Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 95: Động thủ

Người tới là Uông lão nhị, lý do là tới mời Mạc Cầu về chữa bệnh cho Chung Vân Triệu.
Tiếng xe ngựa chạy trên đường lộc cộc, cửa sổ xe được đóng kín.
“Đây không phải hướng đi về phía nam thành.” Tuy không nhìn ra được bên ngoài nhưng Mạc Cầu có thể cảm giác được phương hướng di chuyển không đúng.
“Đúng vậy.” Uông lão nhị ngồi đối diện với hắn, mặt không đổi sắc. Hắn gật đầu. “Vị trí lần trước bị lộ, có rất nhiều người tới thăm dò, để đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra nên chúng ta đã thay đổi địa điểm.”
“Vậy sao...”, Mạc Cầu hiểu ra, thấy vẻ mặt khó coi của đổi phương thì nói ngay. “Uông huynh, việc ấy không liên quan gì đến ta. Từ lúc rời đi đến giờ, Mạc mỗ chưa hề nhắc tới tên Tam đương đầu với bất cứ ai.”
“Thật vậy sao?” Khóe miệng Uông lão nhị hơi nhếch lên.
“Uông huynh không tin ư.” Mạc Cầu nhíu mày. “Nếu ta là người tiết lộ bí mật thì lúc trước còn tốn công cứu Tam đương đầu làm gì? Mấy ngày nay ta ở đâu làm gì cũng không có gì là bí mật, các ngươi hỏi một chút là ra ngay.”
“Thôi.” Uông lão nhị ngồi thẳng lên, lạnh nhạt nói. “Cho tới lúc này, dù có phải hay là không, Mạc đại phu chỉ cần để ý chữa trị cho Tam đương đầu thật tốt là được.”
Mạc Cầu nghe hắn nói thì chân mày khẽ vẩy lên, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Thái độ này... hắn có cảm giác trong đó chứa cả ác ý!
Nhưng vì sao?
Hắn không hiểu, trong khi xe ngựa vẫn chạy đều trên đường. Không lâu sau chạy đến một con đường tắt hoang vắng thì mới dừng lại.
“Nơi này rất bí mật nên không có ai đến quấy rầy, ngay cả người của chúng ta cũng có rất ít người biết được.” Uông lão nhị xuống xe, liếc nhìn Mạc Cầu bảo. “Xuống đây thôi.”
“Được.” Mạc Cầu bình thản đi theo hắn tiến vào bên trong một căn nhà.
Căn nhà không lớn, bên trong cũng không có nhiều người nhưng ai nấy đều là thành phần tinh nhuệ của Hắc Hổ Đường.
“Mạc đại phu.” Quách Tiêu đứng đó, thấy hắn đến thì vội ra nghênh đón. “Mời nhanh lên, hai ngày vừa rồi bệnh tình của Tam đương đầu có chuyển biến, ngươi mau đến xem cụ thể thế nào?”
“Ồ?” Mạc Cầu cảm thấy kinh ngạc, vội theo sau vào trong. Trên cái giường làm bằng gỗ đàn mộc, sắc mặt Chung Vân Triệu đã trắng bệch. Hắn nằm trên giường dựa vào gối mềm, nhìn thấy hai người đi vào thì hô hấp nhanh hơn, hai tay để dưới chăn cũng siết chặt lại.
“Mạc đại phu đến rồi.”
“Tam đương đầu xin thứ tội.” Mạc Cầu chắp tay. “Bởi vì phát sinh mấy việc nên bây giờ ta mới đến thăm bệnh cho ngài được.”
“Làm phiền đại phu.” Chung Vân Triệu gật đầu rồi nói tiếp. “Ta có nghe nói về việc của Tần sư phó, thật sự là đáng tiếc!”
“Mỗi người đều có vận mệnh của mình, không thể cưỡng cầu được.” Mạc Cầu nói xong thì đưa tay ra bắt mạch cho đối phương.
Hắn kết hợp hỏi thêm triệu chứng bên ngoài xong thì liền đưa ra đáp án.
“Thân thể của ngài không sao cả, bởi vì tâm tình không yên nên dẫn tới khí huyết không ổn định mà thôi. Ta viết một đơn thuốc, mỗi ngày cứ dùng đúng như vậy, không quá ba ngày là sẽ trở lại bình thường.”
“Mạc đại phu nói không sai. Ngài quả thật là thần y.” Chung Vân Triệu hơi nhếch miệng cười vẻ cổ quái. “Ta bị bệnh này đã nhiều năm, vừa nhìn thấy ngươi là lại tái phát.”
“Vậy sao...”, Mạc Cầu cũng cười gượng. “Tam đương đầu quá khen rồi.”
“Không quá đâu.” Chung Vân Triệu lắc đầu, hướng sang bên cạnh ra hiệu. “Vương đại phu là danh y ở ngoài thành được Quách Tiêu mời đến, đối với bệnh tình của ta cũng đành bó tay không có cách gì. Chỉ có Mạc đại phu là bắt đúng bệnh, bốc đúng thuốc.”
“Tam đương đầu nói đúng lắm.” Vương đại phu đứng bên cạnh chắp tay cười, từ tốn đáp. “Chờ lát nữa ta nhất định phải thỉnh giáo Mạc đại phu mới được.”
“Các vị khách khí quá.” Mạc Cầu vội đứng dậy đáp lễ. “Trao đổi lẫn nhau để học hỏi là việc nên làm.”
“Hai vị thật khách khí.” Quách Tiêu đứng bên cười cười. “Mạc đại phu hãy ghi lại phương thuốc rồi chúng ta sang phòng bên nói chuyện để Tam đương đầu được nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng.” Ra khỏi phòng thì lại có mấy người vây quanh.
“Mạc đại phu!”
“Rốt cuộc ngài cũng trở về rồi. Ngài để chúng ta đợi lâu quá!”
Mấy người này là đám Quách Tiêu, Uông lão nhị, còn có lão út trong Liêu Thị Tam Hùng, bọn họ đều là những người từng có qua lại với Mạc Cầu.
Mạc Cầu cúi chào từng người nhưng trong lòng không khỏi giấy lên cảm giác hồ nghi.
Hắn tuy có quen biết những người này nhưng quan hệ không quá gần gũi. Thái độ hôm nay của mấy người này hình như hơi quá nhiệt tình với hắn.
“Mời.” Quách Tiêu đẩy cửa phòng, đưa tay ra hiệu. “Mấy ngày vừa rồi chẳng được ra khỏi cửa, chân tay bí bách vô cùng. Hôm nay Mạc đại phu trở lại, chúng ta nhất định không say không về.”
“Phải phải.”
“Đúng là như thế.”
Mạc Cầu cười nhạt rồi bước vào phòng. Nhưng còn chưa kịp dừng chân thì hắn dễ dàng phát hiện thấy một mùi hương thoang thoảng xông tới làm hắn biến sắc.
“Mạc đại phu, mời ngồi.” Vương đại phu chủ động kéo ghế qua. “Đối với thương thế của Tam đương đầu ta thực sự có nhiều chỗ không hiểu, sau đây xin nhờ Mạc đại phu vui lòng chỉ giáo cho.”
“Vương đại phu khách khí quá.”
“Mạc đại phu, mời dùng trà.” Lão út trong Liêu Thị Tam hùng bưng trà rót nước, tự tay đưa cho Mạc Cầu.
Lão ngũ xòe bàn tay đưa về phía sau lưng nói.
“Đồ vật cứ cất sang một bên, chúng ta vui vẻ truyện trò.”
“Được.” Mạc Cầu ngồi trên ghế, nhìn mấy người xung quanh rồi lại nhìn chén trà, cuối cùng hắn mím môi nói. “Các vị, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, không cần phải rào đón như vậy. Dù sao Tam đương đầu cũng không ở đây.”
“Vậy sao?”
Cả phòng trở nên yên tĩnh, mấy người kia đưa mắt nhìn nhau.
“Ha ha...”, Quách Tiêu đột nhiên ngửa mặt cười lớn. “Mạc đại phu thực là người sảng khoái. Vậy chúng ta cũng không khách khí nữa. Thật ra là chúng ta có chuyện muốn hỏi ngài.”
“Xin mời nói.” Mạc Cầu đưa tay ra hiệu.
Quách Tiêu nhíu hai mắt lại. “Khối Thiết tinh kia ở đâu?”
Thiết tinh?
Chuyện xảy ra với Ngũ đương đầu!
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, toàn thân căng lên, phát giác có điều không ổn.
“Quả nhiên là ngươi.” Quách Tiêu rống lên. “Động thủ!”
Người ra tay đầu tiên chính là tên Vương đại phu vẫn khách khí với Mạc Cầu từ lúc đầu. Hắn đẩy mạnh cái ghế, tay áo đột ngột vung lên, một tia sáng nhỏ như độc xà đâm về phía ngực Mạc Cầu.
Là nhuyễn kiếm!
Kiếm quang sắc bén, tốc độ lại nhanh kinh người đột nhiên bộc phát. Thực lực của người này chắc chắn là Đoán Cốt.
Người này hắn chưa thấy bao giờ, xem bộ dáng thì là cao thủ mới gia nhập vào Hắc Hổ Đường. Bọn chúng bố trí người này để có thể bất ngờ công kích.
Theo sau hắn là lão út trong Liêu Thị Tam Hùng. Hắn nâng chén trà rồi đột nhiên đáp xuống, trên hai tay đã xuất hiện một đôi Uyên Ương Kiếm cùng nhau đánh tới.
Uyên Ương Kiếm của Liêu thị một dài một ngắn, một âm một dương, song kiếm dẫn dắt nhau, kết hợp để thi triển những chiêu thức hết sức tinh diệu.
Hai người ra tay không chậm, nhưng Mạc Cầu cũng nhanh không kém.
Thời khắc Quách Tiêu hét lên, hắn đã khom người xuống, đột nhiên hướng về lão ngũ ở phía sau đánh tới, đồng thời mượn thế để tránh kiếm quang đánh tới từ phía trước.
“Ầm!”
Thân thể lão ngũ chấn động, chưa kịp lấy lại tinh thần thì cả người đã bay lên khỏi mặt đất rồi ngã rầm về phía sau. Cùng lúc ấy, Quách Tiêu chẳng nói chẳng rằng, lòng bàn tay nắm lấy dây xích hung hăng đánh tới Mạc Cầu.
Hắn không phải người xuất thủ đầu tiên nhưng lại lựa chọn thời cơ rất đúng, vừa ra tay đã chọn đúng lúc Mạc Cầu không thể né tránh.
Dây xích không lớn, chỉ nặng vài chục cân nhưng được rèn từ kỳ thiết, không phải người có sức mạnh lớn thì không thể sử dụng thành thạo được.
Từ nhỏ Quách Tiêu đã rèn luyện gân cốt, tư chất học võ cũng không kém. Sau này hắn tu luyện Long Xà Kình, năm ngoái đã bước chân vào cảnh giới Luyện Tạng.
Một thước đánh ra đừng nói là cơ thể con người, dù là núi đá, thiết giáp cũng có thể bị đánh nát. Hắn rất tự tin vào vũ khí trong tay mình. Hiện giờ Mạc Cầu muốn tránh cũng không được nữa. Đối phương bắt buộc phải ngạnh kháng. Mà xét về khí lực thì đối phương chắc chắn không thể bằng mình.
Suy nghĩ của hắn vốn không sai. Mạc Cầu chỉ là một võ giả cảnh giới Đoán Cốt, căn cơ không vững, khí lực không lớn. Lấy cứng đối cứng thì chẳng cần đến Quách Tiêu, những người khác ở đây cũng không thua kém Mạc Cầu.
.
Nhưng Mạc Cầu hơn bọn chúng ở sự am hiểu sâu sắc về các loại võ kỹ.
“Uỳnh!”
Một chân hắn đạp mạnh, kình lực từ dưới đất truyền lên giống như linh xà phun trào, trong nháy mắt đã hội tụ ở tay phải.
“Soạt!”
Đao thanh xé gió chắn ngang trước người hắn. Long Xà Kình đột ngột bộc phát, thêm cả Tống Thị Đao Pháp.
“Đương...”
Đao xích chạm nhau, Quách Tiêu có cảm giác như mình đang đánh vào một tấm da trâu vô cùng dẻo dai, hắn còn cảm thấy có lực phản chấn đánh ngược trở lại, sắc mặt liền biến đổi.
“Cùng xông lên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận