Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 140: Thượng thừa võ học

Lần này ba người mới chân chính xuất ra thực lực.
Cố Vũ, Miêu Nguyên Thông tiến giai Hậu thiên từ mười mấy năm trước, chân khí hùng hậu, võ kỹ thuần thục, chính là hảo thủ trong đám cao thủ nhập lưu.
Bút tẩu Phán Quan như long xà, phối hợp với bộ pháp đặc biệt, góc độ xuất chiêu tinh xảo khiến địch thủ khó mà phòng bị. Trong Linh Tố Phái có không ít người tu tập Bôn Lôi Chưởng vì chưởng thế của nó cương mãnh, quyết tuyệt. Hai người tương giao nhiều năm, phối hợp ăn ý, nắm bắt suy nghĩ của đối phương rất nhanh.
Lúc này hai người phối hợp hành động, chỉ thấy bóng hình lắc lư, kình phong gào thét, tuyết đọng xung quanh theo gió mà bay, mặt đất cứng rắn xuất hiện rất nhiều vết nứt. Những người đứng gần đều cảm thấy bị áp bức không thoải mái, nhất thời phải lùi lại mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng so với hai người, thực lực Đoạn Đức biểu hiện ra càng khiến người ta phải kinh hãi.
Dù đối mặt với sự liên thủ của hai người, mặt hắn vẫn không đổi sắc. Người của Tử Dương Môn cũng không hề có ý định nhúng tay vào, chứng tỏ bọn họ rất có niềm tin vào thực lực của hắn cũng như kết quả của trận chiến.
Thời gian dần trôi, sắc mặt đám người Linh Tố Phái dần biến đổi, vẻ lo lắng đã hiện ra rõ rệt. Đoạn Đức mới tiến giai Hậu thiên một hai năm nay, luận về chân khí được tích lũy thì tất nhiên không bằng hai người nhưng trong cuộc đấu, nhất cử nhất động của hắn đều bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ so với hai người chỉ có hơn chứ không hề thua kém.
Tinh thuần!
Công pháp Đoạn Đức tu hành có phẩm giai cực cao, chân khí tinh thuần hơn xa hai người. Chỉ có như vậy mới giải thích được tình hình lúc này.
Mạc Cầu khẽ động lòng. Công pháp Hậu thiên có thể chân khí ngoại phóng trở thành nhất lưu như các công pháp truyền thừa của những thế lực lớn, cũng có người tu công pháp viên mãn đại thành rồi cũng chỉ là cao thủ nhập lưu như Tam Dương Thung mà thôi.
Người tập võ, ngoài thiên phú trời ban và đan dược phụ trợ ra thì công pháp là thứ quan trọng nhất. Giống như công pháp Hậu thiên của Linh Tố Phái, ngoài trừ Linh Tố tâm pháp và Dược Vương Bảo Điển ra, những công pháp khác muốn qua đó đạt thành tựu nhập lưu hay nhị lưu là không đơn giản.
Đặc điểm này của công pháp lại khác với võ kỹ. Võ kỹ thượng thừa, chỉ cần tích lũy đủ công lao thì dù là đệ tử ngoại môn hay nội môn đều có thể đổi được, còn việc truyền thừa nội công tâm pháp lại bị quản lý chặt chẽ. Trừ đệ tử hạch tâm ra, người ngoài muốn có nó để tu luyện là vô cùng khó khăn.
Tác dụng kỳ diệu của công pháp truyền thừa đã biểu lộ rõ.
“Đinh...”
Mũi kiếm và ngòi bút đụng nhau, tàn lửa bắn ra tung tóe. Miêu Nguyên Thông điên cuồng thúc giục chân khí trong cơ thể nhưng vẫn cảm giác như đụng phải núi lớn, nhất thời khó mà động đậy. Đoạn Đức thì không bị ảnh hưởng chút nào. Thân kiếm gảy nhẹ, kình lực ngưng tụ, trường kiếm thừa cơ tăng tốc đâm đến chỗ yếu hại trên ngực Miêu Nguyên Thông.
“Oanh!”
Sắc mặt Cố Vũ trở nên lạnh lẽo, hắn đạp chân xuống, cả người bật ra lao tới bên cạnh, Bôn Lôi Chưởng không do dự xuất ra. Cố Vũ dáng người cao lớn khôi ngô, vẻ mặt bây giờ cũng trở nên nghiêm túc, hai mắt hắn có thần, uy thế hơn hẳn Miêu Nguyên Thông.
Bông Lôi Chưởng của hắn cương mãnh cực kỳ, nó là một trong năm loại chưởng pháp hàng đầu trong các loại chưởng pháp được cất giữ tại Linh Tố Phái, càng thuần thục thì độ sát phạt càng lớn.
Đại thủ vừa xuất, năm ngón tay hắn khum lại, lòng bàn tay như ẩn giấu một viên thần lôi, chân khí theo đó phun trào liên miên, chưởng kình tạo ra những tiếng ngâm vang không dứt.
Uy lực một chưởng này của hắn khiến Đoạn Đức không thể không bỏ qua Miêu Nguyên Thông mà tập trung đón đỡ. Kiếm quang trong tay hắn xoay tròn như xoắn ốc, kình lực cường hãn bộc phát va chạm vào kiếm quang thì bị chệch đi, một luồng ánh sáng lạnh lẽo cũng theo đó mà hiện ra.
“Hây!”
Lúc này Miêu Nguyên Thông cũng bừng tỉnh, hắn hét lớn một tiếng, song bút đuổi theo chặn đứng kiếm quang vừa đánh ra.
“Đinh đinh...”
“Oanh!”
Ba người kịch chiến, ba thân ảnh quấn lấy nhau không rời. Những người quan sát xung quanh dễ dàng nhận ra so với Cố Vũ và Miêu Nguyên Thông thì thực lực của Đoạn Đức mạnh hơn một bậc. Nếu không nhờ hai người phối hợp ăn ý, lại tin tưởng lẫn nhau thì kết quả của cuộc chiến đã ngã ngũ trong vòng ba mươi chiêu rồi.
Hiện giờ đôi bên giằng co không phân thắng bại, nhưng hai người muốn thủ thắng cũng không dễ dàng.
“Công pháp thượng thừa, chân khí tinh thuần làm tốc độ của Đoạn Đức nhanh hơn, lực đạo cũng mạnh hơn, chiêu thức biến hóa càng thêm tùy tâm sở dục.”
“Tử Dương Thần Công tất nhiên mạnh hơn Linh Tố tâm pháp, có lẽ phải tương đương với võ học chí cao Dược Vương Bảo Điển của Linh Tố Phái.”
“Còn về phần công pháp Phù Đồ...” Mạc Cầu khẽ nhíu mày. Môn công pháp này không chủ tu nội cung mà có tác dụng phụ trợ. Trước mắt, tác dụng lớn nhất là giúp khối lượng tinh quang trong thức hải của hắn sáng lên nhanh chóng. Còn về phương diện gia tăng căn cốt tiềm lực thì từ ba tháng trước đã có tác dụng không lớn.
“Đông...”
Âm thanh va chạm từ cuộc chiến đã bắt đầu khác với lúc trước. Đoạn Đức đánh mãi không xong, vẻ mặt cũng trở nên khó coi. Trường kiếm trong tay lấp lóe, uy lực chiêu thức đánh ra ngày càng hung mãnh. Lưỡi kiếm va chạm với Phán Quan bút tạo thành những tiếng trầm đục.
Miêu Nguyên Thông kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt đại biến, bước chân lảo đảo. Hắn đã bị nội thương.
“Nằm xuống đi.” Đoạn Đức gầm lên, kiếm quang tạo thành những tiếng nổ kéo theo điện quang vằn vện, nhìn từ xa cứ như một đầu điện long cuồng vũ.
Sắc mặt hai người đã trở nên trắng bệch, ánh mắt toát lên một tia hoảng sợ. Tên Đoạn Đức này ra tay thật độc ác!
“Liều mạng thôi.” Miêu Nguyên Thông hét lên.
“Đừng.” Cố Vũ dường như đoán được đối phương định làm gì, hắn biến sắc, nghiêng người muốn đưa tay ra ngăn cản nhưng đã muộn.
“Răng rắc...”
Đầu Phán Quan Bút trong tay Miêu Nguyên Thông đột nhiên vỡ ra, mấy đạo hắc mang khó phân biệt bằng mắt thường đột nhiên lao vút ra.
Ám khí!
Lần này, đám người Tử Dương Môn có mặt đều biến sắc.
“Cẩn thận!”
“Công tử cẩn thận, có ám khí!”
Hai mắt Đoạn Bất Bình co rút lại, vẻ mặt lo lắng càng thêm âm tàn.
“Muốn chết.” Đoạn Đức cau mày, kiếm quang trong tay bừng sáng.
“Coong...”
Kiếm quang chói lòa phá nát hắc mang, dư thế của nó không giảm mà tiếp tục lao tới hai người.
“Đường chủ!”
“Đường chủ cẩn thận!”
Mấy người Linh Tố Phái hốt hoảng hô lên, Mạc Cầu vội vã nắm lấy kình nỏ bên cạnh bóp cò.
“Soạt!”
“Đương...”
Kình nỏ bắn ra làm kiếm quang hơi chậm lại. Sau một khắc, hai thân ảnh miệng phun máu tươi bay ngược ra sân, ngã nhào trên mặt đất.
“Đường chủ!”
“Đường chủ, người không sao chứ?”
Mấy người vội nhào đến, vây quanh hai người Cố Vũ, vừa lo lắng hỏi vừa nheo mắt cảnh giác Đoạn Đức đứng ở gần đó.
“Dùng ám tiễn để đánh người, thủ đoạn thật hèn hạ.” Đoạn Đức lạnh lẽo nói, vẻ mặt trở càng nên âm tàn. “Linh Tố Phái ngày càng xuống dốc, loại người như ngươi mà cũng leo được lên đến vị trí đường chủ ư!”
“Ngươi...”, có người không phục đứng bật dậy.
“Ta làm sao?” Đoạn Đức lạnh nhạt. “Nếu không phục thì có thể lại đây nếm thử, lần này Đoạn mỗ sẽ không lưu tình.”
Người vừa lên tiếng liền im bặt. Ngay cả đường chủ cũng không phải là đối thủ của Đoạn Đức, hắn xông ra thì chỉ tổ tự rước lấy nhục mà thôi.
“Hai người liên thủ, lại dùng đến ám khí mà cũng không phải là đối thủ của Đoạn mỗ.” Đoạn Đức lạnh nhạt nhìn ra xung quanh, khinh thường hừ nhẹ. “Xem ra Linh Tố Phái thật không còn người nào ra hồn.”
Phách lối!
Ương ngạnh!
Mạc Cầu thấy đối phương như vậy thì toàn thân cũng căng lên.
“Đức nhi làm không tệ.” Đoạn Bất Bình bây giờ mới lên tiếng. “Với thực lực của các ngươi thì rất khó bảo vệ hàng hóa an toàn, sau này hàng hóa trên địa bàn nên giao cho chúng ta áp vận. Còn việc lấy bao nhiêu phần vật tư có thể bàn sau cũng được, nhất định không được để chậm trễ chính sự của Phủ quân.”
“Các ngươi còn ai có ý kiến gì không?”
Cả không an trở nên yên tĩnh. Cố Vũ và Miêu Nguyên Thông hộc máu, sắc mặt trắng bệch, những người khác không ai dám lên tiếng. Hai mắt Mạc Cầu chớp động, chần chừ một chút rồi cuối cùng cũng quyết định lắc đầu.
“Xem ra không còn ai có ý kiến gì khác.” Đoạn Bất Bình gật đầu, hắn vung tay áo lên. “Nếu vậy, cứ làm theo lời ta nói. Chúng ta...”
“Khoan đã!”
Đúng lúc ấy, từ trong rừng truyền tới một giọng nói, lúc mới vang lên còn ở khá xa, khi rơi xuống đã đến ngay sát nơi này.
Khinh công người tới thật thâm hậu!
Cả đám người có mặt ở hiện trường vội quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đổng Tiểu Uyển đạp tuyết mà đến. Cả không gian trở nên im lặng. Nàng buông mũ mềm, nhíu mày nhìn qua một lượt, sắc mặt trầm xuống.
“Là ai làm?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận