.
Diệp Diệu Đông cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, sau khi đo xong đất liền để cha vợ và anh vợ đi ủy ban làng trước, hắn tranh thủ lúc chợ đóng cửa đến gọi điện thoại.
Hắn muốn gọi điện thoại về nhà, để A Thanh cầm 8000 tệ cho A Quang mua xe máy đưa tới, trực tiếp giao tiền, ký hợp đồng đóng dấu, ván đã đóng thuyền để xác định, tránh đêm dài lắm mộng, lỡ bọn già này trở mặt thì hắn khóc cũng không ai thương.
Mà mấy cán bộ thôn này biết hắn gọi điện về bảo người nhà đưa tiền đến, chuẩn bị hôm nay chốt hạ mọi việc, lại càng vui, không ai về, đều ngồi ngoài cửa nói chuyện phiếm cùng bọn họ, tiện thể chờ luôn.
Đến chiều tối, trời sắp tối, bọn họ cũng không vội về, còn A Quang thì tầm tối mới đi xe máy tới.
Từ xa đã nghe thấy tiếng xe máy, mấy ông già kia đều trợn tròn mắt nhìn.
"Xe máy kìa..."
"Ôi chao, bên ba bánh hả, có phải quân đội không?"
"Chắc vậy, trong thành cũng khó thấy xe máy, toàn xe đạp, mà có thấy thì cũng là người trong bộ đội cưỡi ra, nhìn bóng loáng, ta thấy có lần rồi..."
"Khá khen, ông nói quen lãnh đạo thành phố, hóa ra không phải nói khoác hả?"
Diệp Diệu Đông cười ha ha hai tiếng, "Cái này có gì đáng khoe."
"Cái này vừa là máy kéo vừa là xe máy, lợi hại nha."
"Đừng nhiều lời, trời tối rồi, các ông kiểm tiền đi, đóng dấu báo cáo, hợp đồng chuyển nhượng cũng đóng dấu, giấy thu tiền cũng đóng dấu, chúng ta mỗi loại ba bản, còn một bản ngày mai mang ra trung tâm dịch vụ làm hồ sơ."
"Được được."
Mấy cán bộ thôn đều đợi ở đó, mỗi người chia nhau một việc, tốc độ cũng nhanh.
Tiền không có vấn đề, bọn họ rất sòng phẳng đóng dấu tất cả giấy tờ.
Khi bọn họ từ ủy ban làng đi ra, cửa đã sớm có một đám trẻ con và thanh niên vây quanh, tất cả đều bu quanh chiếc xe máy, mắt ai nấy sáng rực, cực kỳ hiếm thấy, người lớn cũng vây quanh không ít, thậm chí có nhiều người đang đi về phía này.
Không cần bọn họ nói, cán bộ thôn đã giúp đuổi người trước.
Diệp Diệu Đông hẹn bọn họ sáng mai cùng đi làm hồ sơ, sau đó cùng A Quang người cưỡi xe máy, người lái máy kéo đi ra ngoài.
Mặc dù A Quang thuê phòng chưa hết hạn, Huệ Mỹ đã chuyển về nhà, bọn họ ở tạm trong phòng của tòa nhà đó cũng được, nhưng mà xe máy cứ để ở cửa hắn không yên tâm, ai nhìn cũng muốn sờ soạng vào, hỏng thì làm sao?
Cửa thuê phòng quá nhỏ, không thể dắt xe máy về nhà cất, chỉ có thể đến nhà khách, chỗ đó có sân nhỏ, bên trong có thể cất xe, an toàn hơn chút.
Xe máy dù gì cũng là tài sản lớn.
Ba người họ chỉ cần một phòng, phòng kê giường chung, ba người ngủ vẫn rộng.
"Đông tử, sao mày nhanh thế? Tao còn tưởng mày hôm nay chỉ đến nói chuyện thôi, xác định rồi phải chạy hai ngày nữa mới xong, nên không tính đi xem, đưa tao xem tờ chuyển nhượng quyền sử dụng đất của mày xem nó ra làm sao."
"Ban đầu cũng định đến nói chuyện thôi, nghe xem họ nói sao, ai dè họ mở dễ vậy, thế thì phải nhanh chóng định đoạt thôi, chứ để đêm dài lắm mộng, có lợi phải chớp nhoáng."
"10 ngàn tệ mà rẻ hả?"
"10 ngàn tệ mà không rẻ? 13 mẫu đất đó, ngay cả ở quê ta chỗ đất xấu, làm nền nhà cũng mất 300 tệ rồi, mày tính theo diện tích thì lãi to rồi."
"Cũng đúng."
"Mấy người này cũng nghĩ đất hoang trong thôn bỏ không cũng thế, khó lắm mới có người thuê về xây nhà, còn là diện tích lớn như vậy, muốn coi mình là con gà béo để xẻ thịt, thực ra mình là người được hời."
A Quang xem số liệu đo đạc, còn cả tổng diện tích ghi bên trên, cũng có chút nể phục Đông tử, 10 ngàn tệ mua một bãi đất hoang, nói mua là mua.
Quả quyết như vậy, ra tay lớn như vậy, chứ là hắn thì nhất định không dám, mua rồi, hắn thấy thực sự chẳng để làm gì.
"Mày đóng kho thì đâu cần diện tích lớn thế, mày định thật đem cả xưởng về đây à?"
"Tạm thời chưa nghĩ thế, để trong nhà bây giờ cũng còn dư, đóng kho hay xây nhà chỉ cần tí chỗ, chỗ khác tao không vội, để sau tính. Dù sao chỗ đó cũng là của mình, cứ chiếm trước đã, tránh sau này muốn chiếm không được."
"Chiếm trước thì để làm gì?"
"Chờ khi xung quanh phát triển rồi thì có ích lớn, có lượng người qua lại còn sợ xung quanh không có công trình phụ trợ sao? Đến lúc đó cái gì cũng lên, miếng đất này chẳng phải là cũng lên giá theo sao? Bây giờ còn hoang vu, thôn nào cũng nghèo, biết đâu sau này lại là nhà giàu hết."
"Sao mà khoa trương thế, tiền từ trên trời rơi xuống à, mà ai cũng thành nhà giàu."
Diệp Diệu Đông cầm lấy tờ giấy trong tay hắn gấp lại cất đi, miệng nói: "Dù sao là có ích, hôm nay kiếm được nhiều, 10 ngàn tệ đổi được 13 mẫu đất, sau này có cơ hội mua thêm. Dù gì tiền để không cũng thế, có tăng thêm được bao nhiêu đâu."
Diệp phụ nghe nãy giờ bây giờ mới lên tiếng: "Cũng tại mày trong tay rộng rãi, mới làm vậy được, chứ đổi ông cả ông hai nhà mày xem, tao đánh chết chúng nó, tiền thì chỉ có để, lại còn tiêu xài như vậy. Mua bãi đất lớn vậy rồi để đó."
"Không có, ở đây nói rồi, làm cái nhà, làm một cái sân nhỏ cho cha vợ ta, họ sắp xếp rồi thì mình đến thành phố cũng có chỗ đặt chân, coi như nhà mới của mình, sau này ra ngoài không lẽ cũng nói mình là người thành phố?"
"Xây cái kho cũng được, không nghe mấy hôm trước cục trưởng Trần nói sao, chợ đều lên báo rồi đó, đến lúc đó hút thương mại đầu tư được nhiều vào, người qua lại bắt đầu đông lên, vậy cái cửa hàng kia chả dễ cho thuê hơn sao?"
"Thế thì càng phải xây cái kho, dọn dẹp cửa hàng cho thuê, chứ đồ đạc không cất ở đâu? Nãy mày cũng nói rồi, diện tích lớn vậy mà chỉ có 10 ngàn tệ, tính theo nền nhà trong thôn mình cũng đã lời rồi."
"Hy vọng mày đúng." Diệp phụ cũng chỉ là thấy con trai làm chuyện gì cũng không sai, mới tin tưởng theo hắn, nên vẫn không nói gì.
Với cả mấy hôm trước đi nhà lãnh đạo, lãnh đạo cũng bảo mua đất xây nhà đến thành phố ở cũng tốt.
A Quang cảm thán một câu, "Mày bây giờ đúng là có nhà có cửa, lại còn có xưởng, rồi hơn chục cái thuyền, cái gì cũng có."
"Nhưng mà tao mới 28 tuổi, dưỡng già không sớm quá à?"
Diệp phụ trừng mắt lườm hắn một cái, "Tao còn chưa dưỡng già, mà mày đã đòi dưỡng? Nói ra người ta cười chết."
Diệp Diệu Đông vẻ mặt bất đắc dĩ, "Thì nên tao vẫn phải tiếp tục làm, tiếp tục kiếm tiền, không phải tao không muốn dừng, muốn được càng ngày càng nhiều mà tại tao còn quá trẻ, chỉ có thể tiếp tục cố, tiếp tục càng lúc càng nhiều. Không kiếm tiền thì tao hết việc, mà cứ tiếp tục thì tao làm sao không kiếm được tiền."
A Quang không nghe thấy hắn đang "diễn", "Khen mày có vài câu mày đã giở giọng rồi, tối đến không đi tiểu ngựa à."
"Mày muốn có tiền thì cũng mua đất đi, mua trong thành phố luôn, mình cũng quen thuộc, đợi mua xong, qua hai năm mình mua cửa hàng trong thành phố, mua nhà."
Diệp phụ giận nói: "Ở cho ai hả? Mày giở giọng lên được à? Đòi hết cái nọ đến cái kia, còn đòi đi chỗ khác, nhanh đi tắm rồi đi ngủ."
"Tôi đang nói chuyện với A Quang, ông cứ chờ hưởng phúc là được."
"Hưởng phúc cái gì, mày càng làm càng nhiều thì tao càng mệt thêm, suốt ngày đi theo mày chạy khắp nơi."
Diệp Diệu Đông cười, như vậy cũng không tệ, thực sự càng làm càng nhiều, ngày nào cũng đi theo hắn sau mông.
"Người trong thôn ghen tị với ông lắm đấy, ngày nào cũng vào thành phố, người ta cả đời không đi nổi một chuyến."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận