Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 94: Tang sự

“Xem ra, trong lúc luận võ ban ngày hai người họ không xuất hết toàn lực. Chả trách lại nói với ta những lời bất thường như vậy.”
Trong phòng, Tề sư huynh chống quải trượng đi đi lại lại, vẻ nôn nóng.
“Hiện giờ chắc hai người đã tìm nơi khác để quyết một trận tử chiến. Lần này họ không muốn bị ai quấy rầy nữa.”
“Đúng thế.” Mạc Cầu gật đầu.
Hắn không nghĩ ban ngày hai người không xuất hết toàn lực ra để chiến đấu, nhưng xung quanh đó có rất nhiều cao thủ, vào thời điểm then chốt họ sẽ ra tay ngăn cản. Suốt cuộc đời họ đã cứu mạng không ít người, những người này tất có ơn trong lòng, không thể thấy chết mà không cứu.
“Bây giờ việc quan trọng là phải xem Tần sư phó đi đâu?” Mạc Cầu nhìn Tần Thanh Dung đang thờ thẫn nói. “Sư tỷ, ngươi nghĩ hai người bọn họ sẽ đi đến đâu?”
Ở đây chỉ có Tần Thanh Dung là hiểu rõ Tần sư phó nhất, cũng chỉ có nàng mới đoán được địa điểm phó ước của hai người ở đâu mà thôi.
“Ta...”, Tần Thanh Dung đã khóc đỏ mắt, không giấu được nỗi bi ai, thấp thỏm.
Từ sau khi Hứa lão qua đời, nàng chưa có một ngày vui vẻ. Hai vị sư phó tiến hành sinh tử chiến, vất vả lắm mới tạm dừng lại, giờ lại phát sinh chuyện này khiến nàng suy sụp.
Nàng nghe hắn nói nhưng trong đầu trống rỗng, cố gắng suy nghĩ nhưng không thể nghĩ ra được cái gì.
Nàng lắc đầu.
“Ta cũng không biết.”
“Sư tỷ.” Mạc Cầu nhíu mày. “Ngươi cố gắng suy nghĩ một chút xem, hai người họ thường đến chỗ nào?”
“Cha ta cả ngày ở hiệu thuốc, rất ít khi ra ngoài. Lôi sư bá lại càng ít gặp, may ra chỉ có dịp lễ tết mới thấy một lần.” Tần Thanh Dung chua chát, nước mắt đã muốn tràn ra. “Hai người họ gặp nhau là không nói lời nào, làm gì có chỗ nào hay tới chứ? Đến như ngày giỗ của mẹ ta...”
“Cái gì?” Nàng chợt ngừng lại. Tề sư huynh cũng giậm mạnh chân. “Mộ của sư nương!”
Đúng rồi, chỉ có nơi này là thích hợp nhất.
“Đi thôi.” Mạc Cầu khẩn trương, tay đao tay kiếm xoay người chạy vội ra ngoài.
Ba người theo nhau rời khỏi hiệu thuốc, còn chưa đi tới khu mộ thì đã thấy một đoàn người từ hướng đối diện đi tới. Dẫn đầu đoàn người là lão giả chủ trì buổi luận võ lúc sáng, là Cừu lão tiên sinh.
“Ba vị.” Cừu lão nhìn thấy ba người thì khẽ giật mình, vẻ mặt phức tạp, cuối cùng mới thở dài hướng về phía Tần Thanh Dung chắp tay.
“Xin cô nương nén đau buồn, Tần sư phó... đã mất rồi!”
Nói xong, lão khoát tay, từ phía sau có mấy người khiêng tới một cái cáng phủ vải trắng che lấy một bộ thi thể.
Thân thể Tần Thanh Dung chấn động, bước chân lảo đảo tiến lại gần, kéo tấm vải trắng lên là ngã lăn ra đất ngất xỉu.
“Sư muội!”
“Sư tỷ!”
“Xin bớt đau buồn!”
“Lão hủ nhận được tin, vội chạy tới thì đã muộn. Mấy người khác đến kịp cũng không ngăn được hai người bọn họ.”
Bên trong hiệu thuốc, Cừu lão mang vẻ mặt ảm đạm thở dài. “Nhưng các ngươi yên tâm, lần tỷ thí võ này không có người chứng kiến, sản nghiệp của hiệu thuốc Thanh Nang vẫn thuộc về các ngươi.”
“Ừm, hiện giờ nó đã được giao lại cho Tề sư phó thì phải?”
“Đúng vậy.” Tề sư huynh trầm sắc mặt, hai tay nắm chặt lại. “Tên họ Lôi kia thế nào?”
“Ngươi đừng quá khích.” Cừu lão nghiêm giọng nói. “Hai vị sư phó quyết định giải quyết mọi việc trong âm thầm, chính là không muốn để lại mối hận thù này lại cho đời sau. Tề sư phó chớ phụ tâm tư ấy của Tần sư phó. Còn như Lôi sư phó...”
“Tần sư phó mất mạng tại chỗ, Lôi sư phó cũng trọng thương mà hôn mê, có tỉnh lại hay không còn chưa biết được.”
Hai mắt Tề sư huynh trợn lên, không nói một lời.
“Tề Khôn, việc cần làm bây giờ là lo liệu hậu sự cho Tần sư phó, đừng có gây thêm chuyện nữa.” Chúc sư phó trong hiệu thuốc ở bên cạnh cũng lên tiếng.” Hiệu thuốc Thanh Nang là tâm huyết mấy chục năm của Hứa lão và Tần sư phó, ngươi không muốn nó bị hủy đi trong tay ngươi chứ?”
“Không sai, đấy mới là việc nên làm.” Cừu lão gật đầu đồng tình. “Tần sư phó đã giao hiệu thuốc cho ngươi, chính là vì tin ngươi sẽ không làm cho ông ấy thất vọng.”
“Phù...”, Tề sư huynh thở ra một ngụm trọc khí, nghiêm mặt chắp tay hướng về hai người nói. “Hai vị dậy dỗ chí phải, vãn bối còn nhỏ tuổi thiếu kinh nghiệm, việc sau này phải làm thế nào mong hai vị chỉ bảo nhiều hơn.”
Hai lão liếc nhìn nhau rồi chậm rãi gật đầu.
“Tốt rồi.”
“Phía nam thành chứa linh cữu, phía bắc để quan tài. Tần sư phó có mong muốn được hỏa táng, việc này cần người coi miếu đứng ra chủ trì. Các ngươi thông báo đến những người khác, chuẩn bị vải tang, đồ tang...”
“Tần cô nương, cô là hậu nhân duy nhất còn lại của Tần sư phó, lại là nữ tử, Tề sư phó được truyền lại sản nghiệp, sẽ đốt giấy để tang. Trước mắt cần làm những việc như vậy, các việc còn lại thì từ từ sắp xếp...”
Mấy người bàn bạc ầm ĩ một hồi, Mạc Cầu lặng yên lui ra.
Hắn tuy có được Tần sư phó gửi gắm nhưng đã rời hiệu thuốc từ lâu, cũng xem như người ngoài. Việc này hắn không có tư cách tham dự.
Ánh mắt hắn chạm phải bóng hình Tần Thanh Dung đang giấu trong một góc phòng, bước chân hắn trở nên ngập ngừng một chút rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Mấy ngày sau đó, hắn cấp tốc xử lý những đồ đạc còn lại. Bao nhiêu binh khí sắc bén, bảo ngọc đều được bí mật đổi thành tiền bạc. Hắn chỉ giữ lại tấm da thú, Thanh Phong Kiếm, Quái đao, phi đao và một bộ cung nỏ lấy được từ chỗ Mục lão.
Tất cả những thứ còn lại đều được hắn xử lý hết. Sau đó hắn dùng tiền bạc thu được mua thảo dược, nhờ đồ của hiệu thuốc để luyện chế chúng thành đan dược.
Dưỡng Nguyên Đan, bí dược luyện thể, các loại thuốc giải độc, cường tráng bồi dưỡng thân thể...
Thậm chí còn điều chế cả độc dược.
Dù là đi quận thành hay phủ Đông An, đấy đều là những nơi rất xa xôi, tốn nhiều thời gian đi lại. Trên đường đi không biết có gặp phải bất trắc gì hay không. Mang theo nhiều tiền tài tuy có thuận tiện tiêu dùng nhưng lại dễ thu hút sự chú ý từ người khác.
Nếu gặp phải đạo phỉ thì càng là tai họa. Chẳng bằng hắn đổi hết thành đan dược, vừa không sợ bị chiếm đoạt lại có thể chữa trị nếu có bị thương.
Chờ cho người đưa xe tới, mua xong lương thực cũng hết mấy ngày, tang sự bên hiệu thuốc cũng được thu xếp xong tới bảy tám phần.
Một bên là linh cữu, một bên là Tần Thanh Dung đang ngồi bệt dưới đất, ánh mắt vô thần. Tề sư huynh đã đi lo việc khác.
Mạc Cầu thả đồ trong tay xuống, chậm rãi đi tới. “Sư tỷ, xin hãy bớt đau buồn.”
Tần Thanh Dung chậm chạp quay đầu, hai mắt đã khô vì khóc quá nhiều. Nàng khẽ lắc đầu. “Ta không sao. Chỉ là... ta nhớ ông ngoại, nhớ cha ta đã từng hứa ở bên ta, còn nói sẽ đưa ta về quê nữa. Vậy mà... ông ấy đã lừa ta.”
Nàng nói ngắt quãng, kèm theo một nụ cười khổ sở.
“Tần sư phó không lừa ngươi.” Mạc Cầu cụp đôi mắt xuống. “Sư phó nhờ ta đưa ngươi cùng đi tới phủ Đông An, tìm một đệ tử khác của Hứa lão. Tất nhiên việc này còn phụ thuộc vào mong muốn của sư tỷ nữa.”
Nếu nàng không nguyện ý, hắn không thể cưỡng cầu được.
Nghe hắn nói thế, thân thể nàng khẽ nấc lên, hai mắt lại đỏ sọc, nàng cất giọng nghẹn ngào.
“Ta không hy vọng là ông ấy lừa ta.”
“Thanh Dung.” Đúng lúc ấy, có một vị công tử áo trắng từ bên ngoài đi tới, chắp tay nhìn nàng, vẻ mặt đầy bi thương. “Mấy ngày vừa rồi ta không ở trong phủ, hôm nay mới trở về thì nghe tin... Thật không ngờ thế bá lại ra đi đột ngột như vậy.” Nói xong, hắn làm bộ như muốn khóc.
“Bạch đại ca.” Nhìn thấy hắn, hai mắt u buồn của Tần Thanh Dung ánh lên một tia sức sống, toàn thân run lên.
“Cha ta... đã đi rồi!”
“Thanh Dung, xin hãy nén đau thương.” Bạch Cảnh Thiềm thở dài. “Tâm tình của nàng ta có thể hiểu được. Bạch gia chúng ta... Ôi, lúc này nàng phải thật kiên cường lên, đừng để người ngoài thừa cơ chiếm đoạt sản nghiệp của ngươi.”
Mạc Cầu đứng bên cạnh, nghe thấy thế thì nhíu mày rồi lắc đầu.
“Mạc sư đệ.” Tề sư huynh cũng từ đâu đi tới nói với hắn. “Người của Hắc Hổ Đường đến tìm ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận