Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 113: Chết cũng nộp tiền

“Trả giá?”
Dù đối phương biểu hiện không giống lúc trước nhưng Mạc Cầu không hề tức giận, hắn chỉ lộ vẻ trầm tư.
Sau một lúc hắn mới nói. “Không biết Hầu gia muốn gì?”
Toa xe rung lắc nhẹ, màn che được kéo ra. Ở bên trong là một nam tử trung tuổi mặt mũi béo tốt, dáng vẻ phúc hậu. Người này chính là Hầu gia. Hai mắt hắn không lớn, lại bị thịt mỡ che lấp, không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra được.
Hắn nhìn Mạc Cầu rồi gật đầu. “Hầu mỗ đi đường này đã bảy tám năm nay, quy củ không thay đổi. Mỗi người hai mươi lượng bạc. Nhưng Mạc đại phu vì ta mà xem bệnh cho phu nhân, ta lấy của hai ngươi cả thảy năm mươi lượng bạc.”
“Cái gì...”, Mạc Cầu ngẩn người. “Hầu gia, một người hai mươi lượng, chúng ta chỉ có hai người lại bị thu năm mươi lượng, ngươi có tính sai không vậy?”
“Tính sai?” Hầu gia cười khẽ. “Hầu mỗ không rành những việc khác, duy chỉ có tiền bạc là rành rẽ. Chắc Mạc đại phu đã quên cái gì rồi.” Nói xong, hắn ngẩng đầu ra hiệu. “Mạc đại phu, đi cùng hai người không phải có một người đã chết sao?”
“Người đã chết cũng thu tiền?” Mạc Cầu trợn mắt.
“Ai...”, Hầu gia thở dài, cảm giác như phải nói mấy câu đã khiến hắn vô cùng mệt mỏi, hao tổn khí lực. “Nếu Mạc đại phu đồng ý để cái thi thể lại thì sẽ tiết kiệm được mười lượng bạc đấy. Chỉ sợ ngươi không chịu thôi.”
Mạc Cầu tất nhiên là không chịu.
Hắn đi ngàn dặm xa xôi vẫn muốn mang theo cái quan tài này, dù hành thi chưa khôi phục như trước hắn cũng không muốn bỏ qua.
Trầm ngâm một lúc, hắn hỏi. “Hầu gia, ta có một việc không rõ.”
“Nói ta xem.”
“Muốn vào phủ Đông An nhất định phải đưa tiền sao?”
“Ngươi có thể không đưa cũng được.” Từ trong xe, Hầu gia cất tiếng cười. “Biên giới ngoài thành dài như vậy, nếu ngươi không sợ bị phủ binh phát hiện, ngươi cứ thử tìm một chỗ xông vào xem sao.”
“Việc đấy...”, Mạc Cầu há mồm. “Mọi người trong đội ngũ đều phải đưa tiền như vậy sao?”
“A...”, Hầu gia cười khẽ. “Tiếc là có một số người sẽ không trả nổi, ta cũng không có cách gì.”
“Không trả được thì sẽ thế nào?”
Mạc Cầu muốn biết tường tận, nhưng lần này hắn không trả lời. Tiêu đầu chủ động bước tới.
“Mạc đại phu, ngươi có thể trở về rồi từ từ cân nhắc, còn mấy ngày nữa mới tới biên giới.” Hắn chìa tay ra. “Hầu gia đã mệt rồi, mời ngươi đi thôi.”
Mạc Cầu ngẩng đầu, mắt nhìn vào cỗ xe đã không có động tĩnh gì nữa rồi gật đầu.
Trên đường về, Tiêu đầu nhìn xung quanh một lượt rồi mới hạ giọng.
“Mạc đại phu, việc vừa rồi sau khi trở về đừng để lộ ra ngoài, nếu không các huynh đệ sẽ rất khó làm việc.”
“Ta hiểu.” Mạc Cầu nghe xong thì than nhẹ. Một điều hiển nhiên là trong đoàn người cùng vượt biên với Hầu gia, chỉ có một số ít người mới trả nổi số tiền đó. Vậy những người còn lại thì sẽ thế nào?
Hiện giờ hắn không biết, nhưng đoán chừng kết quả chưa chắc đã tốt đẹp gì.
Nghĩ vậy, hắn che miệng ho khẽ, khiến toàn thân hắn run lên.
“Mạc đại phu.” Tiêu đầu biến sắc.
“Ta không sao.” Mạc Cầu lắc đầu, đưa tay ra, trong lòng bàn tay đã có một nhúm máu.
Tiêu đầu ra vẻ lo lắng nhưng hắn không phát hiện ra, trong mắt Mạc Cầu lại có một tia vui mừng.
Cặn bã trong nội tạng!
Đây là trình tự tẩy luyện tạng phủ khi tu tập Long Xà Kình.
Từ lúc rời khỏi Giác Tinh Thành, bôn ba mấy ngàn dặm hắn chưa từng buông lỏng việc tu luyện. Dưới tác dụng thêm của Đan dược và Hỏa Long Bội, rốt cuộc hắn đã tiến vào cảnh giới Luyện Tạng.
Mấy năm qua, hắn bắt đầu từ con số không, cái gì cũng không biết, thiếu thốn đủ điều, đến lúc này mới có chút thành quả.
Luyện Tạng! Trong Giác Tinh Thành đã là cao thủ hàng đầu. Dù ở địa phương khác, đây cũng là nền tảng để tu luyện đến cảnh giới cao hơn như Hậu thiên.
Trở lại chỗ nghỉ ngơi của hai người, hắn thấy Tần Thanh Dung đang ngồi nhìn ra xa xăm. Mấy tháng qua, da nàng đã không còn trắng trẻo như trước, để tránh phiền phức, nàng còn chủ động lấy dược vật bôi lên để che mắt người khác. Ngay cả đường cong thân thể cũng được che giấu.
Có người quen gặp nàng ở đây lúc này cũng không thể nhận ra nàng đã từng là tiểu thư trong một hiệu thuốc nổi tiếng mà chỉ thấy nàng giống bao nhiêu nông phụ ở các vùng sơn thôn khác.
Không thể không thừa nhận, việc cải trang đã giúp hai người tránh được rất nhiều phiền phức trên đường đi.
“Mạc đại phu đã về rồi.” Người vừa chào hắn là Tạ lão, là một người hành hương cùng. Bên cạnh lão có một nam một nữ tuổi đều đã trung niên. Ba người này liếc mắt nhìn nhau ra điều ăn ý.
Mạc Cầu giật mình. Xem ra mấy người này cũng đã trả tiền rồi. Có lẽ bọn họ đã quen thuộc với đội ngũ. Không biết ba người này buôn bán cái gì mà sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn như vậy.
“Sư đệ.” Tần Thanh Dung thấp giọng hỏi. “Hầu gia tìm ngươi có việc gì vậy?”
“Không có gì, chỉ để tái khám cho phu nhân của hắn mà thôi.” Mạc Cầu khẽ lắc đầu, không đi sâu vào câu chuyện mà thuận miệng hỏi. “Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
“Ta đang nghe Tạ lão kể chuyện cố sự trong phủ Đông An.” Một tên trẻ tuổi quần áo rách rưới nhưng tinh thần phấn chấn đáp. “Tạ lão biết nhiều chuyện lắm.”
“Ha ha...”. Tạ lão bật cười. “Ta chỉ nghe người ta đồn đại mà thôi, so với những người sống ở tầng cao, chúng ta thật khó mà biết được việc nào hư việc nào thực.”
Nói xong lão quét mắt nhìn người trẻ tuổi rồi thở dài.
Lão biết, những người này khó mà vào trong phủ được, nhưng lão cũng không thể làm gì hơn.
“Nói đúng lắm.” Mạc Cầu gật đầu. “Tạ lão đang kể đến đâu rồi?”
“Phủ chủ Lục gia của phủ Đông An.” Tên trẻ tuổi nói. “Lục gia làm phủ chủ đã từ trăm năm trước, đời này là đời thứ ba rồi.”
“Ồ”, hai hàng lông mày Mạc Cầu hơi nhíu lại, ánh mắt kinh ngạc. “Có chuyện như vậy sao.”
Vị trí phủ chủ lại có thể truyền đời như thế, chứng tỏ tầm ảnh hưởng của Lục gia đối với phủ Đông An này đã vượt qua cả triều đình rồi.
“Đúng vậy.” Tạ lão gật đầu. “Cho nên mới nói, phủ Đông An rất khác so với các địa phương khác. Ngay cả phủ binh cũng đeo bảng hiệu của Lục gia.”
Nghe lão nói, cả đám người đều mờ mịt, chưa thấy khác nhau ở chỗ nào. Có một ít người thì chớp mắt, vẻ mặt ngưng trọng. Ngay cả phủ binh cũng là người của Lục gia, vậy thì cái phủ Đông An này có chịu sự quản lý của triều đình hay không?
Triều đình lại để yên như vậy hay sao?
“Cũng nhờ có Lục phủ quản lý, mặc dù quanh phủ Đông An có quân phản nghịch nhưng trong thành vẫn sóng yên gió lặng, bách tính làm ăn sinh sống không bị quấy nhiễu, cả thành vẫn rất phồn hoa.” Tạ lão gõ gõ cái tàn thuốc rồi mới nói tiếp. “Nhưng phủ binh rất đề phòng với những kẻ ngoại lại, không cho lưu dân đi vào nên muốn đến đó không dễ.”
“Phải rồi.”
Lão cười một tiếng, đưa mắt nhìn mọi người rồi hạ thấp giọng.
“Ta nghe nói, đám phủ binh chuyên bắt người dân đưa đi làm lao công, thậm chí đưa họ ra làm thứ buôn bán. Có một số hội nhóm chuyên mang lưu dân tới trao đổi với phủ binh để lấy tiền bạc.”
Mạc Cầu nghe xong câu này thì trầm sắc mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận