Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 516: Trên đường gặp

Mặt trời ngả sang Tây, trời cũng dần tối, trên quan đạo người đi lại dần thưa thớt, ngoài cổng quán trà có hai cha con đang ngồi nghỉ chân hóng gió.
“Chủ quán.” Có tiếng gào to vang lên. “Pha vài ấm trà và một ít đồ ăn. Nhanh, chúng ta còn phải lên đường sớm.”
“Có ngay.” Người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, chỉ nghỉ ngơi qua một chút là khôi phục sức lực rồi vội vàng đứng dậy chạy đi. Khách tới là một vị công tử trẻ tuổi, đi theo sau có vài người ăn mặc như sơn dân, nhìn qua thấy thật kỳ lạ.
Ý nghĩ chỉ đảo qua trong đầu, người chủ quán trẻ tuổi cũng không hỏi nhiều mà vội vã pha trà nước và mang đồ ăn lên.
“Các vị.” Vị công tử trẻ tuổi đang muốn cầm đũa, nhìn thấy bốn vị khách nhân ngồi bên cạnh thì mở miệng cười. “Gặp nhau là có duyên, sao không cùng ngồi một chỗ?”
Bốn người kia quay đầu ra nhìn, trong đó có một vị nữ tử cười nói. “Tiểu ca, chút đồ ăn trước mặt ngươi có đủ đưa vào miếu bên cạnh mà cúng điếu không?”
“A...”, vị công tử ra vẻ xấu hổ, gãi đầu nói. “Là Thẩm mỗ thất lễ, có điều các vị khí độ bất phàm, tại hạ thực lòng muốn kết giao bằng hữu.”
Bốn người đối diện với hắn, nam thì tuấn lãng xuất chúng, nữ thì tư thế hiên ngang, khí chất đều không giống người bình thường. Vị công tử trẻ tuổi kia vốn là người tính tình rộng rãi hào kiệt, vừa nhìn thấy đã chủ động mỉm cười muốn tiếp chuyện.
“Ngươi tuy là tiểu ca nhưng thật biết nói chuyện.” Bên cạnh nữ tử mặc áo đỏ là một nữ tử mặc lục y vừa ném đậu tằm vào trong miệng vừa cười. “Nếu là lúc khác thì không sao, nhưng hôm nay chúng ta không có tâm tình, cũng không có thời gian.”
“Không sao.” Vị công tử kia đứng dậy, chắp tay thi lễ, vẻ mặt nghiêm trang. “Tại hạ là Thẩm Thu ở Linh quận, gia phụ là Công tào ở quận thành, không biết phải xưng hô với các vị hào kiệt như thế nào?”
“Thì ra là hậu nhân của Công tào.” Nữ tử mặc lục y vỗ tay nhìn đối phương cười mà như không cười. “Thật là thất lễ.”
“Không dám, không dám.” Thẩm Thu vội lắc đầu.
“Chúng ta đến từ Tuyết sơn, danh hào có nói ngươi cũng không biết, ngươi chỉ cần nhớ danh tự đại tỷ của chúng ta là được rồi.” Nữ tử mặc lục y hướng về nữ tử mặc áo đỏ chỉ. “Hàn Giang Cô kiếm Từ Vân Phượng là tên của nàng ấy, sớm muộn cũng có ngày ngươi nhớ tới.”
“Hàn Giang Cô kiếm Từ Vân Phượng.” Thẩm Thu thì thầm cái tên, hai mắt dần tỏa sáng. “Thì ra các vị đến từ Tuyết sơn kiếm hiệp, không biết ba vị còn lại xưng hô như thế nào. Thực không dám giấu.” Hắn than nhẹ. “Trước kia Thẩm mỗ từng muốn bái sư học nghệ, luyện thành một thân võ kỹ, thuật pháp để trảm yêu trừ ma, hôm nay gặp được bốn vị thật là vạn hạnh.”
“Không dám.” Thấy đối phương khách khí, Từ Vân Phượng cũng không tiện bày ra bộ dạng cao nhân, nàng chỉ tay nói.
“Nhị đệ là Bạch Y kiếm khách Hạ Hầu Nhân, tam muội Bạch Linh kiếm Mã Đình Đình, tứ đệ là Tiểu Kiếm ma Bạch Lương.” Nói xong nàng hỏi lại. “Thẩm công tử, ngươi là con nhà Công tào cao quý, sao lại mang dáng vẻ mệt mỏi phong trần như vậy?”
“Nói ra rất dài dòng.” Thẩm Thu chắp tay thi lễ với bốn người rối mới nói tiếp. “Cách đây không lâu gia phụ nhiễm tật, tìm danh y tới thì được nghe phải cần có ba mươi lăm cây Hàn Đình thảo làm vật dẫn mới được. Ta nghe nói gần đây có thứ ấy nên dẫn người tới, hy vọng kiếm được linh dược cứu mạng người.”
Đám người đang nói chuyện thì có một người di đường rẽ vào, ngồi xuống một bàn khác. “Chủ quán, làm phiền cho xin một bát nước trà.”
Nói xong người này bỏ ra hai đồng tiền. Mấy người kia vô thức nhìn lại thì thấy người vừa tới dáng vẻ gầy gò, tóc mai đã trắng cả, tướng mạo cũng bình thường không có gì đặc biệt. Người này mặc áo vải thô dài, tóc dài được quấn lên bởi một nhành cây, nhìn cách ăn mặc thì không khác gì một vị nho sinh.
“Thì ra là vậy.” Nhị muội Bạch Linh Kiếm Mã Đình Đình thu tầm mắt, hướng về Thẩm Thu nói. “Công tử thân phận cao quý lại có thể xông pha vào nơi mạo hiểm tới đây tìm linh dược, tâm hiếu như thế thật khiến người ta bội phục.”
Bốn người liên tục gật dầu, các nàng tuy tu vi bất phàm nhưng tính tình đều hào hiệp, nhất là khi gặp được người trọng nghĩa trung hiếu thì lại càng không quan trọng tu vi cao thấp.
“Không dám.” Thẩm Thu khoát tay. “Chỉ là đạo hiếu của một người bình thường mà thôi.”
“Hai chữ đạo hiếu tuy đơn giản nhưng thế gian có mấy người làm được?” Từ Vân Phượng nhìn đối phương vẻ khích lệ. “Thẩm công tử đã tìm được linh dược chưa?”
“Nhờ trời, hôm nay tại hạ đã lấy được.” Thẩm Thu tươi cười. “Ta đang trên đường về quận thành, lại gặp được bốn vị thật là phúc duyên.”
“Trở về?” Tiểu Kiếm Ma Bạch Lượng nhìn sắc trời rồi nhíu mày. “Hiện giờ trời đã tối, Thẩm công tử nên tới Vọng huyện nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hãy đi quận thành.”
“Vọng huyện?” Thẩm Thu lắc đầu. “Không cần, hiện giờ Thẩm mỗ nóng lòng chỉ muốn về ngay, gia phụ bệnh nặng không thể chờ lâu.”
“Thẩm công tử, Tứ đệ muốn tốt cho ngươi mà thôi.” Từ Vân Phượng mở lời. “Gần đây trên đường này không bình yên, lui lại một đêm sẽ an toàn hơn.”
“Việc này...”, thấy đối phương nghiêm túc, Thẩm Thu cũng dao động, hắn hỏi lại. “Không biết gần đây thường xảy ra chuyện gì?”
Mã Đình Đình tính tình sảng khoái, hắn cười lớn. “Gần đây đúng là hay xảy ra chuyện, tốt nhất ngươi nên tìm chỗ nghỉ lại một đêm. Thứ kia chỉ xuất hiện ban đêm, ban ngày thì không sao cả.”
“Việc này...”, Thẩm Thu không phải người cổ hủ, trong lòng đã có ý lui về.
“Có tin tức của tiền bối.” Bạch Y kiếm khách Hạ Hầu Nhân bỗng mở miệng. “Chúng ta phải đi thôi.”
“Vậy thì đi” Mã Đình Đình đứng dậy, tiện tay ném ra mấy thỏi bạc vụn nhìn chủ quán bảo. “Chủ quán, chúng ta mời Thẩm công tử.”
Nói xong chưa để đối phương mở miệng hắn đã cười hì hì, hóa thành một bóng xanh hướng ra ngoài mà đi. Bốn người nhảy lên lưng ngựa, bóng ngựa chạy ra quan đạo hướng về xa xa. Thẩm Thu vội vã chạy theo sau, hướng về mấy bóng lưng mà hét lớn.
“Đa tạ tiền trà nước, ngày khác nếu có đi qua Linh quận, Thẩm mỗ tất sẽ thiết yến đối đãi.”
“Biết rồi.” Mã Đình Đình hét lên. “Thẩm công tử, có duyên sẽ gặp lại.”
“Có duyên gặp lại...”
Thẩm Thu đứng trên đường lớn, nhìn bóng lưng bốn người mờ dần, vẻ mặt hâm mộ. “Cầm kiếm hành tẩu thiên hạ, trảm yêu trừ ma thật khiến người ta hâm mộ.”
“A...”, hắn thở dài một tiếng rồi nhìn về phía bàn trà. “Ăn xong chưa? Chúng ta lên đường thôi.”
“Vâng.” Một người đi theo hắn gật đầu. “Thiếu gia, chúng ta trở về Linh quận hay là nghe lời bọn họ đến Vọng huyện nghỉ ngoi một đêm?”
“Ừm.” Thẩm Thu trầm ngâm rồi đáp. “Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ. Chúng ta đi Vọng huyện trước.”
“Vâng.” Mấy người tùy tùng nhìn hắn gật đầu, giọng nói cũng như trút được một gánh nặng. Đi đường ban đêm vốn đã mạo hiểm, lại có người lên tiếng nhắc nhở, bọn họ rất không muốn mạo hiểm.
Bóng đêm đen dày, nhóm người Thẩm Thu cầm đèn lồng, dắt ngựa dọc theo quan đạo mà tiến lên.
“A?” Bỗng có người hô lên. “Sao lại có đường rẽ ở đây?”
“Sao?” Thẩm thu vội hỏi. “Bình thường không có sao?”
“Theo ta nhớ thì hình như là không có.”
“Sao lại hình như? Hiện giờ có lối rẽ, tiếp theo hẳn phải đi thế nào đây?”
“Việc này...”
Người dẫn đường gãi đầu, vừa đi vừa xem xét kỹ hai lối rẽ rồi chỉ về một hướng. “Đi bên này.”
“Được.” Cả nhóm cùng lên đường. Đường ngày một rộng, không có ai để ý rằng xung quanh họ đã không có tiếng chim hót hay côn trùng kêu rên như bình thường.
Không bao lâu sau, nhóm người tới cửa huyện thành, cửa mở ra, bên trong chỉ là một khu vực trống rỗng. Đèn lồng đỏ chiếu rọi trên đỉnh đầu, mấy cái mạng nhện lớn có đầy bụi bặm hiện ra.
“Âm..., Âm Sơn huyện?”
“Không phải Vọng huyện sao?”
“Từ bao giờ mà nơi này lại có thêm một cái Âm Sơn huyện thành vậy?”
Trong lúc nhất thời đám người không khỏi bối rối, hỗn loạn chen với sợ hãi.
“Các vị.”
Lúc này từ sau cửa thành có một người cầm đèn lồng đi tới. “Các vị đang tìm đường đi sao?”
“Ngươi... ngươi là ai?” Thẩm Thu quát khẽ. “Nơi đây là nơi nào?”
“Tiểu nhân là một gã sai vặt ở huyện thành, nơi này chính là Âm Sơn huyện.” Người kia cười khẽ. “Các vị đừng sợ, Âm Sơn huyện đã có từ sớm, chỉ là cách đây mấy năm trong huyện xuất hiện ôn dịch, bách tính mất mạng phần lớn, lâu dần huyện thành trở nên hoang phế ít người biết tới.”
“Gần đây có thôn xóm, thi thoảng cũng có người đi qua huyện thành nên chủ nhân nhà ta mở một khách điếm trong huyện, vừa giúp khách đi đường có chỗ nghỉ, lại kiếm thêm một chút tiền bạc.”
“Thật sao?” Thẩm Thu cảm giác có điều nghi ngờ nhưng lại không nói ra, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt.
“Đương nhiên.” Gã sai vặt kia gật đầu. “Các vị nếu không tin thì đi cùng tiểu nhân về khách điếm mà xem, ở đó còn có quan khách náo nhiệt, không có gì phải sợ.”
Nói xong hắn cúi đầu bước về phía bên trong huyện thành.
“Thiếu gia.” Trong đám người có một kẻ sợ hãi, rụt rè lên tiếng. “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Cùng đi.” Thẩm Thu cắn răng. “Chúng ta nhiều người như vậy sao phải sợ mình hắn. Coi như gặp mấy tên trộm cướp hay quỷ vật, chúng ta có dương khí sung túc cũng không sợ.”
“Đúng đúng.”
“Đi thôi.”
Nhóm người động viên lẫn nhau rồi cùng đi vào huyện thành. Vừa mới bước qua cửa chính, Thẩm Thu đã thấy người đột nhiên lạnh toát, hắn vô thức nắm chặt quần áo. Không lâu sau đám người đã tới khách điếm, trước cửa khách điếm có bốn con ngựa đang buộc ở đó. Thẩm Thu nhìn xong thì không khỏi nghi hoặc.
Sao lại có chút quen thuộc như vậy?
“Thẩm công tử.” Âm thanh quen thuộc cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Thu, chỉ là lần này giọng nói nghe có phần lạnh lẽo hơn. “Không phải ta đã cảnh cáo các ngươi không nên đi đường ban đêm sao?”
“Mã cô nương.” Hai mắt Thẩm Thu sáng lên, hắn chắp tay thi lễ với mấy người trong khách điếm. “Từ cô nương, còn có hai vị huynh đài, chúng ta lại gặp mặt.”
“Thẩm mỗ quyết định qua Vọng huyện nghỉ tạm một đêm, không ngờ...” Hắn thở dài bất đắc dĩ. “Người nhà truyền đến tin tức gia phụ gặp biến cố cần dùng linh dược gấp, ta đành phải lên đường lúc ban đêm.”
“Ngươi thật là...”, Mã Đình Đình giậm chân nhưng không quát măng mà chỉ nhăn mày. “Chút nữa phải làm sao đây?”
“Làm sao là làm sao?” Thẩm Thu sững sờ.
“Chút nữa nơi này sẽ xảy ra một tràng náo động, Thẩm công tử gân cốt không cường, sợ là không trụ được.”
Bạch Y Kiếm khách Hạ Hầu Nhân đặt một thanh trường kiếm lên mặt bàn. Kiếm đã xuất vỏ, hắn vừa nhẹ nhàng lau lưỡi kiếm rồi nói. “Thẩm công tử, ngươi đến không phải lúc rồi.”
Mấy người đang nói chuyện thì chợt có âm thanh vang lên.
“Đát đát...”
Tiếng bước chân rất nhỏ từ bên ngoài truyền tới ngày một gần.
“Lại có người tới?”
Bốn người Thiên sơn kiếm hiệp nhìn nhau rồi cùng nhíu mày. Một tên Thẩm Thu với đám người hầu đã khiến bọn họ đau đầu, giờ lại còn thêm cả người khác nữa sao.
“Đát...”
Tiếng bước chân dừng lại trước của khách điếm, Mạc Cầu ngẩng đầu, đưa mắt nhìn mấy người, hắn nhẹ gật đầu ra hiệu rồi tiếp tục bước tới trước. Nhìn theo hướng hắn đi thì đó chính là huyện nha của Âm Sơn huyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận