Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 261: Tiên Thiên chấm dứt

Trong khu rừng chợt hiện lên một vòng linh quang.
Linh phù!
Chỉ một thoáng sau đất nứt núi lở, bùn đất tựa như nước sôi không ngừng dâng lên nhấp nhô rồi tràn ra bốn phía. Kiếm quang dài đến hơn trượng tung hoành, những nơi nó đi qua, đao binh làm từ kim thiết vỡ tan. Từng đoàn hỏa diễm to như cái đấu nổ tung, liệt diễm nhanh chóng vây kín đình viện, gió táp hóa thành lưỡi đao sắc bén.
Mưa rào không biết từ đâu rơi xuống như vạn tiễn, mỗi giọt nước mưa đều có lực xuyên thủng cả kim thạch.
Cả đình viện to lớn bỗng trở thành chốn sa trường hỗn loạn.
"Lục Vân Tiêu!"
Từ trong đám hỗn loạn, một tiếng quát to vang động lên trời, sau đó linh quang phun trào, một cái khiên tròn xoay tít, gào thét bám trụ một phương.
"A di đà Phật!"
tiếng Phật hiệu vang lên, kim quang hiển hiện hóa thành một hình tượng Phật lớn ba trượng bao trùm lấy không gian mấy trượng.
Một khắc sau.
"Bạch! Bạch! Bạch!"
Hơn mười sợi tơ màu huyết hồng bỗng dưng xuất hiện, dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được đâm thủng kim Phật, khiên tròn.
"Lốp bốp..."
Tiếng nổ nối nhau vang lên, Phật quang và khiên tròn bị vỡ nát.
"Hồng Tuyến nương nương!"
"Đi."
Tiếng hét vang lên, từ trong bãi chiến trường hỗn loạn có mấy đạo thân ảnh nhảy ra, hướng về bốn phương tám hướng mà chạy. Mấy người này trên thân đều có linh quang tỏa ra, mặc dù thân pháp không tính là xuất chúng nhưng mỗi bước bước ra là vượt qua máy trượng, tốc độ rất nhanh, đủ để khiến cao thủ Tiên thiên trông thấy phải xấu hổ.
"Muốn trốn?"
Lục phủ chủ hừ lạnh, bàn tay vung lên tiếp tục kích phát một tờ Linh phù.
"Phong Hỏa Thần Lôi, đi!"
"Oanh!"
Chân trời xuất hiện lôi quang chớp động, tiếng đôm đốp vang lên, sau đó phóng đuổi theo về phía mấy thân ảnh vừa bỏ trốn.
"Răng rắc..."
Lôi đình qua đi, phía dưới hiện ra ba thi thể chết cháy, nhưng có mấy người vẫn trốn thoát được.
"Đuổi theo."
Lục phủ chủ và Hồng Tuyến nương nương nhìn nhau, linh quang trên thân lóe lên rồi cả hai biến mất.
"Nương, ngươi tỉnh rồi!"
"Đại phu, có còn thuốc hay không?"
"Đừng hoảng hốt, những người dùng thuốc đi qua phía đông, những người còn lại thay nhau xếp hàng, chớ chen lấn xô đẩy."
Bên trong viện lạc, rất đông người đang nhốn nháo. Có tám cái nồi lớn liên tục nấu thuốc nhưng cung vẫn không đủ cầu.
"Mạc đại phu." Có một người vội vã chạy tới, vẻ mặt bối rối. "Thảo dược trong viện còn lại không nhiều, bên ngoài giáo đồ của Tam Phật Giáo đại loạn nên hàng hóa không đưa đến được."
"Chỉ còn chừng này thì không duy trì được bao lâu." Mạc Cầu trầm ngâm rồi nói. "Trước sẽ ưu tiên cho phụ nữ, trẻ nhỏ, còn thanh niên trai tráng xếp hàng sau."
"Việc này...", người kia liếm đôi môi khô khốc rồi thấp giọng nói. "Những người lớn tuổi thì phải làm sao?"
"Ngươi thấy nơi này có bao nhiêu người lớn tuổi?" Mạc Cầu ngẩng đầu lên, vẻ mặt lãnh đạm. "Hơn nữa lần ôn dịch này ảnh hưởng đến người già không nhiều. Hoàn cảnh lúc này đành phải làm vậy thôi."
"Vâng." Đối phương đáp rồi vội vã rời đi.
Mạc Cầu quét mắt nhìn toàn trường. Nơi này chỉ là một chỗ dựng tạm trong phủ Đông An mà đã có mấy ngàn người tụ tập. Tiếng kêu rên thống khổ chưa lúc nào dứt. Hiện giờ trong phủ có ôn dịch, bên ngoài có loạn động, bách tính phổ thông đúng là khổ không kêu hết.
"Ai!" Trương Tử Lăng bận rộn bên cạnh hồi lâu mới có thời gian nghỉ tay một lát, nàng nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cảm thán. "Nếu đám hào môn phú hộ trong thành chịu chia sẻ một chút thì tình huống sẽ không náo loạn đến thế này."
Nói xong nàng làm vẻ mặt không cam lòng. "Ta nghe Cao thúc nói, những nhà phú hộ ấy không chỉ không giúp đỡ mà còn cho người đóng chặt cửa, cấm người ngoài xin vào tị nạn. Việc này thì thôi không nói, nhưng bọn họ còn thu mua dược liệu, dự trữ hàng hóa. Người hầu trong nhà có ai trúng bệnh thì bị vất ra ngoài đường, ở bên trong ngày nào cũng mở tiệc hát ca không khác gì lúc trước. Nói không chừng lần hoạn nạn này bọn họ còn thu hoạch được không ít tiền tài. Thật là vô sỉ."
Nàng lắc đầu, trong giọng nói không khỏi có chút oán hận. Trên thực tế, nếu Lục phủ không hạ lệnh bắt ép, ngay cả tam đại gia tộc cũng không tình nguyện xuất lực. Tu Tiên giả xem thường nhân như cỏ rác, hào môn thế gia cũng chưa từng quan tâm đến sự sống chết của bách tính phổ thông.
Ngược lại với bọn họ, Lục gia xây dựng căn cơ tại phủ Đông An rất cần bách tính đóng góp thuế má, cung cấm tài vật nên còn có chút để ý. Việc này giống như người ta chăn nuôi súc vật vậy. Nếu đám vật nuôi bị tổn thất thì bản thân người chủ cũng bị ảnh hưởng. Rốt cuộc vẫn là lợi ích mà thôi.
Mạc Cầu lắc đầu rồi nhìn một người nói. "Đồ dùng nơi này có hạn nên không cần nhiều người như vậy. mấy người các ngươi ra bên ngoài lo việc tìm kiếm thảo dược đi."
"Vâng." Trong đội ngũ có hai người tách ra, vội vã chạy ra ngoài. Bọn họ vừa mới ra đến cửa thì cửa lớn ở đối diện đã đổ sụp xuống.
"Oanh!"
Cánh cửa nặng đến mấy trăn cân đột nhiên đổ sụp khiến bụi mù bay tứ tán, mấy người mặc áo cà sa lần lượt bước vào.
"A di đà Phật!"
"Tam Phật lâm phàm, Di Lặc độ thế!"
"Tam Phật lâm phàm, Di Lặc độ thế!"
"Tam Phật giáo nhân!" Trong nội viện có mấy người biến sắc, dáng vẻ hoảng sợ. Trước đó vài ngày, những người gọi là hòa thượng mặt mũi hiền lành này còn được coi là cứu tinh trong mắt không ít người, hiện giờ bọn họ đã trở thành tai tinh.
Trong suy nghĩ của bọn họ, lần ôn dịch này chính là một khảo nghiệm của ngã Phật, là con đường tắt đến thế giới cực lạc. Những người đứng ra ngăn cản đều là tà ma. Với đám môn đồ của Tam Phật Giáo thì việc chém giết tà ma bảo vệ chính đạo là một việc không thể bình thường hơn được.
"Cút ra ngoài." Hộ viện rống lên, vung vẩy côn bổng phóng tới.
"A di đà Phật!" Người tới chắp tay trước ngực, một cỗ kình lực vô hình bừng bừng tán ra đánh bay hộ viện.
Người này là một cao thủ nhị lưu!
"Ngã Phật từ bi, các ngươi sao còn chấp mê bất ngộ, hãy buông bỏ độc dược chờ ý chỉ của Phật Tổ."
Nói xong, hắn duỗi bàn tay cầm lấy cánh cửa bên cạnh ném về phía mấy nồi nấu thuốc lớn. Chân mày Mạc Cầu khẽ vẩy lên, hắn vừa mới chạm tay vào vỏ kiếm bên người thì hình như suy nghĩ điều gì đó rồi quyết định dừng lại.
"Hô!"
Kình khí gào thét, từ trên cao chợt hiện lên một vòng đao quang dễ dàng đánh nát cánh cửa.
"Đát!" Một người theo đó từ trên cao đáp xuống. Vóc dáng người này không cao, tay cầm một thanh cự đao lớn đứng trên mặt đất, từ trên người này tỏa ra một cỗ uy thế ngưng thiên.
Đổng Tiểu Uyển!
So với thời gian chừng nửa tháng trước, trên người Đổng Tiểu Uyển hình như đã có biến đổi. Khí tức càng thêm tinh thuần, bao nhiêu trọc khí trong người như được gột rửa, dù tướng mạo nàng không thay đổi nhiều lắm nhưng khí chất thì đã lột xác.
Tiên thiên!
Hai mắt Mạc Cầu chớp động, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường. Dù với hắn hiện giờ cao thủ Tiên thiên đã không được tính là cường đại nhưng việc có thể tiến giai Tiên thiên vẫn làm hắn động tâm. Lúc này, vị sư tỷ nhỏ hơn hắn hai tuổi đã thực sự trở thành một cao thủ Tiên thiên rồi.
Trước ba mươi tuổi thành Tiên thiên, tương lai sẽ có cơ hội tu hành Tiên pháp để trở thành tu Tiên giả hiếm thấy trên đời. Nghĩ đến đó Mạc Cầu không khỏi có chút hâm mộ.
"Tà ma ngoại đạo."
Hừ lên một tiếng lạnh lùng, Đổng Tiểu Uyển chuyển thân, đao quang cuồng vũ, chỉ mất mấy lượt hô hấp đã lướt qua đám môn đồ của Tam Phật Giáo.
"Soạt!"
Trường đao vừa thu vào vỏ, mặt đất đã xuất hiện thêm mấy thi thể. Với nhãn lực của Mạc Cầu, hắn tất nhiên nhìn ra đối phương vừa mới tiến giai nên khí tức vẫn còn bất ổn, không thể duy trì trong thời gian lâu dài. Nếu hai người giao thủ, hắn tin chắc chỉ trong vòng mười chiêu sẽ hạ được đối phương. Nhưng dưới con mắt của những người khác, ngay cả cao thủ đã đạt cảnh giới chân khí ngoại phóng đều có thể dễ dàng bị nàng chém giết.
Không nghi ngờ gì, Đổng Tiểu Uyển đích thực là một cường giả đỉnh cao!
Bầu không khí trong đình viện đã thoải mái trở lại, tinh thần mọi người cũng được thả lỏng.
"Mạc sư đệ." Đổng Tiểu Uyển quay sang nhìn Mạc Cầu rồi nở nụ cười xinh đẹp. "Ta tới chậm một chút, dược liệu ở ngay phía sau, cũng may là không có chuyện gì xảy ra. Ngươi ở nơi này thế nào?"
"Ta không sao." Mạc Cầu lắc đầu, dõi mắt quan sát đối phương. "Chúc mừng, sư tỷ đã tiến giai Tiên thiên, con đường Tiên đạo đã ở ngay trước mắt."
"May mà có ngươi, nếu không thì ta chưa chắc đã...", nàng quan sát xung quanh một lượt rồi hạ giọng. "Tiên thiên tuy tốt nhưng với nhiều người đấy còn chưa được tính là điểm xuất phát. Cũng may, cuối cùng đã có chút hy vọng."
Trong lúc nói chuyện, nàng dạo bước lại gần. "Nói cho ngươi một tin tốt mà ta vừa mới biết, phủ chủ Lục phủ đã tự mình xuất thủ, giáo chủ Tam Phật Giáo, Dịch Lam của Nghịch minh đã bỏ mình, giáo chủ Huyền Y Giáo mặc dù trốn được một kiếp nhưng trong thời gian ngắn chắc sẽ không dám xuất đầu lộ diện."
"A!" Mạc Cầu giật mình. "Thật vậy sao?"
Hỏi xong câu này, hắn vội lắc đầu cười khẽ. Với tính cách của đối phương, lời nói ra không thể là giả được. Quả nhiên, trong cái thế giới võ đạo hỗn loạn này, kết thúc không phải ở đám hạ nhân chét giết thế nào mà phụ thuộc vào cuộc chiến của những người ở cầm đầu trên cao.
"Đương nhiên là thật." Đổng Tiểu Uyển gật đầu rồi đưa tay chỉ ra bốn phía. "Chờ giải quyết xong đợt ôn dịch này, mọi việc cũng sẽ được thu xếp ổn thỏa, sư đệ ngươi không phải bôn ba nữa." Nàng mím môi. "Dung Dung nói, lần thảo phạt Tử Dương Môn này Lục phủ sẽ có phong thưởng lớn, sư đệ ngươi cứu chữa ôn dịch có công, chắc sẽ thu được không ít chỗ tốt."
Lời nàng nói quả không sai. Nửa tháng sau, chờ cho tình hình ôn dịch lắng lại, Tử Dương Môn đã hoàn toàn bị công phá, có mấy vị Tiên thiên vị bắt bị giết. Sự việc còn chưa kết thúc triệt để thì Lục phủ đã bắt đầu giao phong khao thưởng cho những người có công.
Ngoài Phù gia vì có liên quan đến cái chết của Lục Nam Thù, những thế lực khác đều nhận được lợi ích. Ngay cả Mạc Cầu cũng lập được công lớn, hắn có thêm hai lần đi vào Vân Lâu. Sự việc kết thúc, mọi người đều vui vẻ. Bạo loạn cũng được dẹp yên, thực lực của Lục phủ lại thêm một lần được hiển lộ.
Có điều với một số người, cách làm này của Lục phủ đã khác trước rất nhiều. Đâu rồi thái độ bá đạo không thèm quan tâm tới nhân tâm của đám bách tính phổ thông? Điều này chứng tỏ lực lượng của Lục phủ đã không còn được như trước nữa.
Quỳnh Nguyệt Hồ.
Tinh đảo.
Bên trong hồ có rất nhiều đảo nhỏ nằm rải rác nhưng chỉ có một nơi được gọi là Tinh đảo. Lục phủ chủ đứng trong lầu tránh mưa, hắn chắp tay sau lưng đưa mắt nhìn về xa xa, hai hàng lông mày ẩn hiện tâm tư.
"Dung nhi, ngươi có biết Thượng gia ở Nam Lăng không?"
"Ta biết." Lục Dung ngẩng đầu đáp. "Thượng gia là thế gia tu Tiên có truyền thừa mấy trăm năm, nghe đồn tổ tông họ đã từng đạt tới Trúc Cơ, ẩn thế ở sơn mạch Nam Lăng Ký Châu rất ít khi xuất thế. Tại phường thị vừa rồi bọn họ cũng không phái người tới."
"Không sai." Lục phủ chủ gật đầu. "Thượng gia có một người con, thiên tư xuất chúng, căn cốt tuyệt hảo, tuổi tác và tu vi đều tương tự như ngươi. Ngươi có muốn kết đôi hay không?"
"Phụ thân." Lục Dung nhăn mày. "Người đã đồng ý chờ đến khi tu vi của ta vững chắc sẽ để ta đi tiên đảo để tìm kiếm cơ duyên mà."
"A...", Lục phủ chủ khẽ thân một tiếng. "Tiên đảo ư, bao nhiêu đệ tử của các gia tộc đã đi, thậm chí bái nhập vào tông môn Tiên gia nhưng cuối cùng có bao nhiêu người có thể trở về chứ? Dung nhi, nơi đó không tốt như ngươi tưởng tượng đâu. Ở đây ngươi là người cao cao tại thượng, đi tiên đảo rồi ngươi sẽ chẳng là cái gì cả."
Hắn lắc đầu mấy cái rồi nói tiếp. "Làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng. Đạo lý này tổ phụ ngươi mất mấy chục năm mới hiểu ra được. Ta không muốn sau này ngươi sẽ phải hối hận."
"Phụ thân." Lục Dung nghiêm sắc mặt. "Dung nhi một lòng cầu Tiên đạo chứ không cầu gì khác."
"Thôi được rồi." Lục phủ chủ bất đắc dĩ lắc đầu. "Qua mấy tháng nữa, Thượng gia sẽ cho người tới. Ngươi nhìn qua một chút xem có chấp nhận không, thực không được ta sẽ bố trí để ngươi đi Tiên đảo."
"Như vậy...", Lục Dung ra vẻ không hiểu. "Chúng ta nhất định cần Thượng gia hỗ trợ hay sao?"
Lục phủ chủ chớp mắt không đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận