Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 612: Âm văn

Tại sườn núi, Cơ Băng Yến hạ độn quang xuống. Trước người nàng là đại môn của động phủ, cửa đá không có đặc điểm nào thu hút, mặc dù nơi đây chính là nơi tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Nhai đạo tràng, nơi rất nhiều người muốn tới bái phỏng mà không được. Nàng thu liễm ý cười, cung kính khom người thi lễ.
“Sư tôn, đồ nhi cầu kiến.”
“Ông…”
Cửa đá mở ra hai bên, bên trong mơ hồ hiện lên hồng mang, một đôi mắt xoay tròn loé lên rồi biến mất, có lẽ là linh sủng trấn phủ lại ra ngoài rong chơi rồi.
Sư tôn có nói nó nhiều lần nên chuyên tâm tu hành, dường như có chuyện đại sự gì đó muốn làm nhưng con linh sủng kia luôn không chịu nổi tịch mịch.
Đi dọc theo thông đạo quen thuộc, Cơ Băng Yến đến một thạch thất. Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, cầm cái hộp ngọc vẻ thưởng thức.
“Sư tôn.” Cơ Băng Yến dừng bước, thi lễ, hai tay giơ lên một vật nhìn như miếng sắt. “Hai ngày trước gia phụ ngẫu nhiên có được vật này từ phường thị, có vẻ giống với thứ sư tôn muốn tìm nên ta mang tới.”
Với Mạc Cầu, trong lòng nàng vừa có kính sợ lại có cảm kích, tuy không thể nói là thân mật. Lúc mới đầu nàng có lòng muốn gần gũi nhưng Mạc Cầu luôn giữ thái độ xa lánh, sau này có dịp tiếp xúc nhiều hơn với các tông sư Kim Đan nàng mới hiểu ra. Mỗi vị tông sư Kim Đan để đạt được thành tựu như hiện tại đều đã kinh lịch qua rất nhiều sinh ly tử biệt, ái hận tình cừu. Tình cảm vì thế mà trở nên đạm mạc. Muốn đánh động phần nhân tình ấy trong lòng bọn họ quả thực rất khó khăn.
Ngoài trừ những người chí thân hoặc bằng hữu trong thời gian dài, không mấy người có thể bồi dưỡng được tình cảm nồng đậm sau khi bọn họ đã thành Kim Đan, trong lòng bọn họ chỉ có đại đạo mà thôi.
Tất nhiên, đối với Mạc Cầu nàng vẫn luôn có lòng ngưỡng mộ. Đối phương không chỉ có thân phận tông sư, có ân cứu mạng năm đó với nàng, nàng còn rất khâm phục nội tình thâm bất khả trắc của sư tôn.
Thế gian chỉ biết Mạc đại tiên sinh có luyện đan thuật cao minh mà không nhiều người biết thực lực sư tôn nàng rất bất phàm, thậm chí được Cao tiền bối đáng giá là vô địch cận chiến cùng giai. Ngoài ra, luyện khí, trận pháp, bách nghệ tu chân gần như cái gì người này cũng thông thạo. Nàng có suy đoán, lúc còn ở Đằng Tiên Đảo sư tôn đã thành tựu Kim Đan rồi, chỉ là người ngoài không biết mà thôi.
Cũng có nhiều người có suy nghĩ như nàng. Dù sao nếu chỉ vừa mới tiến giai thì thực lực và nội tình không thể cường đại như Mạc Cầu được.
Hút vật phẩm Cơ Băng Yến mang tới lại gần, Mạc Cầu đưa tay khẽ vuốt rồi chớp mắt. “Không sai, đúng là thứ ta muốn.”
Miếng sắt đen sì trong lòng bàn tay hắn thoạt nhìn không có gì đặc biệt, trên đó có một ít đường vân nhìn như văn tự, bên trong không có linh cơ nhưng lại vô cùng cứng cỏi, giống như hắc đao với Phân Thuỷ Thứ tam tiêm vậy.
Đây là một loại binh khí khác thường, trong Toái Thiên bí điển cũng chỉ có ghi chép qua loa, cũng không có phương pháp dung luyện, hắn nhất thời hiếu kỳ nên tìm kiếm, không ngờ đồ đệ vẫn ghi nhớ ở trong lòng.
“Gia phụ có hỏi thăm lại lịch người bán vật này, nghe nói nó là mảnh vỡ truyền thừa từ một tông môn nào đó." Cơ Băng Yến chắp tay. “Tông môn kia đắc tội với một vị chân nhân Nguyên Anh, vài ngàn năm trước đã mất đi truyền thừa, vật này cũng chưa từng hiện ra dị trạng. Nó thuỷ hoả bất xâm, khó mà tế luyện.”
“À phải rồi.” Nàng hơi dừng lời. “Văn tự trên mảnh vỡ gọi là Âm văn. Ta có hỏi qua các vị tiền bối trông voi Điển Tàng Khố của Cửu Giang Minh thì biết âm văn truyền lại từ thượng cổ, nghe nói là đến từ Âm gian văn tự.”
“Âm văn?” Mạc Cầu khẽ chớp mắt.
Hắn có biết văn tự này. Trong Thượng Thanh Huyền U động thiên có không ít văn tự, một số ít có căn nguyên từ Âm văn. Trên thực tế rất nhiều văn tự hiện giờ có quan hệ ít nhiều tới Âm văn xưa. Còn Âm gian… vốn chỉ thuộc về truyền thuyết, Thái Ất Tông cũng không có ghi chép đáng tin, phần lớn là vọng tưởng của thế nhân mà thôi.
“Thôi.” Mạc Cầu lắc đầu, buông ‘miếng sắt’ kia xuống, nhẹ đưa hộp ngọc trong tay đến trước mặt Cơ Băng Yến rồi nói. “Trước đây không lâu có Chu Huyền Cảm của Chu gia đến tìm ta, hắn đưa vật này cho ngươi, hy vọng ngươi có thể tiếp tục chấp pháp theo lẽ công bằng.”
“Chu Huyền Cảm?” Nghe vậy Cơ Băng Yến liền trở nên nghiêm túc, đưa tay nhận lấy hộp ngọc. “Hắn có ý tứ gì?”
Nàng rất rõ, sư tôn và Chu gia vốn không hợp nhau, mấy năm qua mặc dù mặt ngoài không thể hiện ra nhưng bên trong lại ngầm có nhiều việc không vừa lòng. Chỉ cần là đan dược liên quan đến Chu gia thì chẳng bao giờ giao qua đúng hạn.
“Ý tứ đã thể hiện ra ở trên mặt mũi rồi.” Mạc Cầu ra hiệu bảo nàng mở hộp ngọc.
“A…”, Cơ Băng Yến mở hộp ngọc, đôi mắt xing đẹp lập tức co rút lại. “Thần Tiêu Đan!”
Danh tiếng đan này không thua gì mấy loại linh dược cần thiết để xung kích Kim Đan, nó có thể giúp tăng trưởng tu vi, cũng có tác dụng rất lớn với nàng. Ăn nó vào nàng có thể tiết kiệm được mấy chục năm khổ công tu luyện.
Năm đó ở cảnh giới Đạo cơ thực lực Mạc Cầu đột nhiên tăng mạnh cũng là nhờ một hạt Đan châu, vật này có thể so với Đan châu lúc trước của hắn. Bên trong Đan châu có để lại tai họa ngầm, trong khi Thần Tiêu Đan này thì lại không có.
“Thủ bút thật lớn!”
Hít sâu một hơi, Cơ Băng Yến lưu luyến không muốn rời hộp ngọc. “Xem ra Chu gia kia không muốn chúng ta điều tra ra được đến chân tướng cuối cùng. Kỳ thực nếu không có sư tôn thì chúng ta cũng không điều tra ra.”
Nàng ngẫm nghĩ rồi chậm rãi nói. “Trước đây ít năm, lúc đạo tràng vừa lập, thế lực khắp nơi đến đây đồn trú, có không ít thế lực dù không mạnh nhưng vì tới trước mà chọn được địa lợi. Chu gia này lúc đầu không có thiện cảm với Thiên Nhai đạo tràng, vì tới muộn nên không chọn được mấy nơi địa lợi như thế. Những năm gần đây mặc dù bên ngoài nạn bão và thú triều đã ít đi nhiều, các thế lực khác nhau lại không ngừng tranh giành trong bóng tối. Nơi trụ sở của Lưỡng Nghi Kiếm Phái chắc đã lọt vào mắt xanh của người ta, tuy ra tay trực tiếp là Thiên Phổ Đường nhưng vì muốn khuếch trương thế lực nên Chu gia cũng có không ít tay chân nhúng vào. Thiên Phổ Đường cũng là một bộ phận thế lực của họ.”
“Chỉ có điều…”, nói đến đây nàng hơi ngập ngừng. “Không ai có thể nghĩ, Thiên Phổ Đường lại ra tay ác độc như vậy. Hơn hai trăm người của Lưỡng Nghi Kiếm Phái không ai thoát được. Nếu không nhờ sư tôn chúng ta cũng chưa chắc đã tra ra được manh mối.”
Mạc Cầu bình thản. “Tình hình Thiên Phổ Đường hiện thế nào?”
“Phó đường chủ bị giết, đường chủ không biết tung tích, những người tham gia vụ việc lần đó phần lớn đã bị giam giữ tại Đại lao chờ xử lý.” Cơ Băng Yến chắp tay. “Trước mắt chỗ đường chủ cũng có chút tin tức.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Ý tứ của Chu gia chính là muốn mọi việc dừng ở đây thôi.”
Kỳ thực Chu Huyền Cảm cũng muốn những người bị bắt sẽ được phóng thích, thậm chí nguyện trả giá cao cho việc đó, nhưng cũng biết việc này không dễ thành.
“Dừng ở đây?” Cơ Băng Yến thăm dò. “Ý của sư tôn là…”
Ở Chấp Pháp Điện nhiều năm, nàng cũng quen với việc lúc dùng lý, khi xem tình. Nếu sự việc không lớn nàng cũng có thể tuỳ thời mà lơi lỏng, nhưng việc này mấu chốt không chỉ ở phía nàng mà ở nơi Mạc Cầu.
“Chu gia thế lớn nghiệp lớn, thế lực cũng rộng sâu khó gỡ, đúng là không nên đắc tội.” Mạc Cầu lạnh nhạt. “Nhưng cũng phải có cái bàn giao cho Lưỡng Nghi Kiếm Phái mới được. Nếu Thiên Phổ Đường vẫn còn thì mấy trăm oan hồn của Lưỡng Nghi Kiếm Phái sao mà nhắm mắt cam tâm được.”
Cơ Băng Yến hiểu ra. Việc này, phải làm đến Thiên Phổ Đường mới dừng được. Sau đó cũng khó mà đi sâu hơn, phía sau là Chu gia, ngay cả Thiên Nhai đạo tràng có muốn đắc tội cũng phải cân lên đặt xuống rất kỹ. Có điều, như thế có khác gì không đáp ứng đối phương? Cứ như vậy mà nhận một hạt Thần Tiêu Đan thì Chu gia liệu có bỏ qua hay không?
“Vâng.” Nàng gật đầu, khom người xác nhận. Sư tôn đã có tính toán, nàng chỉ cần làm theo là được, cũng không cần suy nghĩ nhiều làm gì.
“Sự việc này coi như xong, để ta xem ngươi tu hành Thập Phương Sát Đạo thế nào rồi.” Mạc Cầu quét tạp niệm, mi tâm hơi sáng lên, Địa Ngục Đồ chậm rãi triển khai. U ám vô tận, hư không chập trùng khuếch trương ra bốn phía. Cảnh giới mười tám tầng địa ngục lần lượt hiện ra.
Cơ Băng Yến ngưng trọng, pháp lực, thần hồn và nhục thân nhanh chóng nhưng tụ, pháp khí trường thương vọt lên rơi vào trong lòng bàn tay. Một cỗ sát cơ lăng lệ tản mát.
“Soạt!”
Hư không trước mặt lắc lư, một hư ảnh Quỷ Tướng hiện ra, khí tức trên thân cùng là Đạo cơ trung kỳ, vừa nhìn thấy Cơ Băng Yến thì không nói hai lời cầm đao bổ nhào tới. Nó là do Địa Ngục Đồ biến hoá mà thành nhưng ở trong huyễn cảnh, thủ đoạn thi triển ra chân thực không khác gì, thậm chí còn vượt qua tu sĩ cùng giai.
“Giết.”
Quỷ Tướng gầm thét, đao quang vượt hư không bạo trảm, hàng trăm đạo xiềng xích đan nhau giữa trời hướng về phía Cơ Băng Yến.
“Đinh…”
Thương xuất như rồng, hàn tinh hiển hiện.
Thương mang xuyên thủng đao quang như ô long giảo thủ, chớp mắt đã vượt qua vài dặm mà ngang nhiên xông đến trước mặt quỷ tướng, thương ảnh liên tiếp bao phủ xuống.
Thập Phương Sát Đạo không giống với đấu pháp bình thường của tu sĩ Đạo cơ khác. Nó tuyệt sát trong vòng trăm trượng. Yêu cầu này làm Cơ Băng Yến đặt mình vào vòng nguy hiểm trầm trọng, chỉ khi tới gần đối thủ mới có thể thi triển hết thủ đoạn. Đấu pháp như thế hoàn toàn khác tu sĩ Đạo cơ bình thường vẫn đấu pháp. Gặp thời thì ứng biến, gặp nguy mà không loạn, thiếu một thứ cũng không được.
Không giống với Mạc Cầu có nhục thân cường hãn, lại sở trường về ẩn nấp, nhục thể của nàng kém hơn nhiều, cơ hồ không chịu nổi một kích pháp khí. Mạc Cầu có Huyền công luyện thể tự sáng tạo thêm nhưng vẫn thiếu hụt. Nàng chuyên tâm chế ra một kiện nhuyễn giáp thiếp thân. Nhuyễn giáp không có công dụng khác, chỉ có tác dụng gia trì ba mươi sáu tầng phòng ngự, dù là Đạo cơ hậu kỳ cũng không thể nhanh chóng phá vỡ được.
Nàng được mạc Cầu ban thưởng mấy đạo linh phù hộ thân nên mới có can đảm liều mạng.
“Hây!”
Cơ Băng Yến khẽ kêu lên một tiếng, thương ảnh đầy trời tụ lại, một đạo ánh sáng chói mắt bay thẳng vài dặm, một đạo bạch ngân xuyên qua không gian u ám tạo thành một đường cong tuyệt mỹ kéo dài không tán.
“Phốc!”
Thân thể Quỷ tướng cứng đờ, mi tâm hiện ra thêm một lỗ thủng to như hạt đậu rồi nhanh chóng hoá thành một sợi khói xanh phiêu tán. Mạc Cầu chớp mắt, biểu hiện có chút hơi bất ngờ. Hắn nhìn ra trong khoảng thời gian vừa rồi Cơ Băng Yến đã không buông lỏng việc tu hành, mặc dù là cao tầng Chấp Pháp Điện nhưng không dễ dãi với bản thân.
Ý niệm vừa động, không gian hiện ra vô số đạo hư ảnh, chừng hơn chục vị tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ tu sĩ tế phi kiếm xông tới. Thương ảnh rực rỡ, bóng người xuyên thẳng thành một hàng. Tình huống của Cơ Băng Yến thoạt nhìn như hung hiểm nhưng mỗi một lần đều có thể vừa vặn tránh đi thế công, lại thừa thế đánh giết đối thủ.
Nếu có người ngoài ở đây chắc chắn sẽ vừa xem vừa run rẩy mà toát mồ hôi lạnh. Mạc Cầu lại chỉ bình thản quản sát. Hắn sáng tạo ra Thập Phương Sát Đạo, chính là công pháp tìm đường sống trong tử cảnh, lấy yếu để thắng mạnh, gặp địch càng mạnh lại càng huy ra được uy lực. Giữa lằn ranh sinh tử mà đắc ngộ siêu thoát.
Tình huống ở đây nhìn như hung hiểm nhưng dưới sự hỗ trợ từ phiên bản Thập Đại Hạn được đơn giản hoá, Cơ Băng Yến có niềm tin mình tuyệt đối sẽ không bị thương. Đi theo một đường, tâm tình buông lỏng mà siêu nhiên.
Đó chính là pháp môn Mạc Cầu ngộ ra trong chém giết. Đấu pháp chính là việc ngươi chết thì ta sống, đã như vậy, cẩn thận từng li từng tí chẳng bằng bỏ qua chỉ giữ lấy sát tâm vĩnh tồn.
“Bẩm.” Trở lại Chấp Pháp Điện, thủ hạ Vạn Lục nhỏ giọng. “Đã tìm được chỗ ẩn thân của Đường chủ Giả Viễn Sơn của Thiên Phổ Đường tại Ám Đàm đảo, nhưng chỗ đó lại là địa bàn của Chu gia cửu phòng.”
“Ừm…”, hắn hơi ngừng lời rồi tiếp tục. “Con Giả Viễn Sơn là Giả Chuẩn cùng tiểu thư Chu Tiểu Tiên của Chu gia sớm có ước định chung thân, nghe nói tình cảm hai người rất sâu đậm.”
“Thì sao?” Cơ Băng Yến giương mày kiếm, sát khí hiện giữa hai hàng lông mày. “Đi. Chúng ta phụng mệnh đuổi bắt hung thủ diệt phái giết người, ta muốn xem xem ai dám đứng ra ngăn cản?”
“Thế nhưng…”, Sắc mặt Vạn Lục đại biến. “Chu gia ở đó…”
“Nếu Chu gia không hỏi thì thôi, ta cũng không bận tâm đến bọn họ làm gì.” Cơ Băng Yến hừ lạnh. “Nếu bọn họ không biết điều thì chúng ta sẽ cho bọn chúng biết đây không phải là Bắc Xuyên đảo vực, mọi việc là do Cửu Giang Minh chúng ta định đoạt.”
“Vâng.” Vạn Lục gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận