Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 98: Thi thể

“Phù phù...”
Trong khuôn viên căn nhà, Mạc Cầu chống tay lên đầu gối, hơi thở dồn dập, từ khóe miệng thi thoảng vẫn có bọt máu phì ra.
Hắn cũng bị trọng thương, nhưng nguy cơ có vẻ đã được giải quyết.
Tên quái vật kia bất động đã lâu, chắc có gì đó không bình thường rồi. Lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu rút một thanh phi đao bên hông ra nhằm về phía hắn rồi vung tay lên.
“Phốc!”
Phi đao đâm vào da thịt được một đoạn thì dừng lại, nhưng do kình lực tác động, thân thể hắn đổ ngửa về sau làm tung lên một đám bụi mù.
Ngay cả lúc ấy, hắn vẫn không có một cử động nào, giống như đã mất đi tri giác đối với tất cả các tác động đến từ bên ngoài.
“Cái tên này...”, Mạc Cầu nghi hoặc nhưng không có lời giải đáp, hắn vẫn cẩn thận không dám lại gần, chậm rãi di chuyển đến vị trí của Chung Vân Triệu.
Chung Vân Triệu nằm trên mặt đất, toàn thân nhuốm máu, thân thể bất động. Xung quanh hắn văng đầy mảnh ngói vỡ.
Mạc Cầu mạnh dạn đưa tay ra kiểm tra thì khí tức của hắn đã không còn.
Kết quả này không làm Mạc Cầu quá bất ngờ. Bản thân đối phương đang bị trọng thương, vì để chống lại đòn tấn công của Mạc Cầu mà cưỡng ép vận chuyển Chân khí. Lại thêm độc tính từ phi đao phát tác, nội thương ngoại thương đều có cả, hắn không chịu nổi cũng là việc đương nhiên.
Chỉ tiếc, một đời Phi Hổ, cường giả Hậu thiên, trụ cột của Hắc Hổ Đường lại chịu ủy khuất mà chết đi như vậy. Bao nhiêu bản lĩnh cao cường, kết cục cũng chết trong đám rơm rạ tầm thường!
Mạc Cầu cảm thán, khẽ lắc đầu rồi đưa tay gỡ lấy tấm lệnh bài trong tay hắn. Hắn đoán không nhầm, tên quái vật kia bị thao túng bởi vật này.
Nếu sự thực đúng như thế, thủ đoạn này không thể tưởng tượng được.
Đây là thứ võ công gì? Mà chưa chắc đã có thể gọi nó là thứ võ công đơn thuần.
Cái lệnh bài lớn chừng bàn tay, khá nặng, không biết làm từ chất liệu gì. Mạc Cầu cầm vào tay có cảm giác ôn nhu như ngọc. Hai mặt tấm lệnh bài có vẽ những đường hoa văn khó hiểu. Ở trung tâm có khắc một chữ “Ngự”.
“Thật kỳ quái!”
Mạc Cầu nói thầm. Hắn cầm lệnh bài trong tay, thử thăm dò vung vẩy nhưng tên quái nhân nằm gần đó không có bất kỳ phản ứng nào.
Hai mắt kiên định, Mạc Cầu biết không thể dây dưa thêm nữa. Hắn bắt đầu thu dọn tàn cuộc.
Ngoài tên quái nhân hắn không dám đụng vào, đám thi thể còn lại hắn đều tìm kiếm cẩn thận một lượt.
Bỏ qua mấy món binh khí, hắn thu được tổng cộng mấy chục lượng bạc và gần trăm lượng ngân phiếu. Dù sao nơi này được tính để làm nơi dưỡng thương cho Chung Vân Triệu nên không có nhiều đồ vật giá trị. Những thứ hắn tìm được đã nằm trong dự liệu.
Duy có một thứ thu hoạch nằm ngoài dự liệu của hắn. Đấy là đan dược!
Hắn tìm thấy trong ngăn tủ mấy bình chứa đan dược, ánh mắt mừng rỡ.
Đã thông thuộc dược thư của Đinh lão, lại thêm Độc Kinh của Mục lão, hiểu biết về đan dược của hắn hiện giờ không tồi. Hắn khẽ ngửi là đã nhận ra đến bảy tám phàn.
“Thanh Sương Đan, Tẩy Tạng Đan, Huyền Nguyên Đan...”
Những loại đan dược này đều là những đan dược hiếm có, giá trị đắt đỏ. Có loại dùng để tăng tiến tu vi, có loại dùng để chữa thương rất hiệu quả. Đám đan dược này đều có tác dụng rất lớn với hắn hiện giờ.
“Hóa Thi Thủy, Đoạn Tràng Độc.”
Đây là hai bình đan dược cuối cùng mà hắn tìm thấy. Hai loại độc dược này được ghi lại trong Độc Kinh của Mục lão, bình thường rất khó kiếm. Hắn không ngờ lại gặp được chúng ở chỗ này.
“Sau khi Đinh lão và Mục lão chết, đồ vật của hai người hẳn đều được Hắc Hổ Đường thu thập lại. Hiện giờ chúng đều là của ta rồi. Ta đã nắm được hết truyền thừa của hai người bọn họ, giờ có thêm mấy thứ ấy cũng có thể tính là vật quy về nguyên chủ.”
Mạc Cầu nở nụ cười, lấy từng bình đan dược cất kỹ. Vừa muốn quay đi, từ một góc giường để lộ ra một nửa tờ giấy khiến hắn tò mò.
Tờ giấy có màu ám trầm giống như bị máu tươi nhuộm vào, từ trên đó còn ngửi tháy mùi máu tươi. Mạc Cầu nhíu mày, hắn vô cùng cẩn thận cầm tờ giấy lên.
Xem ra tờ giấy này là của Chung Vân Triệu, trong lúc nhàn rồi hắn định bỏ ra để tiện việc quan sát. Ở trên đầu trang giấy có viết ba chữ to: Luyện Thi Thuật.
“Luyện Thi Thuật?” Chỉ có ba chữ mà làm tinh thần Mạc Cầu bấn loạn, sắc mặt đại biến.
Thứ ghi lại trong nội dung này không phải là công pháp võ kỹ mà chính là một loại bí pháp dùng để luyện ra cương thi.
Đầu óc Mạc Cầu quay cuồng, thân thể run lên.
Hắn những tưởng võ công trong thế giới này đã đủ lạ thường, bây giờ xem ra không chỉ có thế.
Đã có cương thi, liệu sẽ có hay không quỷ hồn?
Có hay không cả yêu quái?
Có hay không cả người tu Tiên trong truyền thuyết nữa?
Những chốn thần tiên mà mọi người vẫn hay bàn tán liệu có tồn tại thật hay không?
Trong khoảnh khắc, bao nhiêu suy nghĩ và câu hỏi hiện ra trong đầu hắn khiến hắn quay cuồng. Một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
“Đã có võ công, lại xuất hiện cương thi. Việc này chưa chắc đã không có thật.” Hắn nghiêng đầu, quay nhìn tên quái nhân đang nằm trên mặt đất.
“Tên quái vật này liệu có phải là cương thi hay không?”
Hắn mình đồng da sắt, lực lượng to lớn hơn hẳn người thường, lại có năng lực độn thổ để trốn ánh sáng ban ngày. Khả năng nó chỉ được gọi là Hành thi mà thôi. Nhưng dù có là Hành thi đi nữa, luyện chế một chút đã có thể so với cao thủ Hậu thiên luyện ra Chân khí, lại không hề biết đau đớn, không bị mất sức khi chiến đấu thì thật không tầm thường.
Nếu có thể dùng bí pháp điều khiển được nó, không khác gì có thêm một tên hộ vệ thượng đẳng.
Mạc Cầu động lòng, hắn vội mở tờ giấy ra, so sánh với tấm lệnh bài.
Quả nhiên!
Tấm lệnh bài này là mấu chốt để điều khiển tên Hành thi kia, việc điều khiển cũng không khó. Chỉ cần mỗi ngày đều nhỏ một giọt máu tươi lên nó, sau mấy ngày khi nó sinh ra cảm ứng là có thể điều khiển theo ý mình.
Đã biết lợi ích của nó lớn đến thế, Mạc Cầu tất nhiên muốn mang nó theo. Hắn cắn răng, nhét vải bông vào lỗ mũi, cố nén cảm giác khó chịu lại gần nó.
Hắn kéo gọn tóc tai tên này, vẻ mặt hiện ra phía sau làm Mạc Cầu sững lại.
“Hà Tiến?”
Tên Hành thi này đúng là được luyện chế từ thi thể của Hà Tiến mà thành. Năm đó Hà gia bị Hắc Hổ Đường diệt môn, chỉ mình Hà Tiến thoát được. Hắn vẫn luôn âm thầm đối địch với Hắc Hổ Đường, không ngờ lại phải chịu kết cục như vậy!
Người đã chết, thi thể cũng bị người ta luyện chế thành Hành thi để sai khiến. Đến chết rồi vẫn không được yên.
Theo nội dung ghi chú, không phải thi thể nào cũng có thể luyện chế được. Điều này chứng tỏ thi thể của Hà Tiến phải đạt được những yêu cầu nào đó.
“Ôi!” Mạc Cầu thốt lên một tiếng thở dài. Hắn lấy tấm vải đen trùm lên thi thể Hà Tiến rồi vác lên vai bước đi.
Sự việc này mà bị Hắc Hổ Đường phát hiện ra, Chung Sơn chắc sẽ phát điên và không ngừng tìm mọi cách để trả thù.
Mạc Cầu hy vọng bọn chúng phát hiện ra sự việc này chậm chậm một chút, tốt nhất là không đoán được ra ai là hung thủ.
Không lâu sau, trời đã tối. Dưới tác dụng của Hóa Thi Thủy, mấy cái thi thể dần bị phân hủy, cuối cùng chỉ còn là một bãi nước mủ bầy nhầy.
Mạc Cầu vội vã thu dọn đồ đạc rồi đi tới hiệu thuốc Thanh Nang,. Hắn muốn tranh thủ đi ngay trong đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận