Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 638: Tới gần

Rất dễ nhìn ra, để thăm dò nơi này Khấu Văn đã bỏ ra không ít tâm tư, tìm nhiều đồng đạo phần lớn là tán tu có bối cảnh không sâu. Sau hai ngày, người cuối cùng cũng xuất hiện.
Đạo Huyền Cơ Thân Hầu!
Đây cũng là một tông sư Kim Đan tiếng tăm lừng lẫy, chỉ là thanh danh không tốt lắm, để thành tựu Kim Đan đã từng ăn trộm nhiều trân bảo của các môn phái, tiếng xấu lan xa, hiện có tu vi Kim Đan trung kỳ. Người này sở trường về ẩn nấp tàng hình, độn phi, từng đào thoát trong tay mấy tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, hiện đang bị Ngự Linh Môn treo thưởng để bắt. Chả trách người này nhất định không lộ diện. Với thân phận người này, một khi hiện thân chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của không ít môn phái.
“Thanh danh Mạc đạo hữu, Thân mỗ đã nghe thấy từ lâu.” Thân Hầu dường như có hứng thú với Mạc Cầu, cung tay chủ động mở miệng. “Thân mỗ vốn muốn luyện một lò linh đan, đang buồn vì không tìm được Đan sư thích hợp, hôm nay được gặp, có thời gian chúng ta sẽ trao đổi nhé.”
“Nào dám không nghe lời.” Mạc Cầu khách sáo chắp tay. “Nhưng đạo hữu cũng biết, linh vật trong Thuỷ giới khi ra ngoài dược hiệu sẽ mất, có luyện thành linh đan thì công hiệu sợ cũng không cao.”
Chính vì lý do này mà tu sĩ có được linh dược phần lớn đều trực tiếp phục dụng, không ai hao tâm tổn trí đi luyện chế thành đan dược. Luyện đan sư như Mạc Cầu cũng không có nhiều tác dụng. Đối với Thân Hầu, mọi người ở đây tuy không thể hiện rõ ra mặt nhưng trong lòng đều có cảnh giác. Người này lúc còn ở cảnh giới Đạo cơ đã dám trộm của tông sư Kim Đan, gan to bằng trời, để đạt được mục đích thì sẽ không từ thủ đoạn.
“Đương nhiên.” Thân Hầu cười gật đầu. “Thân mỗ muốn luyện chế đan dược, bên ngoài đã phối đủ, không liên quan đến linh vật trong giới này.”
“Tốt.” Khấu Văn lên tiếng. “Các vị đều đã gặp nhau, chúng ta đi thôi, ẩn địa sắp mở ra, không nên để người khác phải chờ đợi lâu.”
“Đúng.”
“Đi.”
Mấy người kia gật đầu, độn quang sáng lên nhập vào không trung.
Hư không vô ngần, thứ khó gặp chính là tiết trời không mưa. Phía trên mây mù, từng hư ảnh nhập vào không trung. Bóng người đủ cả,, có tăng có ni, có già có trẻ, khí tức như có như không đều rất cường hãn, làm cho thiên địa nguyên khí xung quanh không ngừng kích động.
Mạc Cầu xuất hiện trong đó nhưng không gây sự chú ý nào. Ở chính giữa có hai người chắp tay, tuy chỉ hai người nhưng uy thế mạnh mẽ đè ép những người còn lại.
Quân Lôi chân nhân Lôi Phi.
Tiếu Di Lặc Pháp Không.
Quân Lôi chân nhân mặc đạo bào trải rộng Lôi văn, đầu đội miện thiên quan, thân hình cao lớn như Lôi thần, khí tức uy hiếp bát phương. Tiếu Di Lặc dáng người tròn trịa, béo tốt, lúc cười hai mắt biến thành hai đường chỉ ngang, cà sa thậm chí không che hết cái bụng tròn vo. Hai người sóng vai đứng, cách đó không xa, không biết từ khi nào hư không giống như mặt nước tạo thành gợn sóng, xuyên thấu qua gợn sóng ẩn hiện có thể mơ hồ thấy được cảnh tượng ở bên trong.
Tổ miếu ẩn địa!
“Nghe nói bên trong Tổ miếu có một phương thế giới hoàn toàn khác với Thuỷ giới.” Khấu Văn ngưng trọng, nhìn mấy người lên tiếng. “Không ai biết nó mênh mông như nào vì rất ít người có thể nhập vào bên trong, linh dược tất nhiên sẽ phong phú vượt xa bên ngoài. Chân nhân Nguyên Anh sở dĩ nhập vào Thuỷ giới tám chín phần mười cũng là vì thế.”
“Ừm.” Điệp phu nhân chậm rãi gật đầu. “Tỏ miếu ẩn địa ở đây dù không bằng Tổ miếu nhưng trước đây mới chỉ có hai nhóm người vào được bên trong, nói không chừng đồ tốt còn nhiều hơn ở bên kia.”
“Hy vọng là thế.” Thân Hầu chà chà hai bàn tay, ánh mắt cuồng nhiệt.
Mạc Cầu đưa mắt nhìn đối phương, trong lòng nổi lên cảnh giác. Người này độn pháp huyền diệu, rõ là đứng cách hắn không xa nhưng Linh Quan Pháp nhãn cảm nhận lại như có như không. Độn phi vô gian đúng là danh xứng với thực. Ngoài ra, lúc hai người gặp mặt, ánh mắt đối phương biểu hiện vừa như ngạc nhiên vừa như mừng thầm, tuy được che giấu rất tốt nhưng vẫn lọt vào nhận biết của Mạc Cầu.
Đối phương có biết mình?
Ý niệm đó vừa nổi lên, ở cách đấy không xa chợt có biến động.
“Trương Miễn.”
“Hắn còn chưa chết?”
“Hắn cũng tới đây!”
Nhiều tiếng kinh hô vang lên, đám người vội nhanh chóng tản ra để lộ hai thân ảnh một già một trẻ. Lão giả râu trắng, khí tức không hiện, trên dưới thân thể hiện ra khí tức mục nát giống một người sắp gần đất xa trời. Nữ tử còn lại đầu đội sa mỏng, tu vi Kim Đan hình như đang hoảng loạn, đứng dựa vào lão giả kia.
“Cái gì?” Chân mày Mạc Cầu nhíu lại. Tuy nữ tử có sa mỏng che đậy tướng mạo nhưng hắn có thể nhận ra một chút, nàng chính là nữ tử bán hàng hắn gặp mấy hôm trước.
Trương Miễn?
Tam Dương Kiếm Trương Miễn!
Suy nghĩ hiện ra, hai mắt hắn co rút lại.
“Thật không ngờ.” Quân Lôi chân nhân quay lại nhìn, âm thanh nặng nề. “Trương đạo hữu lại dám lộ diện?”
“Hắc hắc…”, Bị người khác vạch trần thân phận, Trương Miễn không tiếp tục ẩn giấu, thân thể khẽ run lên , một cỗ vương khí nóng bỏng tản ra. “Lão hủ thời gian không còn nhiều, nếu không liều chẳng lẽ cứ ngồi yên chờ chết?”
“A di đà Phật!” Tiếu Di Lặc Pháp Không chắp tay trước ngực, vẻ mặt thu liễm ý cười. Hắn nhìn Trương Miễn, phật quang sau lưng phun trào, một chữ Vạn pháp lặng lẽ hiện ra, từ bi chi ý trên người tận hoá khí tức hủy diệt. “Trương thí chủ diệt Phân đà của ta, giết Kình Sơn đạo huynh, là tử địch của Cửu Giang Minh, hôm nay gặp được, lão đang muốn cùng thí chủ lĩnh giáo một hai.”
“Hừ hừ…”, Trương Miễn nghe xong thì cười lạnh, bàn tay vừa nhấc, một ánh kiếm bảy màu chói mắt hiện ra ngay bên cạnh. “Hoà thượng kia, tưởng Trương mỗ sợ ngươi hay sao. Có điều…”, hắn ngừng lời, cười mà như không cười. “Sợ là ngươi sẽ không vào được ẩn địa này.”
“A di đà Phật.” Tiếu Di Lặc cũng không tranh lời, chỉ lạnh nhạt. “Xem ra, thí chủ thực muốn nhập địa tầm bảo. Bần tăng không nhập vào đó cũng không sao, bất quá cũng là buông tha một lần cơ duyên mà thôi, còn thí chủ, rất có thể vì thế mà thân tử đạo tiêu.”
Hắn nhìn được đối phương đã như đèn hết dầu tắt, chỉ cố biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
“Có lẽ vậy.” Trương Miễn không đổi sắc mặt, lạnh nhạt đáp. “Nhưng Trương mỗ có thân tử cũng có thể kéo theo con lừa trọc này. Tam Dương Kiếm của ta đã mấy trăm năm chưa thấy máu, hôm nay sẵn sàng xuất vỏ.”
Không gian yên tĩnh. Mạc Cầu chớp mắt. Hắn từng nghe qua thanh danh Tam Dương Kiếm của Trương Miễn, chân nhân Nguyên Anh, lại là một tán tu cũng là kẻ thù không đội trời chung của Cửu Giang Minh. Bốn trăm năm trước, chẳng biết vì sao lại một người một kiếm giết vào Phân đà Li giang, kiếm trảm một vị Nguyên Anh, nghe đâu không lâu sau đó người này cũng gặp nạn. Thật không ngờ hắn còn chưa chết, hôm nay lại còn tới đây.
“Phần phật…”
Tật phong chấn động, đám người xung quanh đã xôn xao lùi lại, để lộ một khoảng trống ở giữa. Kim Đan đấu pháp có thể lan ra mấy trăm dặm, chân nhân Nguyên Anh chém giết sợ là sẽ chấn động đến ngàn dặm, tới gần là muốn chết.
“Hai vị.” Bỗng nhiên Lôi Phi đưa tay ra cản lại. “Mâu thuẫn năm đó có thể giải quyết hay không hãy để sau này, hiện giờ bí địa sắp mở, cả hai người các ngươi đều không muốn bỏ qua cơ hội này đúng chứ?”
Nói xong Lôi Phi đưa mắt nhìn Tiếu Di Lặc, truyền âm. Không biết hắn nói những gì mà chỉ thấy Tiếu Di Lặc thi thoảng lại biến đổi sắc mặt. Thật lâu sau, Tiếu Di Lặc mới nheo mắt lại, nhìn Trương Miễn và nữ tử bên cạnh đầy thâm ý, gật đầu.
“Nể mặt mũi của Lôi đạo hữu, tạm thời tha cho ngươi một mạng, nhưng lần này ẩn địa mở ra, các hạ không thể đứng ngoài quan sát.”
“Hắc hắc…”, Trương Miễn nhíu mày nhưng không cự tuyệt. “Cũng tốt, Trương mỗ đây đang muốn vào trong tìm tòi.”
Nói xong hắn cong ngón tay búng ra, phi kiếm bên người đột nhiên tiêu thất, xuất hiện phía trên gợn sóng hư không, thân kiếm lấp loé quang mang.
“Ông…”, Gợn sóng rung lên, trong nháy mắt đã trở nên thông thấu hơn rất nhiều.
“Thiện!”
Lôi Phi gật đầu, vẻ mặt vui mừng. Hắn vung tay áo lên, một đạo lôi quang chói mắt như vật sống bổ vào gợn sóng kia.
“A di đà Phật.” Tiếu Di Lắc chắp tay trước ngực, sau đầu hiện ra ba viên Xá Lợi Tử. Xá Lợi Tử lấp loé phật quang hoá thành vô số đạo kinh văn trút xuống gợn sóng.
“Ông…”
Ba vị chân nhân Nguyên Anh hợp lựa, gợn sóng kia đột nhiên rung lên rồi nhanh chóng khuếch trương thành một cái vòng xoáy, cảnh sắc bên trong dần lộ ra. Mạc Cầu nhìn biến hoá vừa xảy ra, thân thể bỗng căng lên, toàn lực vận chuyển Giáp Binh Thối Thể đại pháp và Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân bảo vệ. Hắn luyện hoá quang giáp chưa lâu nên chưa thể tuỳ tâm sở dục, chậm nửa nhịp mới phán ứng.
“Là ngươi?” Một thanh âm lạnh như băng từ không xa truyền tới, giọng điệu như cười như không. “Thật là đúng dịp.”
Mạc Cầu nghiêng đầu, hai mắt cau lại.
Tán Hoa lão tổ!
Đối phương cũng tới đây! Bên cạnh người này tất nhiên là thiên nữ Phùng Cô Nhạn. Mấy năm không thấy, khí tức trên người Phùng Vô Nhạn dường như không tốt, khuôn mặt tiều tuỵ, xem ra đã bị người ta thúc phạt rất nhiều.
“Tán Hoa lão tổ.”
“Là hắn?”
“Người kia là ai?”
“Không biết.”
Tiếng bàn tán vang lên xôn xao. Tán Hoa lão tổ là người có hy vọng tấn chức Nguyên Anh, ở Vân Mộng Xuyên là người đại danh đỉnh đỉnh, rất nhiều người ở đây đều nghe tới cái tên này. Còn Mạc Cầu…, thanh danh không hiển hách, nhưng tông sư Kim Đan vốn không nhiều, chỉ hơi nghe ngóng là cũng sẽ biết nên tình huống trở nên hơi rối loạn. Chân nhân Nguyên Anh xem biến cố này chỉ như trò vui mà thôi.
“Tán Hoa lão tổ?”
Khấu Văn nhăn mày, ý niệm vừa động đã đoán ra được bảy tám phần. Hắn biết Tán Hoa lão tổ cố ý nhằm vào Vương Kiều Tịch, chỉ là khi đó nàng chưa tấn chức Kim Đan, đối phương không đến nỗi bắt buộc phải có. Từ Đạo cơ viên mãn đến Kim Đan tuy chỉ khác một cảnh giới nhưng đã ngăn lại biết bao nhiêu người. Ngay cả Tán Hoa Phái cũng không chắc có thể giúp nàng thành tựu Kim Đan lúc đó hay không. Hiện giờ Vương Kiều Tịch đã chứng được kim Đan, Tán Hoa lão tổ nhất định muốn có nàng, mà người gần gũi với nàng nhất là Mạc Cầu lại đang ở trước mặt đây.
Oan gia ngõ hẹp.
Điệp phu nhân ở bên cạnh chớp mắt, Thiên Si thì nhăn mày, hai vợ chồng Đồng Nghiệp cùng Thân Hầu đều lặng lẽ lùi về phía sau. Thái độ của mấy người là rất rõ ràng. Bọn họ mới biết nhau chưa bao lâu, đừng nói là giao tình, nếu có bọn họ cũng không nguyện vì Mạc Cầu mà đắc tội với Tán Hoa lão tổ.
Điệp phu nhân, Thiên Si có thái độ mềm dẻo hơn nhưng đều không muốn dính vào thị phi.
“Ai…”, Khấu Văn thở dài trong lòng, rồi bước về phía trước, chắp tay nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã bị một giọng nữ nhân vang lên cắt ngang.
“Thế nào? Mạc đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt hả?”
Mạc Cầu quay đầu lại, hai mắt sáng lên.
Hồ Thanh Cúc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận