Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 517: Kiếm hiệp

“Ai?”
Mã Đình Đình tiến lên một bước trong vô thức, nàng muốn gọi đối phương lại thì Từ Vân Phượng ngăn lại.
“Đình Đình.” Từ Vân Phượng chớp đôi mắt đẹp.
“Sao vậy?” Mã Đình Đình ngạc nhiên.
“Người này...”, Từ Vân Phượng nhìn bóng lưng Mạc Cầu với vẻ mặt trầm tư. “Tựa hồ không đơn giản đâu.”
“Thật sao?” Tiểu Kiếm Ma Bạch Lượng đứng dậy, trường kiếm đã được rút ra khỏi vỏ. “Là địch hay là bạn?”
“Ta không biết.” Từ Vân Phượng lắc đầu, hai hàng lông mày nhăn lại. “Hy vọng chút nữa sẽ không sinh ra biến cố.”
“Không sao cả.” Bạch Y Kiếm khách Hạ Hầu Nhân chậm rãi nói. “Toàn bộ Tề châu, số lượng người có tư cách nhúng tay vào chuyện của chúng ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, đó có thể chỉ là một người đi đường bình thường.”
“Không sai.” Mã Đình Đình gật đầu, nàng gỡ một dải lụa ở trên người xuống rồi thuận tay quăng lên không.
“Thẩm công tử, lát nữa dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì hãy nhớ, không được ra khỏi phạm vi này. Nếu không hậu quả sẽ khó mà lường được.”
Dải lụa nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, bao quanh một vùng rộng hơn một trượng quanh đám người Thẩm Thu khiến bọn họ kinh nghi không hiểu ra sao. Đến lúc này đám người ấy đã biết mình đến nơi lẽ ra không nên đến, cả đám gật đầu đồng thanh.
“Chúng ta biết rồi, đến lúc đó sẽ không chạy loạn.”
“Tử Tước Chu Lăng.” Hạ Hầu Nhân ra vẻ không vui. “Tam muội, đây là vật hộ thân sư phó đưa cho ngươi, chẳng may đến lúc cần kíp thì phải làm sao?”
Đối phương mới gặp mặt đôi lần đã được sư muội đối xử như thế, Hạ Hầu Nhân sinh ra một chút đố kỵ, giọng nói ra cũng có chút bất thiện.
“Không sao.” Mã Đình Đình nhẹ lắc đầu. “Có mọi người ở bên cạnh ta, thêm một kiện hay ít đi một kiện hộ thân chi vật thì có ảnh hưởng gì?”
Mấy người đang nói chuyện thì tiểu nhị ở khách điếm đã vui vẻ bưng đồ ăn đặt lên bàn:
“Khách quan, xin mời dùng.”
“Dùng?” Tiểu Kiếm Ma đảo mắt qua rồi nở nụ cười lạnh, rung tay ném ra mấy lá bùa về mấy món thịt rượu. “Thứ này hãy lưu lại cho các ngươi ăn đi.”
Lá bùa rơi xuống, hư ảo tan biến, chỉ một thoáng sau các món đồ ăn ngon lành trên bàn đã biến thành một đám độc xà, trọc vật nhung nhúc giòi bọ, vò rượu bốn phía hiện nguyên hình trở lại là những cái bình đựng tro cốt quỷ dị.
“A!”
Đám người ngay lập tức hốt hoảng, nhất là mấy người Thẩm Thu mặt đã trắng bệch, toàn thân nhũn ra, có người hoảng sợ hét toáng lên.
“Hắc hắc...”
“Cạc cạc...”
Có tiếng quái khiếu vang lên, đèn đóm trong phòng đột nhiên tắt ngúm, hồng mang phiêu hốt vờn quanh, một đạo bóng đen như sương khói từ bên ngoài khách điếm bay thẳng tới, tiếng quái khiếu vang lên liên tiếp.
Âm hồn. Lệ quỷ. Bách quỷ xuất lồng!
“Tiểu tử Thiên Sơn chớ có xen vào việc của người khác.” Trong bóng tối có một đoàn hư ảnh từ từ tụ hội lại, âm thanh buồn bực vang lên như sấm rền.
“Nơi này là Âm Sơn huyện, không phải Thiên Sơn của các ngươi. Nếu không nể mặt Thiên Sơn lão mẫu, đại nhân nhà ta đã sớm thu lấy tinh hồn của các ngươi rồi. Đừng có không biết tốt xấu.”
“Nói khoác mà không biết ngượng.” Hai mắt Mã Đình Đình trợn trừng, nàng cả giận nói. “Các ngươi khi còn sống làm người đều là quan lại triều đình, thụ hưởng lộc lá từ bách tính mà không nghĩ cách báo đáp, còn dám lấy người ra để làm thức ăn. Lấy oán báo ơn như thế cả người và trời đều phẫn nộ.”
“Không sai.” Tiểu Kiếm Ma Bạch Lương tiến lên một bước, hắn lạnh lùng. “Tô Hồ cấu kết với La giáo họa loạn một phương, khiến sinh linh đồ thán, chúng ta chỉ thay trời hành đạo mà thôi.”
“Càn rỡ.” Bóng đen kia gầm lên. “Tục danh của đại nhân nhà ta là thứ để đám trẻ con các ngươi muốn gọi là gọi sao. Trên trời có đường lại không đi, dưới đất không có cửa thì tìm tới, các ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”
“Oanh...”
Âm thanh vừa dứt, không khí chấn động, một cây trường thương màu trắng dài hơn một trượng xuyên qua đêm tối mà đâm tới với tốc độ nhanh như thiểm điện.
Huyện úy của Âm Sơn quân. Đây là chức quan được phân công quản lý võ sự, chủ về chưởng hình, binh chức. Âm Sơn quân Tô Hồ cũng có xuất thân là một quân nhân, cho nên thủ hạ của hắn đều mang một thân võ kỹ không tầm thường. Trường thương đâm ra kéo theo tiếng sấm rền vang, đồng thời u quang lấp lóe uy hiếp một phương. Võ kỹ và thuật pháp cùng nhau xuất hiện, uy thế mạnh mẽ khiến người ta kinh ngạc.
Chỉ một chiêu này đã có thể chứng tỏ người xuất chiêu có thực lực chỉ đứng dưới hàng ngũ chân nhân mà thôi.
“Hay lắm.”
Bạch Y Kiếm khách Hạ Hầu Nhân mở lớn hai mắt, hắn há miệng hô lên một tiếng, trường kiếm điểm ra không chút do dự. Một kiếm này nhằm đúng vào điểm sơ hở trong thương pháp của đối phương. Lấy kỹ xảo phá lực lượng, phát sau mà đến trước chính là điểm tinh diệu trong kiếm kỹ của Thiên Sơn phái.
Kiếm pháp này nói thì đơn giản, nhưng cả Thiên Sơn phái to lớn cũng chỉ có vài người làm được như vậy mà thôi. Trong Thiên Sơn tứ kiếm hiệp chỉ có duy nhất một mình Hạ Hầu Nhân là có thể.
“Đinh...”
Thương kiếm va chạm, Hạ Hầu Nhân không địch lại pháp lực tu luyện mấy chục năm của đối phương nên thân thể nhanh chóng bị đẩy lùi về phía sau. Đối phương vì thương pháp bị phá, mất khống chế với kình lực nên thân thể cũng đột nhiên bật ngửa ra sau mà hiện ra sơ hở.
“Coong!”
Tiếng kiếm ngân vang rền. Hàn Giang Cô Kiếm Từ Vân Phượng, Tiểu Kiếm Ma Bạch Lương đồng thời xuất thủ, song kiếm quét ngang. Từ Vân Phượng là đại tỷ của bốn người, tu vi cao nhất, chính là người kế tiếp vị trí chân nhân của Thiên Sơn phái, một thân võ kỹ của nàng hay thuật pháp đều đạt tới đỉnh phong. Lúc này trường kiếm run rẩy, từ hư không sinh ra hơn mười loại biến hóa vây khốn đối phương. Người tới tu vi không tệ nhưng cũng không tránh thoát được.
Tiểu Kiếm Ma thị kiếm thành ma, mặc dù trẻ tuổi nhưng kiếm ý lăng lệ không kém. Tuyết Long Kiếm xuất ra như khổng tước bay lên trời, từ trên chém xuống một chiêu sắc bén.
“Đương...”
Ba người đan xen, bóng đen kêu lên một tiếng rên rỉ. Mã Đình Đình thấy vậy liền tiến lên một bước, hai tay biến hóa thi triển Tuyết Sơn Phi Long chú hướng về phía trước.
“Đốt.”
Một đạo kiếm khí sắc bén xuất ra như thiểm điện phi long, trong chớp mắt bao phủ hoàn toàn bóng đen kia.
Bốn người đều là cao thủ thuộc thế hệ trẻ của Thiên Sơn phái, không chỉ có tu vi bất phàm mà bốn người phối hợp với nhau cũng rất ăn ý. Đối thủ đi theo Âm Sơn quân mấy chục năm, thực lực cao cường vậy mà nhất thời cũng khó chống đỡ được. Có điều hắn không phải một đối thủ tầm thường, gặp nguy mà không loạn.
Bóng đen kia đột nhiên hét lên một tiếng lớn, thân hình từ thực hóa hư tản ra bốn phía.
“Phốc phốc...”
Kiếm khí bão táp của bốn người chém ra một ít hơi khói nhưng rốt cuộc cũng không giết được đối phương.
“Hảo tiểu bối.”
Bóng đen hội tụ lại ở phía xa, dần hình thành thân hình của một đại hán, đôi mắt hổ trợn trừng. “Khó trách lại lớn mật như thế, các ngươi dám đến Âm Sơn huyện giương oai, thì ra cũng có chút thủ đoạn. Đáng tiếc... Giết cho ta!”
Đại hán kia gầm lên giận dữ, rất nhiều âm hồn lệ quỷ bên ngoài khách điếm cùng nhau rít gào bổ nhào mà tới. Tiếng gào như hóa thành thực chất. Khách điếm to lớn bị sóng âm va chạm nhanh chóng đổ sụp, cây khô tường vách bay tứ tung. Bốn người kia cũng không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể đình trệ lại. Chỉ có mấy người Thẩm Thu được Chu lăng bao quanh ẩn hiện linh quang ngăn cách sóng âm ở bên ngoài nên không bị ảnh hưởng gì.
Âm hồn lệ quỷ đuổi sát phía sau, giương nanh múa vuốt nhào về phía bốn người.
“Đình Đình.”
“Ta biết rồi.”
Từ Vân Phượng quát lên, trường kiếm khẽ run, kiếm quang trong nháy mắt hóa thành một cái lồng giam đem bốn người bao bọc lại. Tiểu Kiếm Ma Bạch Lượng và Bạch Y Kiếm khách Hạ Hầu Nhân cùng lùi lại, song kiếm như điện vờn quanh. Ba người hợp lực kết hợp với Thiên Sơn bí chú một mực bảo vệ cho người có tu vi yếu nhất là Mã Đình Đình.
Hai mắt Mã Đình Đình nhắm nghiền, mười ngón tay nhanh chóng kết ấn quyết, một cỗ khí tức huyền diệu từ trên người nàng lặng lẽ hiện ra.
“Mở cho ta.”
Đôi mắt hổ của đại hán lấp lóe, hắn biết không thể để đối phương tùy ý thi pháp nên hét lớn, cầm trường thương nhào đến.
Đôi mắt đẹp của Từ Vân Phượng co rụt lại. Trong bốn người nàng có tu vi cao nhất, thực lực cũng mạnh nhất, có thể chống đỡ đối phương cũng chỉ có nàng. Kiếm quang lóe lên, chỉ một tia nhưng va chạm với trường thương mà không rơi vào thế hạ phong.
Sắc mặt đại hán kia không khỏi trầm xuống, trong lòng hơi giật mình. Đối phương chỉ là một tiểu bối, không ngờ kiếm thuật lại cao minh như thế, tu vi cũng không tệ. Chờ một thời gian nữa không chừng còn chứng được Thiên sư, hàng ngũ chân nhân đỉnh phong đương thế hẳn sẽ có tên người này.
Tất nhiên, điều kiện là nàng ta phải sống qua được hôm nay!
Ý niệm vừa động, đại hán gầm lên, quỷ khí quanh người hội tụ, cơ thể như có thêm một lớp trọng giáp rồi cầm thương đâm tới. Trường thương như rồng làm dậy lên một phương phong vân vần vũ. Từ Vân Phượng thực lực bất phàm nhưng dù sao cũng không thể so với đối phương về kinh nghiệm tích lũy trong mấy chục năm nên dần rơi vào thế hạ phong.
Đúng lúc ấy.
“Xá!”
Mã Đình Đĩnh bỗng mở to hai mắt, tinh quang trên người tràn ra ngoài, từng tia điện quang âm vang bao phủ tứ phương. Điện mang nội uẩn lực lượng chí thuần vừa hay là khắc tinh của tà ma ngoại đạo.
Nguy hiểm!
Đại hán cuồng loạn, hắn nhìn xung quanh, Âm Sơn huyện nhiều năm tích lũy âm hồn lệ quỷ, lần này có lẽ sẽ phải chịu tổn thất nặng nề.
“Hừm!”
Đột nhiên có một tiếng thở dài vang lên, chân trời ám trầm một lần nữa trở nên đen tối hướng về mặt đất tràn tới. Hắc ám tĩnh mịch co rút lại, đem theo điện quang chôn vùi trong đó. Âm ảnh lắc lư, một gương mặt thật hiện ra.
Âm Sơn quân Tô Hồ!
Thiên Sơn tứ kiếm hiệp ngưng trọng, tập trung lại một chỗ kết thành kiếm trận.
Chân nhân!
Dù mấy người không thiếu tự ngạo, nhưng đối mặt với một vị chân nhân cũng chọn cách chủ động thủ thế.
Nửa canh giờ trước.
Trong huyện nha, Âm Sơn quân mang sắc mặt âm trần nhìn về hướng khách điếm không rên một tiếng.
“Cái gì mà cấu kết với La giáo, chỉ là hiểu nhầm mà thôi.” Bên cạnh hắn là Nam Tùng thánh nữ đang chớp mắt mỉm cười. “Tiền bối không cần để ý, ta đi giải thích với các nàng một chút, nói rõ ngọn nguồn là được thôi.”
“Không cần.” Hai gò má Âm Sơn quân co rúm lại, giọng nói trở nên lạnh băng. Thánh nữ La giáo ra mặt giải thích cho mỗi quan hệ giữa Âm Sơn và La giáo chẳng phải là chưa đánh đã khai sao? Bản thân hắn cũng không tin, việc mình cùng La giao liên kết lại vô tình bị người khác biết được. Việc này sợ là đều nằm trong tính toán của nàng rồi. Vừa hay có người tìm đến cửa, nếu bảo La giáo không có tác động gì thì khó mà tin được.
Hít sâu một hơi, Âm Sơn Quân Tô Hồ mở miệng âm trầm. “Chỉ là mấy tiểu bối, tiện tay xua đuổi là được, Thánh nữ không cần để ý.”
“Thật sao?” Nam Tùng chớp đôi mắt đẹp, nàng mỉm cười. “Tiền bối chớ xem thường các nàng, bốn người này đuổi theo ta một quãng, thủ đoạn không tệ.”
“A!” Âm Sơn quân nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc. Bởi vì lý to tuổi tác nên thánh nữ Nam Tùng chưa tiến giai chân nhân nhưng thực lực của nàng quả thực khủng bố, ngay cả Tô Hồ hắn cũng không dám xem thường. Thế mà đám tiểu bối Thiên Sơn phái xem trêu chọc đến nàng?
Hai người đang nói chuyện thì Tô Hồ phát hiện thấy khách điếm có biến, hắn không giữ được bình tĩnh chắp tay hướng về phía thánh nữ Nam Tùng. “Thánh nữ đợi một chút, ta đi một lát sẽ quay lại.”
Nói xong không đợi đối phương trả lời, cả người đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ thấy một sợi quỷ yên bay ra hướng về khách điếm lướt tới. Nam Tùng cười khẽ, nàng quay sang một vị nữ tử ở bên cạnh nói.
“Thanh Tuyền tỷ. Nghe nói ngươi và tiền bối giao hảo đã mấy chục năm, dù tiền bối buông bỏ nhục thân chuyên tu quỷ đạo mà ngươi vẫn không rời bỏ, ân ái như lúc ban đầu, điều này thật khiến cho người khác hâm mộ.”
“Không cần khách khí.” Nữ tử kia khí chất đoan trang, dung nhan tuyệt mỹ, nàng khẽ lắc đầu, vẻ mặt phiền muộn. “Nếu có lựa chọn, ta nhất định tình nguyện cùng hắn táng thân dưới lòng đất yên giác ngủ ngàn thu.”
“Nam Tùng cô nương.” Nữ tử nhìn huyện nha trống trải nói. “Hoàn cảnh nơi này ta không thích, không bằng chúng ta cùng tới hậu viện nói chuyện.”
“Được thôi.” Nam Tùng gật đầu cười.
Trước huyện nha.
“Đát...”
Mạc Cầu dừng bước, hắn ngẩng đầu nhìn tấm biển.
“Ai?”
Có tiếng quát vang lên, hai nha dịch thần sắc lạnh lùng từ sau cửa đi ra.
“Nơi này chính là huyện nha Âm Sơn huyện, người ngoài không được tự ý xâm nhập.”
“Hừm...” Mạc Cầu gật đầu rồi tiếp tục tiến lên. “Ta không đến nhầm chỗ.”
“Thật to gan!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận