Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 424: Lôi (1)

Thời gian đấu pháp càng dài, sắc mặt Lý Nguyên Cảnh càng khó nhìn. Bên trong hắn là Bách Quỷ Tẩu - một tu sĩ Đạo cơ, mặc dù thân thể không hoàn toàn là của mình, pháp lực cũng không còn nhưng vẫn được bí pháp bảo vệ thần hồn. Kinh nghiệm chiến đấu và cảm ngộ cũng còn đó. Hiện giờ hắn khống chế nhục thân một ti sĩ Luyện khí viên mãn với tu vi, pháp khí và công pháp tất cả đều mạnh hơn đối thủ vậy mà lại không thắng được?
Đó là điều khó mà tưởng tượng được!
“Vạn Quỷ Sưu Hồn Trảo!”
Sau tiếng hét, quỷ trảo xuất hiện đầy trời. Đây là một môn võ kỹ, thuật pháp xen lẫn với pháp môn. Quỷ trảo lăng lệ nội ẩn bí pháp sưu hồn đoạt phách, uy năng tất nhiên là cường hãn.
Mặc Cầu đối diện với đòn tấn công mà không đổi sắc, tay áo dài khẽ vung lên, hơn mười đạo kiếm quang nhanh chóng quét qua toàn trường.
Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm!
Môn Cấm pháp này trong tay hắn đã trở thành bản năng, giơ tay nhấc chân là có thể thi triển được. Kiếm quang hiện ra diễn dịch thành vô số loại võ kỹ tinh diệu dễ dàng trảm diệt quỷ trảo đột kích, không gì không phá được.
Bách Quỷ Tẩu cũng không ngừng biến hoá, Trường Hà Kiếm, Vạn Quỷ Phiên một âm một dương đan xen nhau chém tới. Mạc Cầu bấm ngón tay gẩy nhẹ, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm, Trảm Niệm Đao hoá thành một cương một nhu nghênh đón.
“Bành!”
Sau va chạm, sóng xung kích từ trung tâm tán ra quét ngang một vùng rộng đến gần dặm.
“Tốt.”
Nhìn thấy kết quả giao chiến, Bách Quỷ Tẩu không thể không tán thưởng. “Tiểu bối, thuật khống hoả và phương pháp ngự kiếm của ngươi chính là đệ nhất trong lứa đệ tử Luyện khí của Thương Vũ Phái rồi. Đệ tử chân truyền cũng còn xa mới theo được ngươi.”
“Tiền bối quá khen.” Mạc Cầu đáp lạnh nhạt. “Không so được với đạo pháp tinh xảo của tiền bối.”
“Ngươi đúng là không theo được.” Mạc dù kinh ngạc với biểu hiện của Mạc Cầu nhưng Bách Quỷ Tẩu vẫn rất có tự tin. “Thiên tư như thế, hôm nay lại mất mạng trong tay ta thì thật là đáng tiếc.”
Hắn than nhẹ. “Hôm nay ngươi tất phải chết.”
Vừa dứt lời, kiếm quang và trường phiên lại một phen chấn động, sau đó dựa vào phẩm giai cao cấp của chúng để áp chế gắt gao đao kiếm của Mạc Cầu. Hắn đồng thời há mồm phun ra một kiện bảo đỉnh xoay tròn giữa trời, hướng về phía Mạc Cầu phủ xuống. Đó cũng lại là một kiện pháp khí thượng phẩm đỉnh phong!
Trường Hà Kiếm, Vạn Quỷ Phiên, thêm tầng linh quang có lực phòng ngự kinh người, giờ lại thêm bảo đỉnh này nữa… Trên thân Lý Nguyên Cảnh này có đến bốn kiện pháp khí thượng phẩm. Phẩm giai của mỗi loại đều không thua gì Trảm Niệm Đao, có thể xưng là thượng phẩm trong cực phẩm! Bảo vật và pháp thuật trên người tên này đủ khiến đệ tử chân truyền cũng phải sáng mắt hâm mộ. Hắn lại có thể đồng thời ngự sử bốn kiện pháp khí thượng phẩm, thủ đoạn như thế phải cực kỳ cao minh.
Mặc Cầu cuối cùng đã hơi biến sắc. Kiếm quyết của hắn dù tinh diệu, võ kỹ thông huyền, thần thông cũng không yếu nhưng dù sao vẫn ở vào thế hạ phong. Lúc trước ngăn cản đối phương là đã dùng hết toàn lực. Hiện giờ…
“Ông….”
Bảo đỉnh đón gió biến lớn, thoáng chốc đã hoá thành mấy trượng xoay tròn giữa trời, bên dưới phủ đầy hào quang bảy màu. Vần sáng vừa phủ xuống, thân hình Mạc Cầu liền rơi vào trì trệ. Dù là U Minh pháp thể đại thành viên mãn cũng bị áp chế, giống như trên vai hắn có khối đá nặng cả vạn cân đè xuống, di động bình thường đã khó khăn đừng nói tới chuyện phi độn.
“Ừm!”
Mạc Cầu hơi kêu lên, không khí dưới chân cũng run rẩy.
“Tiểu bối.” Bách Quỷ Tẩu ngửa mặt lên trời mà thét. “Có thể bắt ta phải làm đến mức độ này ngươi đã đủ kiêu ngạo rồi. Bây giờ… đi chết đi!”
Hắn vừa dứt lời, quỷ trảo, pháp nhãn, âm phong và rất nhiều pháp thuật theo nhau bắn tới như ong vỡ tổ.
“Ầm ầm…”
Từng đoàn linh quang nở rộ giữa trời, uy thế mạnh mẽ khiến cho mấy người có mặt quan sát phải đồng thời lui lại. Vẻ mặt Lương Tuyết Quân càng trở nên lo lắng hơn. So với Lý Nguyên Cảnh thì nàng có thiện cảm với Mạc Cầu hơn một chút, nhưng tình huống hiện tại khiến nàng khó mà lạc quan được.
Ba vị đệ tử chân truyền tà đạo còn lại thì không giấu được nụ cười nhạt. Đối với bọn hắn giữa hai người ai thắng hay thua đều là việc tốt cả, hai người lưỡng bại câu thương sẽ là tốt nhất.
“Ông…”
Chính giữa đoàn Linh quang hiện ra một vùng Phật quang nhàn nhạt. Phật quang chỉ là một tầng mỏng lại như vạn kiếp bất diệt, ổn định không lay chuyển.
Kim Cương Bạc!
“Hảo tiểu tử!” Bách Quỷ Tẩu nhíu chân mày. “Không ngờ ngươi còn có phật bảo như thế, chỉ tiếc, dù như vậy cũng không thể cứu được mạng ngươi.”
Vừa nói động tác của hắn vừa tiếp tục, thân hình hoá thành một sợi khói đen vờn quang Phật quang, đồng thời các loại thế công vẫn không ngừng oanh kích.
Bởi vì Mạc Cầu phải phân tâm sử dụng Kim Cương Bạc nên khả năng ngự kiếm bị ảnh hưởng lớn, Trường Hà Kiếm của đối phương thừa thế hung hăng chém xuống.
“Bành!”
Kiếm quang oanh kích, rốt cuộc Phật quang đã hiện ra chấn động. Bên trong Mạc Cầu không khỏi lo lắng. Từ đầu đến giờ hắn đã dùng gần hết mọi thủ đoạn nhưng chưa hề nhìn thấy một tia hy vọng thắng.
Không! Hai mắt hắn mở lớn, ánh mắt nhanh chóng đảo qua Thiên Lôi Kiếm bên hông.
Hắn còn có cơ hội!
Nhưng cần thời gian. Hiện giờ Phật quang lung lay chưa biết khi nào sẽ vỡ, thủ đoạn trên người cũng đã dùng hết, làm sao để kéo dài thời gian?
Ý niệm vừa động, hai mắt hắn ngưng trọng. Từ trong thức hải, màn sáng hiện ra rất nhiều văn tự, tinh quang tích góp bao năm nhanh chóng ảm đạm.
“Ông…”
Đại Thừa Đại Tập Địa Tàng Thập Luân kinh!
Thứ này hắn có được từ trên người Lưu Luy, Mạc Cầu cũng không biết huyền diệu trên đó ra sao, chỉ biết lần cảm ngộ này đã tiêu hao một khối lượng tinh quang lớn. Lúc trước vì không biết nó để làm gì nên vẫn còn gác lại đó. Hoàn cảnh lúc này làm hắn buộc phải liều một phen.
Rất nhiều kinh văn sáng lên trong thức hải, vô số thiền lý chí đạo làm cho khí tức trên người hắn cũng biến đổi. Một cỗ thiền ý nhàn nhạt hiển hiện.
“A di đà phật!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận