Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1019: Lòng đầy căm phẫn (length: 26473)

Ba anh em Diệp Thành Giang vây quanh Diệp nhị tẩu đứng ở cửa, tức giận trừng mắt nhìn mẹ mình chằm chằm.
Còn ba anh em Diệp Thành Hải thì đứng chung một chỗ, dang hai tay chặn cửa, không cho Diệp đại tẩu vào, cũng hò hét om sòm.
"Mẹ cả ngày nói chuyện không giữ lời, nói tiền công sẽ chia cho con một nửa, con lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu, mẹ cứ gạt con hoài."
"Mẹ đánh con bữa trước còn hứa hẹn rõ ràng, mẹ không được nuốt lời." Diệp Thành Hà vừa nói vừa nức nở.
Diệp Tinh Tinh cũng la lớn từ trong phòng, "Cha ơi, mau ra đây..."
Diệp Thành Hà cũng hô: "Cha ơi, mẹ lại gạt tiền của tụi con rồi. Mọi người mau đến đi, mẹ lại gạt tiền tụi con, ăn hiếp tụi con còn nhỏ, lấy hết tiền công của tụi con..."
Diệp đại tẩu xấu hổ hóa giận, giơ tay định đánh con, nhưng Diệp Thành Hà tránh được, rồi ngồi phịch xuống đất, bắt đầu giở trò ăn vạ.
"Mẹ gạt tiền con, còn muốn đánh con, ngày nào cũng đánh con, chắc con là con nhặt được..."
Hai cô con gái của Diệp nhị tẩu bên kia cũng gào khóc gọi cha, gọi tam thúc tam thẩm, gọi Diệp phụ Diệp mẫu, Diệp Diệu Đông đứng nhìn cũng không nói gì.
Diệp mẫu đi tới trước, quát lớn: "Các ngươi làm cái gì đó? Muốn tạo phản hả, tiền gì mà tiền, ăn uống trong nhà, giúp nhà làm chút việc kiếm tiền công, còn muốn bỏ túi riêng à? Trẻ con cầm tiền làm gì, mẹ các ngươi giữ giúp, tự nhiên sẽ tiêu vào người các ngươi, không phải các ngươi có cái ăn, cái mặc sao?"
Bà nghe thấy ồn ào cũng chậm rãi chống gậy đi tới, hỏi: "Chuyện gì ầm ĩ vậy?"
Diệp Thành Hải lớn tiếng nói: "Mẹ con rõ ràng đã hứa, tụi con làm việc cho tam thúc, kiếm được tiền công sẽ chia cho tụi con một nửa, giờ mẹ lấy hết rồi, không cho tụi con một đồng, nói không giữ lời."
Diệp Thành Giang cũng phụ họa theo: "Đúng đó, nếu mẹ không muốn cho thì ngay từ đầu cứ nói, ai dè dụ tụi con làm xong rồi lại không cho đồng nào."
Diệp Tú Tú cũng tức giận nói: "Tụi con vốn định giúp tam thúc, không mong tiền công gì cả, tại tam thúc sợ tụi con làm không công, mới bảo sẽ trả cho tụi con chút tiền mua giấy bút mua kẹo, ai dè mẹ lại lấy hết."
"Nếu mẹ không muốn cho thì ngay từ đầu cứ nói, tụi con cũng có sao đâu, đã là người nhà thì sẽ giúp thôi, nhưng mà mẹ cứ gạt tụi con!" Diệp Đình Đình vừa nức nở vừa lau nước mắt.
Diệp Tinh Tinh cũng tủi thân khóc, "Người lớn không được gạt người mà..."
Diệp Thành Hà thì lăn lộn dưới đất, "Mẹ là đồ lừa đảo, là đồ lừa đảo, không thèm giúp mẹ làm nữa đâu ~"
Diệp đại tẩu, Diệp nhị tẩu vừa tức vừa giận, cửa ra vào nháo nhào như gà bay chó chạy.
Bà chống gậy tiến lên giơ tay ra, ngăn cản: "Đừng đánh, đừng đánh, nói cho cùng thì cũng chia cho chúng nó một ít, cho chúng nó chút ngọt ngào, xem chúng nó ngoan vậy, vừa tan học về đã phải tất tả làm việc..."
"Muốn tạo phản, mới tí tuổi đầu đã không trị được các ngươi, sau này thì sao? Mới mấy tuổi mà đã cứng đầu rồi? Còn dám dọa dẫm à?"
"Giúp nhà làm việc thì sao? Kiếm ít tiền thì sao? Chẳng lẽ đó không phải việc các ngươi nên làm à? Tụi ta giữ tiền cho các ngươi, sau này cũng đều tiêu vào người các ngươi cả, trẻ con cầm nhiều tiền trong tay, lỡ có người lừa thì sao?"
"Nhà ai mà lại cho trẻ con cầm nhiều tiền như thế?"
"Đúng vậy, ta giữ giùm các ngươi, chứ có phải không trả đâu..."
Diệp đại tẩu, Diệp nhị tẩu hai tay chống nạnh, cầm roi chỉ vào đám trẻ con không nghe lời, thay nhau giận dữ nói.
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa bị ồn ào cũng chạy ra.
"Làm cái gì vậy?"
Các con gái của họ tranh thủ kéo áo tay họ, tủi thân kể tội mẹ mình.
Ba thằng con trai vẫn không phục trừng mắt nhìn mẹ.
"Nhưng rõ ràng là đã hứa chia một nửa, mẹ lúc giận thì hứa tốt lắm, giờ lại lật lọng, đúng là cố tình lừa tụi con."
Diệp Thành Hải nói còn dữ hơn cả mẹ, hai năm nay nó lớn phổng lên, thằng bé 15 tuổi mà đầu đã cao hơn mẹ nó rồi.
Diệp Thành Hà cũng lồm cồm bò dậy từ dưới đất, "Con sau này không thèm làm cho mẹ nữa, ngày nào mẹ cũng gạt người!"
"Đánh chết cái đứa vô ơn bội nghĩa nhà ngươi, làm giúp việc, còn đòi tiền đòi bạc..."
Diệp Thành Hải cứng đầu không sợ chết cãi: "Vậy đừng nói là tiền, mẹ trả tiền lại cho tam thúc đi! Giúp nhau làm việc là phải, đều là người một nhà, làm chút việc thì sao chứ? Mẹ còn đòi tiền!"
Diệp đại tẩu tức đến nghẹn họng.
"Nuôi uổng con, lớn ngần này mà chỉ biết chọc tức mẹ, sớm biết đã đánh chết quách cho xong..."
Nàng tức đến bốc khói đầu, mắt trợn trừng, roi vung lên, nhưng bị Diệp Thành Hải túm lấy cổ tay giật mất rồi ném xuống.
Mắt nàng trợn trừng, mới nhận ra con trai đã cao lớn hơn mình, mắt nó cũng trợn to hơn mình, đã không còn là thằng bé con để mình tùy ý đánh chửi nữa.
Diệp Thành Hà cũng cực kỳ phấn khích, "Đại ca giỏi quá!"
Bà thấy hai mẹ con mắt đã tóe lửa, vội vàng gọi Diệp phụ: "Ông còn không ra đây nói gì đi, ông là đồ gỗ mục à?"
Đợi Diệp phụ tới nơi, bà chống gậy gõ vào chân ông, "Đứng nhìn nửa ngày không biết nói câu gì, xem bọn trẻ khóc đến tủi thân như vậy kìa."
"Ta không phải là đang nghe xem tụi nó làm cái gì sao? Trẻ con thì không thể cầm nhiều tiền trong tay, đánh một trận thì có sao? Còn dám ầm ĩ lên như vậy, không đáng đánh hả?"
Diệp Thành Hải giận tím mặt. "Nhưng đã hứa rõ ràng rồi, không muốn cho thì ngay từ đầu đừng cho, hứa rồi giờ lại lật lọng, đúng là cố tình gạt người."
"Đúng vậy, nói không giữ lời."
Mấy đứa trẻ khác cũng lên tiếng, nhao nhao trách móc.
Diệp phụ, Diệp mẫu cũng không cho rằng trẻ con có thể cầm nhiều tiền trong tay, cho mẹ chúng nó giữ hộ thì có sao, dám ầm ĩ thì đánh cho một trận là xong.
Diệp Diệu Đông hai tay đút túi nhìn, tuy không đồng ý với hành vi trở mặt, ăn hiếp trẻ con của Diệp đại tẩu, Diệp nhị tẩu, nhưng anh cũng không biết nói gì, một hai đồng xác thực không phải ít, đứa nào mà có được một hai đồng mua quà ăn vặt thì cũng đã sung sướng lắm rồi.
Ngoại trừ tiền mừng tuổi thì làm gì có đứa trẻ nào cầm tiền dư, mà tiền mừng tuổi thì cũng bị lấy đi nhanh chóng, nhiều nhất cũng giữ lại một ít thôi.
Diệp Thành Hải thấy ông bà nội không bênh vực mình, giận sôi cả người, quay sang Diệp Diệu Đông nói: "Tam thúc ơi, sau này bọn con giúp chú làm việc, chú đừng trả tiền công cho bọn con nha, tụi con tự nguyện thôi, chú thương tụi con như vậy, tụi con đòi tiền chú quá đáng."
"Khụ khụ~ tự các ngươi nói đó nha, không phải ta ép các ngươi, bắt các ngươi làm việc đâu."
Diệp Thành Giang cũng lớn tiếng phụ họa: "Tụi con muốn chủ động giúp chú làm việc thôi, chú đừng trả tiền công cho tụi con nha, tụi con là người một nhà, ba bữa hai ngày chú lại cho tụi con đồ ăn vặt, tụi con giúp chú làm chút việc cũng phải thôi."
Diệp Thành Hà cũng gật gật đầu, "Tam thúc ơi tụi con làm cho chú, không làm cho ba mẹ con đâu."
Diệp đại tẩu không đánh lại được con trai lớn, chỉ có thể túm lỗ tai con trai út, lôi nó lại gần rồi đánh cho nó một trận.
Từng đứa một chỉ thích vểnh váo cãi lại, làm mấy bà mẹ tức muốn chết.
Diệp Diệu Hoa thấy đứa nào cũng buồn bực, không nhịn được mở miệng nói: "Mấy bữa trước hứa rồi, thì cứ cho một ít đi, cho chúng nó ít tiền tiêu vặt mua đồ ăn vặt, vừa tan học về đã giúp một tay làm việc cũng ngoan mà."
"Đúng đúng đúng, cứ cho vài đồng lẻ để chúng nó mua đồ ăn, cho chúng nó vui vẻ một chút, tuy là con nhà mình nhưng không thể lừa tụi nó làm việc được, con cái lớn hết rồi, sao có thể tùy tiện lừa gạt chúng nó như vậy, không còn là trẻ con để mà dỗ dành qua loa được."
Bà lập tức phụ họa, rồi móc tiền trong túi mình ra, đưa một nắm tiền xu cho Diệp Thành Giang đứng gần nhất.
"Cầm đi cầm đi, bà nội không có tiền, chỉ có bấy nhiêu thôi, các cháu cầm mà chia nhau mua kẹo ăn."
Diệp Thành Giang đỏ hoe cả mắt, ấm ức lau mặt một cái, lại nhét tiền lại, "Con không cần, con không thèm, không cho thì thôi."
Nói xong liền giận dỗi bỏ lên nhà.
Diệp Thành Hà cũng trốn khỏi tay mẹ, hừ hừ nói nhỏ lừa đảo rồi cũng đi về nhà.
Diệp Thành Hải cũng tức giận bỏ ra ngoài.
Ba cô bé thấy các anh mình giận dỗi bỏ đi hết, ánh mắt mong chờ cũng tắt ngấm, cũng bĩu môi, buông tay áo ba rồi về phòng.
Một trận ầm ĩ kết thúc trong thất bại của đám trẻ con.
"Con coi con kìa, cứ cho ít thôi là xong chuyện, mấy hôm trước còn dỗ chúng nó làm việc, làm xong rồi lại trở mặt." Diệp Diệu Hoa đau lòng nhìn bóng lưng cô độc của mấy đứa trẻ đi vào nhà, không nhịn được trách móc Diệp nhị tẩu.
"Bọn nó có phải muốn cho một chút đâu, đòi chia một nửa, hơn một đồng, ba đứa thì hơn ba đồng rồi, nhiều tiền thế, có phải là tiền trẻ con có thể cầm trong tay đâu."
Bà tức giận cầm gậy chống đâm mạnh xuống đất, "Vậy các ngươi không vui, ngay từ đầu đừng có đáp ứng chúng nó hoặc là có thể đáp ứng ít một chút, vừa rồi cũng không nói lấy chút tiền cho chúng nó tiêu vặt trấn an một chút, một xu cũng không cho, vậy trách sao được chúng nó giận."
"Năm ngoái cũng vậy, dỗ dành A Hải cho các ngươi ra biển làm việc, phơi hơn nửa tháng, người đều cháy nắng tróc da, cũng là một đồng cũng không cho, vẫn là Đông tử mua cho nó cái bóng đá để trấn an nó, ngươi còn trông cậy vào mỗi ngày để Đông tử trợ cấp à?"
"Nó đều cao hơn ngươi, sao có thể cứ lừa nó như con nít được, qua hai năm từng đứa đều có thể cưới vợ rồi, trong tay để chút tiền tiêu vặt thì sao?"
"Ngày nào cũng cứ lừa bọn nó, xem bọn nó qua mấy ngày còn muốn giúp một tay hay không, qua mấy tháng nữa trông cậy vào ai giúp các ngươi ra biển nhặt mực."
"Bọn chúng dám? Giúp trong nhà làm chút việc thì làm sao, gọi bọn nó làm việc thì phải làm, không lẽ không làm, cả nhà uống gió Tây Bắc à." Diệp nhị tẩu hờ hững đáp trả một tiếng, rồi đi vào nhà.
Diệp đại tẩu cũng mạnh miệng nói thầm, "Cứng cáp rồi là không quản được, cứng cáp rồi thì cũng là do ta sinh ra, còn chưa có cưới vợ mà đã khiến cho không quản được? Dám làm phản, đánh chết cho xong chuyện."
"Chính là bị làm hư, nhà ai trẻ con cầm nhiều tiền như vậy trong tay?" Diệp mẫu nói lời này ánh mắt còn liếc Diệp Diệu Đông bên kia.
"Nhìn ta làm gì? Làm phản, không giữ lời, còn lý sự? Nếu ngay từ đầu không cho bọn nó kỳ vọng, đương nhiên bọn nó sẽ không thất vọng như vậy."
"Lại nói, ta trả tiền công cho chúng nó cũng là muốn quang minh chính đại cho chúng nó tiêu vặt, mua đồ ăn uống hay đồ dùng học tập gì đó, thì làm sao? Không nên à?"
"Cũng không còn nhỏ, đều là trẻ lớn rồi, trong tay có chút tiền tiêu vặt mình tự chủ thì có làm sao? Con nhà người ta trong tay không cầm được nhiều tiền như vậy, chúng ta cũng phải vậy giống người ta à? Nhà người ta nghèo, lẽ nào chúng ta cũng phải nghèo rớt mồng tơi à? Sớm học được tự chủ chi tiêu tiền, vậy không có gì là không tốt."
"Tình hình kinh tế eo hẹp, trong nhà nghèo, vậy không có cách, trẻ con phải phụ giúp kiếm tiền trang trải cho gia đình thì là lẽ đương nhiên, kinh tế khá giả hơn thì, trẻ con làm việc vất vả, cho chút 'táo ngọt' cũng là phải."
"Ta trả tiền công cho chúng nó, cũng không phải trợ cấp cho nhà đại ca nhị ca, là vì cho chúng nó tiêu vặt, đại ca nhị ca hai năm này cũng tích góp được chút vốn rồi, còn cần ta trợ cấp?"
Diệp Diệu Đông vốn dĩ không muốn dài dòng, cũng không phải hắn sinh ra, hắn nào có thể dạy đại ca đại tẩu làm việc, bọn hắn phản đối không thành, vậy thì thôi đi, cùng lắm lần sau bên ngoài không tính lương, vụng trộm đưa.
Ngay từ đầu hắn cũng tính như vậy, ai ngờ mấy đứa ngốc vui vẻ liền làm ầm lên.
Nhưng mẹ hắn ánh mắt nhìn đến, không phải là chỉ hắn làm hư chúng nó, mới khiến mấy đứa nhóc đó học được phản kháng à?
Vậy hắn liền không thể không nói mấy câu.
Vốn cũng là do đại tẩu nhị tẩu quá keo, một xu cũng bóp trong tay, con nít ai mà không thèm đồ ngọt, nên cho 'táo ngọt', đương nhiên phải cho.
Huống chi ban đầu hắn cũng là tìm danh mục cho chúng nó tiêu vặt, cũng coi như thưởng cho việc chúng nó hỗ trợ, như vậy mà lấy hết đi thì quá không nên.
Tính tích cực của bọn trẻ bị đánh mất hết.
Diệp đại tẩu Diệp nhị tẩu đã vào nhà, dù có nghe hắn nói, nhưng cũng không có ý tốt chạy ra phản bác cãi nhau, dù sao hiện tại các nàng thế nào cũng đang kiếm tiền của hắn.
Diệp đại ca Diệp nhị ca nghe hắn nói vậy, cũng có chút xấu hổ, dở khóc dở cười, không biết nói gì, thật ra cũng thấy hắn nói rất có lý, cho tiền trẻ con chúng nó không nên giữ.
Nhưng vợ trẻ lại có lý riêng, con nít trong tay nhiều tiền như vậy cũng không nên.
Diệp mẫu cũng vậy, lời của hắn làm bà câm miệng, không biết phản bác như thế nào, nhất thời cạn lời.
Diệp Diệu Đông nói xong cũng thấy không còn ý nghĩa, ôm Diệp Tiểu Khê theo bà cùng sang đây xem náo nhiệt, rồi đi thẳng về nhà, Lâm Tú Thanh ở phía sau cũng vội đuổi theo.
Bà tức giận lại đánh một cái vào chân Diệp phụ, "Vẫn là Đông tử biết điều, các ngươi từng người đều xem bọn trẻ chưa lớn vậy."
"Có chuyện gì liên quan tới ta à? Đánh ta làm gì?"
"Ngươi là con trai ta, không đánh ngươi thì đánh ai, ngươi tuổi đã lớn, cũ mèm, đó cũng là do ta sinh ra."
"Thần kinh, uống nhầm thuốc rồi." Diệp phụ trừng bà một cái, rồi quay đầu về nhà.
Diệp mẫu mím môi lẩm bẩm đuổi theo, "Một đám trẻ con làm ồn chuyện bé xé ra to."
Mọi người trong nháy mắt cũng tan tác, ai về nhà nấy, bà cũng chậm rãi chống gậy về nhà bên cạnh.
Diệp Thành Hồ và Diệp Thành Dương đã chứng kiến bộ mặt hẹp hòi của đại bá mẫu nhị bá mẫu, Diệp Thành Hải và đám bạn của nó chẳng mò được gì, lập tức cũng có chút không dám hỏi lão nương về tiền công.
Vốn mới nãy Lâm Tú Thanh đã nói là về nhà sẽ đưa cho chúng nó, giờ thì chúng nó cũng ỉu xìu, mắt nhỏ thỉnh thoảng liếc nhìn cha mẹ, nhưng không dám mở miệng, sợ không nhận được tiền công mà còn bị đánh một trận.
Thật đúng là 'nợ tiền là đại gia, đòi tiền còn phải cẩn thận'.
Trẻ con lại càng không có 'nhân quyền'.
Lâm Tú Thanh thì lại không keo kiệt như vậy, nhìn hai người ậm ừ dịch lại gần tivi, sau đó thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nàng, là biết hai người muốn lấy tiền nhưng lại không dám lấy, bị cuộc cãi vã sát vách làm cho sợ rồi.
Nàng mò trong túi, lấy ra hai tờ một tệ hoàn toàn mới, đưa cho chúng nó, mắt hai anh em trong nháy mắt còn sáng hơn cả sao trời, nóng rực hơn cả mặt trời.
"Mỗi người một tờ, giữ kỹ cho ta, không được tiêu hết, nếu để ta biết các ngươi tiêu hết tiền thì ta lột quần ra đánh, đánh cho mỗi đứa thành một đống, đánh đến tóe máu."
Hai đứa như nhặt được chí bảo, mỗi đứa rút một tờ, rồi cẩn thận nắm chặt trong lòng bàn tay, mừng đến chết được, gật đầu như bổ củi.
"Vâng, chúng con không tiêu, chúng con nhất định để dành."
"Đúng đúng, con sẽ để dành, mẹ yên tâm."
Diệp Thành Dương cả ngày hôm nay đều ở nhà giúp việc, nhưng nó cũng không tính toán việc mẹ nó cho ít, có là đã tốt lắm rồi, nó toe toét miệng, cực kỳ vui vẻ.
"Tiền mới kìa! Anh hai, đây là tiền mới!"
"Ừ, tiền mới đẹp ghê ~"
Diệp Thành Hồ vui vẻ trả lời xong liền lập tức quay đầu chạy lên lầu, chuẩn bị cất tiền đi, đây chính là do tự tay nó kiếm được.
Sắc mặt Diệp Diệu Đông đang u sầu cũng giãn ra, cười nói với Lâm Tú Thanh: "Lần sau cô đi chợ thì mua cho mỗi đứa một cái ống tiết kiệm, để chúng nó tiết kiệm tiền, khỏi phải cả ngày giấu khắp nơi, lần sau tìm không thấy."
"Có thể tiết kiệm được bao nhiêu, còn ống tiết kiệm…"
"Cái đó khó nói, trong nhà nhiều việc, trẻ con giúp đỡ làm, thì mình cũng gọi là có chút ý tứ, cho một ít, vậy mới tăng tính tích cực của chúng, với lại đây chính là do tự sức chúng nó kiếm ra, ý nghĩa cũng khác, cứ để chúng nó để dành, với lại về sau đưa tiền mới, tiền mới chúng nó chắc chắn không nỡ bỏ ra tiêu đâu."
Lâm Tú Thanh cười, nàng cũng nghĩ vậy, tiền mới chắc chắn không nỡ tiêu.
Chính nàng còn có chút 'chấp niệm' với tiền mới, chỉ cần Diệp Diệu Đông mang tiền mới về, nàng sẽ để thẳng thớm ngay ngắn, không nỡ làm cho nó chồng chất, cất riêng.
Mấy ngày Tết vừa qua, nàng cũng cầm được rất nhiều tiền mới mà hắn mang về.
"Ừm, đại tẩu nhị tẩu đúng là, không nỡ cho một đồng, có chút tiền lẻ cũng được chứ, lần sau chắc chắn không ai làm nữa. Cho chúng một đồng, thật ra chúng nó cũng không phung phí đâu, qua hết năm rồi, nhiều nhất mỗi ngày ăn vặt hết vài hào, cô cho một đồng nguyên, chắc bọn nó không nỡ tiêu xài đâu, chắc chắn là để dành."
Cho nên nàng mới dứt khoát cầm một tờ một đồng tiền mới tinh đưa cho chúng, chứ không đưa tiền lẻ, đưa tiền lẻ thì rất có thể một hào hai hào là bị xài hết ngay, đưa cả tờ một đồng, tuyệt đối không nỡ bỏ ra.
Huống chi lại còn là tiền mới!
"Mặc kệ họ, lần sau chắc mấy đứa nhỏ sẽ không phụ giúp làm đâu. Nếu như có phụ giúp làm thì cô đưa thẳng tiền công cho chúng nó, bỏ vào tay chúng, còn đại tẩu nhị tẩu có muốn đòi lại được hay không, vậy phải xem bản lĩnh của họ."
"Được thôi, vậy ban đêm anh có muốn ra biển không?"
"Dự báo thời tiết nói mai có sương mù, không biết có thật không, rõ ràng là buổi sáng có sương mù, vậy không biết có phải dự báo sai hay không, ban đêm lại nghỉ một hôm xem thế nào."
"Để em chuẩn bị quần áo cho anh đã, dù sao thì cũng phải giặt."
Diệp Diệu Đông đột nhiên vỗ mạnh một cái vào đùi, "Chăn mền lại chưa phơi, ba tôi cái đầu óc heo, để ổng nhớ đem chăn mền trên thuyền xuống phơi mà không biết nhớ tới đâu nữa."
"Không phải anh cũng quên à? Cũng tại em, mấy ngày nay cứ bận việc nhà xưởng, quên cả nhắc anh, lần này chịu khó rồi, lần sau phải nhớ, để lâu quá, tới lúc trời nồm ẩm thì dễ sinh bệnh."
"Trời tối rồi, mai không ra biển thì mai buổi sáng tôi ra thuyền lấy chăn mền, nếu có nắng thì phơi nửa ngày là đủ, không có nắng thì cũng phải mang ra phơi cho thoáng, khỏi toàn mùi tanh của cá, từng đứa làm xong là chui tọt vào chăn, ổ chăn tanh hết cả, nửa đêm mơ tới toàn là cá."
Diệp Thành Hồ và Diệp Thành Dương bò lên lầu xong thì không nỡ xuống, ngay cả Diệp Tiểu Khê cũng lén lút leo lên, cùng bọn chúng chơi.
Tiếng TV dưới lầu mở lớn không thu hút được bọn họ, sức quyến rũ của tiền bạc quá lớn.
Lâm Tú Thanh cũng lấy sổ sách ra đó ghi ghi chép chép, máy tính tiền không ngừng kêu lạch cạch.
Diệp Diệu Đông từ trước đến nay không để ý đến sổ sách trong nhà, hắn ngồi một bên xem TV, tay cũng không nhàn rỗi.
Một mẻ tôm phơi ra đã hơn mấy trăm cân, phơi khô vẫn chưa xong thì hàng đã về tiếp.
Mấy ngày nay toàn bộ bận rộn mổ cá, phơi cá khô, làm tôm vẫn còn chưa lột hết vỏ.
Ban đầu hắn không biết, buổi chiều A Thanh thấy hắn ngồi đó ăn hạt dưa, gặm mía, ăn đầy đất mới nổi nóng, khiêng một bao tôm từ nhà xưởng về, cho hắn kiếm việc làm.
Để hắn không rảnh, đừng gây thêm chuyện cho nàng.
Hắn cầm túi ni lông gói một đống tôm lại, rồi dùng chai bia lăn qua lăn lại vài lượt, sau đó đổ ra mâm tre tròn, để bà lột vỏ.
Bà vừa lột vỏ vừa lẩm bẩm về chuyện vừa xảy ra, thương con trai.
"Ngày mai không biết có mua được đường không, có thì ta mua thêm vài cục, cho chúng nó ngọt miệng... Ăn một miếng cũng không có..."
"Làm cho địa chủ, địa chủ còn có chút lương..."
"Tội nghiệp, chân ai cũng không chạm đất, bận rộn mấy ngày..."
Diệp Diệu Đông không để ý đến bà, người già thường hay lải nhải, bất kể người ta muốn nghe hay không, thích nghe hay không, cứ muốn nói vài câu.
Hắn cứ nghĩ một đám trẻ con bị vắt kiệt sức thì hôm sau sẽ ủ rũ đến trường.
Không ngờ, sáng sớm hắn đứng ở cửa duỗi người lại thấy chúng nó cười nói vui vẻ, líu ríu như chim sẻ gọi nhau.
"Nhanh lên, phải đi học rồi~"
"Đi thôi~ nhanh lên~"
"Ta đi học trường, mỗi ngày không trễ giờ~"
"Không đúng, không phải hát thế. Ta đi nổ trường học, thầy cô không hay, giật một cái dây, ta liền chạy, trường học biến mất~"
"Ha ha ha~ ta mách cô giáo~"
"Đồ mách lẻo!"
"Mặt trời chiếu trên cao, hoa cười với ta, chim nhỏ bảo, sớm sớm, sao lưng anh có thuốc nổ~"
Từng đứa ở cửa cười đùa, hát vang, điều này có hơi ngoài dự liệu của hắn, lẽ ra chúng nó phải ủ rũ, mệt mỏi, hằn học chứ?
"Có chuyện gì mà vui thế? Tối qua mơ nhặt được tiền à?"
"Hì hì, tam thúc~" Diệp Thành Hà phấn khởi chạy từ nhà bên cạnh đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói, "Tam thúc, con kể cho chú nghe, hôm qua ba con lén vào phòng cho tụi con tiền đó."
Diệp Diệu Đông kinh ngạc, "Còn có chuyện tốt này?"
Nó gật đầu như giã tỏi, "Đúng vậy, chú ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, đừng cho mẹ con biết, ba con bảo đừng nói với mẹ, nếu không, sau này ba con sẽ không cho tụi con tiền nữa, mà tiền đến tay còn bị mẹ lấy mất."
"Cho bao nhiêu tiền?"
"Ba con cho mỗi đứa một đồng!"
"Nhiều vậy à? Vậy ba cháu còn giấu nhiều tiền riêng nhỉ, ghê vậy?"
"Đúng ha, ba con giấu rất nhiều tiền riêng." Diệp Thành Hà kinh ngạc như vừa ngộ ra điều gì.
"Vậy có phải nên chia cho chú một chút không? Chú thấy có lẽ tại tối qua chú nói chuyện có hiệu quả nên ba cháu tối qua mới lén đến phòng cho các cháu tiền đó."
Nó lập tức xoay người, trừng mắt, "Không được, đó là tiền con kiếm, con muốn giữ lại tích lũy thêm."
"Tích lũy thêm để cưới vợ à? Tích lũy thêm để cho cô bé kia à?"
"Nói bậy! Chú đừng có nói bậy tam thúc, đó là bạn học của con thôi."
"Hiểu rồi, hiểu rồi, yêu sớm không tốt, nhưng cháu phải quan tâm đến bạn học của cháu, mua nhiều đồ ăn ngon cho người ta, bù đắp lỗi lầm của mình, chuộc lại lỗi đã phạm."
Diệp Thành Hà gật đầu ra vẻ hiểu biết, "Đúng vậy, con cũng nghĩ thế, nhưng tam thúc, bạn ấy không để ý con, phải làm sao?"
"Không sao, có ai bắt nạt bạn ấy thì cháu ra mặt, mỗi ngày đưa bạn ấy về nhà, không có việc gì thì nói chuyện với bạn ấy nhiều một chút, mặt dày một chút, cứ sán lại gần bạn ấy, nếu bạn ấy vẫn không để ý, thì cháu chân thành xin lỗi mấy lần, nói trước đây cháu sai rồi, giờ cháu biết lỗi rồi."
Nó gật đầu.
"Trên đường thấy hoa đẹp, thì hái vài bông tặng bạn ấy, con gái dù già trẻ đều thích hoa. Mà còn nữa, phải ăn mặc cho sạch sẽ, đừng lôi thôi lếch thếch, nước mũi chảy cả ngày, người thì bẩn thỉu."
Nó lại gật đầu.
"Mà còn nữa, thành tích học tập cũng phải tốt lên, con gái thích con trai học giỏi."
Vai nó liền sụ xuống.
"Cái này khó à."
"Vậy cháu cứ nói chuyện ngọt ngào, khen người ta nhiều vào. Xấu không sao, biết nói chuyện là được, tiện thể tặng hoa, tặng đồ ăn, tặng đồ chơi cũng được. Cháu cứ nhìn tam thúc này, vừa đẹp trai vừa biết nói chuyện lại còn có tiền, vậy mà vẫn khó đây này."
Diệp Diệu Đông cũng không ngờ có ngày mình lại dạy cháu trai cách tán gái.
Diệp Thành Hà gật đầu tỏ vẻ khâm phục, "Đúng vậy, tam thúc cái gì cũng tốt, không như ba con."
"Nếu chú là ba của cháu thì nguy to! Ba của cháu lén cho các cháu tiền, A Giang có không? Nhị thúc của cháu có cho chúng nó không?"
"Con không biết? Nhị thúc có tiền riêng không?"
"Cháu đi hỏi thử xem?"
"Vậy con đi hỏi thử?"
Diệp Thành Hà lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi, sau đó trực tiếp hỏi Diệp Diệu Hoa ngay ở cửa.
"Nhị thúc, chú có tiền riêng không?"
Diệp Diệu Đông suýt sặc thuốc.
Hắn là muốn nó đi hỏi Diệp Thành Giang, chứ không phải hỏi thẳng đương sự, cái thằng nhóc ngốc này.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận