Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1037: Bắt hải sản? Chó cũng biết ư

Chương 1037: Bắt hải sản? Chó cũng biết ưChương 1037: Bắt hải sản? Chó cũng biết ư
Diệp Diệu Đông xách xô từ từ đi về, còn con chó đốm thấy tại chỗ không có ai, liền nhìn ra xa một cái, rồi lại phóng nhanh đuổi theo.
Vô tình chạy vượt mất, nó lại phanh khẩn cấp quay đầu trở về.
Thấy miệng nó không ngậm đồ, anh liếc mắt một cái rồi tự đi về phía trước, không dừng lại.
Nhưng con chó này lại kiên trì đuổi theo, chắn trước mặt anh, và lúc anh nhấc chân định đi vòng qua, nó nhả từ miệng ra một con sò lông.
"Ôi trời, trong miệng mày còn giấu một con sò lông cơ à, chẳng trách chắn trước mặt tao không cho đi."
Diệp Diệu Đông vội cúi người nhặt con sò lông trên đất lên, con này to phết, anh vui vẻ cân trên tay mấy cái, rồi ném vào xô: "Được rồi, hôm nay biểu hiện rất tốt, lát nữa dẫn cả anh chị em mày ra làm việc."
"Gâu gâu!"
Tiểu Hoa đáp lại hai tiếng, rồi lại chạy như bay về phía đám trẻ con.
Mấy con chó xung quanh cũng lao về phía nó, lũ chó sủa vài tiếng, rồi lại chạy về phía anh.
"1234... Còn biết phân công hợp tác cơ à? Để một nửa trông nhà, một nửa chạy ra, sao không biết thêm vài con chạy ra làm trợ thủ cho tao?"
"Gâu gâu gâu gâu..."
"Tránh ra tránh ra, che đường rồi, lát dẫn các mày đi, trước tiên dẫn Tiểu Cửu về nhà, tiện thể lấy cái vợt."
Diệp Tiểu Khê ngồi trên bãi cát chơi với đám trẻ quên trời đất, tiếng cười vang xa, chỉ là đến gần rồi, nụ cười trên mặt anh chỉ còn lại tiếng thở dài.
Bẩn thế này, anh còn hơi không muốn nhận con nữa. Trên đầu đầy cát, tóc ngắn ngang tai cũng dính cát ẩm ướt, má cũng vậy, khắp cổ, cánh tay, chân đều là cát, quần áo ướt sũng, dính chặt vào người.
Lúc nãy nhìn từ xa thấy nó còn đang ngồi, đợi anh đi đến gần, cả người nó đã nằm sấp trên bãi cát rồi, hơn nữa còn ra sức bới cát đào hố, nước miếng trên miệng cứ nhỏ xuống, dây nước miếng kéo dài thật dài, nhưng lại thấy nó hút vào, rồi lại phì phì nhổ cát ra.
Nhìn mà phát khiếp.
Mấy con chó ngu ngốc lúc nấy còn định khen thông minh, lúc này lại ngớ ngẩn chạy lên phụ đào hố, 4 cái đầu chó cộng thêm một cái đầu người, 5 cái đầu vây quanh một cái hố.
Làm anh bực mình tiến lên đá mấy con chó sang một bên hết, rồi để cái xẻng vào xô.
"Ngốc thế? Chơi bẩn thế này, vê không chỉ con bị mắng, cha cũng bị mắng đấy."
Diệp Diệu Đông giơ tay định bế nó, nhưng lại cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu, người nó vừa bẩn vừa ướt, bế kiểu gì đây?
Giơ tay do dự một lúc, anh đành đổi sang xách, nắm cổ áo nó nhấc lên, vừa hay nó nằm sấp tiện cho anh xách lên bằng một tay.
"Hả? Ba ba? Cha?"
"Bảo con rồi, cha với ba gọi một cái là được rồi, đừng gọi liền một lúc, đi thôi, về nhà thôi, con bẩn quá, chơi kinh khủng quá."
Mấy đứa trẻ khác nhìn cũng chẳng khá hơn nó bao nhiêu, đều dính đầy bùn cát, chắc về nhà cũng không thoát khỏi một trận đòn.
Mấy người lớn trong nhà vẫn ngồi đó xem tivi, say mê xem tin tức, không biết xem ra trò trống gì, mông còn chẳng thấy họ nhúc nhích.
Nếu là phim truyền hình thì còn đỡ, có thể xem cả buổi chiều không chớp mắt, quan trọng là bản tin tức này, tổng cộng cũng chỉ xem được mỗi kênh này, vậy mà cũng xem lâu như thế, còn xem say sưa như thế, chỉ có thể nói là sức mạnh kỳ lạ của lần đầu tiếp xúc thôi.
"Tú Thanh à, đừng xem tivi nữa, mau đến xem con gái em này..."
Lâm Tú Thanh nghi ngờ đứng dậy nhìn 'vật thể" đang vung tay múa chân trên tay anh, lập tức nhíu mày.
"Sao mà bẩn thế? Chẳng trách nói 'con gái em, bình thường anh toàn nói 'con gái anh, bảo bối của anh, lúc này lại thành của em rồi?"
"Mau lấy chút nước ấm tắm rửa cho nó đi, bẩn chết đi được, đầu cũng toàn cát, từ đầu đến chân không có chỗ nào sạch cả."
"Anh trông nom thế nào vậy? Dẫn nó đi chơi, còn để nó chơi thành ra thế này... Bảo em ôm kiểu gì đây?"
Diệp Diệu Đông vội thả nó xuống đất, nhưng nó lại lập tức trốn ra sau lưng anh...
"Làm gì đấy? Mau đi tắm rửa đi."
"Sợ sợ... đánh đánh..."
"Con còn biết sợ cơ à? Biết sợ là đúng rồi, chứ không chẳng ai trị nổi con, mau đi tắm đi."
Lâm Tú Thanh cũng không vui trừng mắt nhìn hai cha con, lấy một cái chậu từ trên giá xuống, chuẩn bị đi lấy nước.
Diệp Diệu Đông xách con bé đặt xuống bên chân cô, cầm cái vợt to trên bếp, rồi đi ra ngoài trước.
Tranh thủ lúc chưa đến giờ cơm, dẫn thêm mấy con chó đi nhặt chút đồ về, mấy ngày tới không ra khơi, cũng có thể tranh thủ mỗi ngày lúc nước triều rút, dẫn chó đi nhặt chút đồ về, chứ mấy ngày không có cá ăn.
Người ven biển, trên bàn có thể không có rau không có thịt, nhưng không thể không có cá.
Anh vừa bước ra cổng, tất cả lũ chó đều ùa ra hết, anh nhìn trái nhìn phải, cảm thấy vẫn nên chia đều thì tốt hơn. Anh điểm danh mấy con chó không xuất hiện lúc nãy, lại điểm tên cả con chó đốm Tiểu Hoa, dù sao lúc nãy thấy nó cũng khá giỏi, rồi mấy con khác thì lại đá về, đồng thời khép hờ cánh cổng lại.
"Mấy đứa trông nhà cho tốt, ngày mai đến lượt tụi bây."
Mấy con chó sau cánh cửa kêu ư ử vài tiếng không cam lòng, nhưng biết làm sao được, lòng chàng trai cứng như sắt, mặc kệ chúng, anh trực tiếp dẫn năm con dưới chân chạy nhanh ra bãi biển.
Chạy đến bãi biển rồi, anh vung tay lớn: "Đội gâu gâu xuất động, nhặt hải sản chính là nhiệm vụ của tụi bây hôm nay, bất kể tìm được gì, đều ngậm về đây cho tao."
Khẩu hiệu chắc không sai nhỉ?
Anh tự cảm thấy tốt đẹp ngẩng cổ lên, chỉ là lúc anh cúi đầu nhìn, lại thấy mấy con chó dưới chân vẫn bất động ngồi xổm ở đó...
"Đệch, sao tụi bây còn ở đây? Đi nhặt hải sản cho tao đi, đi tìm hải sản mắc cạn cho tao đi? Đi đi, đi đi, mau đi đi, còn nhìn gì nữa?”
Lũ chó lùi lại mấy bước, nhưng vẫn ngẩng cổ nhìn anh.
Diệp Diệu Đông bó tay, sao khác với tưởng tượng vậy?
Con Tiểu Hoa lúc nãy không phải khá thông minh sao? Còn nhặt cho anh mấy thứ về, sao bây giờ đều ngu hết rồi?
Cái quái gì vậy, anh chỉ phát điên một chút thôi mà, cần gì phải nhìn anh ngớ ngẩn vậy chứ?
Một người năm chó giằng co một lúc, Diệp Diệu Đông trợn mắt rồi lại trợn mắt, rồi mới nhớ ra lấy xô trên tay đổ xuống bãi cát, đổ hết hàng ra.
"Nhìn đi, nhận mặt đi, lát nữa phát hiện mấy thứ này, đều ngậm về đây cho tao, biết không?”
May mà lúc nãy xách về, anh lại xách ra, nghĩ chỉ có chút đồ nên không đổ vào nhà.
Nói xong anh lại vỗ đầu con chó đốm: "Mau đi làm việc, đi nhặt cho tao." "Gâu gâu!"
Vẫn là con chó này thông minh, sủa hai tiếng rồi chạy như bay, mấy con chó khác cũng lắc lư đi loanh quanh xung quanh.
"May mà dẫn Tiểu Hoa ra, mấy con này nhìn có vẻ không thông minh lắm nhỉ?"
Diệp Diệu Đông vừa đi vừa lắc đầu, cảm thấy kế hoạch ngồi đợi thu hoạch của mình sắp thất bại rồi.
"Trông cậy vào chó không bằng trông cậy vào mình, muốn lười cũng không xong, chết tiệt, vô dụng quá, mấy thằng nhóc này chỉ huấn luyện một nửa, ngày mai phải dẫn ra huấn luyện nhiều hơn, dạy chúng nhặt hải sản mới được."
"Haiz, hết hy vọng rồi."
Anh chậm rãi đi về phía vịnh biển nhỏ phát hiện ra ốc bùn lúc nãy.
Chỉ là chưa kịp đi đến chỗ, thần khuyển nhặt hải sản Tiểu Hoa lại ngậm một con cá về, là một con cá bạc má đứt nửa đuôi, nhìn là biết bị càng to của cua kẹp đứt.
Anh cầm lấy, ném vào xô rồi lại vuốt lông trên người nó: "Vẫn là mày được việc, làm tốt lắm, đi tìm tiếp đi."
Con chó cọ cọ vào lòng bàn tay anh, rồi lại vui vẻ tiếp tục đi tìm.
"May mà mấy tháng trước không bị treo cổ chết, chứ con chó ngoan thế này, phí lắm."
Diệp Diệu Đông đi đến chỗ vịnh biển, nhìn mảng lớn ốc bùn rải rác ở đó, liền dùng mặt vợt to của anh quét qua một mảng, đầy ắp nặng trĩu cát.
Anh đi đến vũng nước nhỏ bên cạnh, đặt vợt lên mặt nước rây vài cái, cát đều chìm xuống nước, trên vợt chỉ còn một đống ốc bùn chen chúc nhau, nhấc lên trọng lượng cũng nhẹ bãng.
Anh tiện thể múc thêm chút nước biển vào xô, mới đổ ốc bùn đã sạch trên vợt vào nuôi, rồi anh lại tiếp tục quay lại vịnh quét ốc bùn.
Ốc bùn là động vật đáy điển hình của vùng triều, sống nhiều ở vùng triều giữa và thấp, đặc biệt dày đặc ở các vịnh biển sóng gió nhỏ, thủy triều chậm. Nếu quét sạch cả mảng lớn này, chắc cũng phải bảy tám cân, nuôi ở đó cũng ăn được vài ngày.
Lúc anh chăm chỉ rây ốc bùn, cuối cùng mấy con chó ngốc kia cũng có thu hoạch, hơn nữa còn liên tục chạy đến.
Có con ngậm cá trong miệng, có con ngậm tôm trong miệng, có con cắn ốc mắt mèo, phần thịt mềm phía trên còn chưa co vào đã bị chó cắn trúng.
Diệp Diệu Đông vui vẻ thu hết vào xô, và vuốt ve từng con chó một lần, vỗ vỗ đầu chúng, coi như khen thưởng.
"Tốt lắm, quen tay rồi, tiếp tục đi tìm đi."
Anh lập tức an ủi, trẻ con dễ dạy mà.
Vẫn phải có một chút vật tham chiếu, đổ ra cho chúng nhìn một chút, từng đứa cũng đều phản ứng được rồi.
Sau này đỡ việc, hoàn hảo.
Anh liên tục rây sáu bảy lần, cuối cùng cũng rây sạch hết ốc bùn, đổ hết vào xô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận