Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 270: Đính hôn

Tại đông thành, ở ngôi nhà của một người dân bình thường. Trong hậu viện, có một đám người đang tập trung lại. Ngoài Mạc Cầu, Trương Tử Lăng còn có Tần Thanh Dung, Lý Linh.
“Đã xảy ra việc gì vậy?”
Lý Linh mặc thường phục, lúc nàng tới không kịp trang điểm, hành động vội vàng, tinh thần cũng hơi tiều tụy, nàng nhìn hảo hữu bằng vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Các ngươi kêu ta đến gấp, nếu không biết các ngươi từ trước, ta còn sợ là các ngươi gặp cướp đấy.”
“Xảy ra chút việc.” Tần Thanh Dung nhỏ giọng. “Mạc Cầu nói hắn có thể sẽ bị Lục phủ truy nã, với quan hệ của chúng ta, chắc là sẽ bị liên lụy. Để đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra, chúng ta vẫn nên tránh đi thì hơn.”
Hai người bọn họ làm ăn với nhau đã nhiều năm, đã xác định có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Mà Mạc Cầu xảy ra chuyện, với phong cách làm việc trước giờ của Lục phủ, Tần Thanh Dung khó mà tránh khỏi liên quan.
“Mạc Cầu bị Lục phủ truy nã ư.” Lý Linh chớp mắt. “Sao lại như vậy?”
Trong ấn tượng của nàng, Mạc Cầu vốn là một đại phu hào hoa phong nhã, có thể nói là vô hại với mọi người, không có khả năng phạm phải việc gì khúc mắc, huống chi là bị Lục phủ truy nã.
“Nguyên nhân cụ thể ta không tiện nói.” Mạc Cầu lạnh nhạt. “Nhưng thời gian tới trong thành sẽ có náo động, các ngươi ở đây đừng ra ngoài thì tốt hơn. Linh tỷ yên tâm, hài tử của ngươi ở hầm dưới, trường hợp xây ra biến cố, ta sẽ có cách.”
Thực tế, nếu không phải vì Tần Thanh Dung khẩn cầu thì hắn vốn cũng không có ý định mang Lý Linh đến cùng. Dù sao, thêm một người là thêm một phần hung hiểm.
“Mặt khác, các ngươi cũng đừng mưu tính ra khỏi nơi này.” Nói đến đây, âm thanh của hắn trầm xuống. “Trên người các ngươi đều có độc của ta, viện lạc cũng có một số độc trùng, tất cả đều là vì an toàn của mọi người.”
Những người có mặt không ai có ý kiến gì, chỉ có Lý Linh hơi nhếch miệng lên. Mạc Cầu không thèm để ý. Với thủ đoạn của hắn, có thể chắc chắn không ai rời khỏi tòa nhà này được. Thậm chí, ngay cả tiếng hô kêu cứu cũng chưa chắc đã truyền ra ngoài được.
“Soạt soạt...”
Lúc này có một con bồ câu đưa thư từ ngoài cửa sổ bay đến, nó đậu trước người Mạc Cầu rồi rỉa lông. Gỡ mật thư xuống, hai mắt Mạc Cầu chớp chớp, vẻ mặt rơi vào âm trầm. Hắn ở phủ Đông An đã lâu, địa vị cũng khác người nên có cách riêng của hắn để thu thập tin tức.
“Thế nào.” Tần Thanh Dung mở miệng hỏi, vẻ hiếu kỳ. “Có phải có tin tức gì hay không?”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, thu tờ giấy truyền tin lại. “Lục phủ đúng là truy tìm ta nhưng không chỉ có ta mà còn những người khác nữa, như Đổng Tiểu Uyển. Mặt khác... Lục phủ lấy lý do cấu kết với phản nghịch ra lệnh cho gia chủ Chu gia, hai vị Tiên thiên của Huyền Âm Bí Các, Phù gia cũng vì quan hệ với ta mà bị khống chế, làn này sợ là cả thành sẽ chấn động.”
“A!”
Mọi người nghe xong đều thất thanh. Mỗi cái tên hắn vừa nói ra đều có đại danh đỉnh đỉnh ở phủ Đông An này.
“Không cần phải hoảng sợ.” Mạc Cầu lại tỏ ra lạnh nhạt. “Phủ Đông An lớn như vậy, tìm mấy người có khác nào mò kim đáy biển. Chỉ cần các ngươi không ra ngoài, không ai có thể tìm thấy các ngươi. Chỗ này đồ ăn đầy đủ, tuy có chật chội một chút nhưng mọi người cứ ở lại, một hai tháng sau rồi tính.”
“Hai tháng ư.” Tần Thanh Dung hỏi. “Đến lúc đó rồi ngươi định sẽ làm gì?”
“Tìm cách rời khỏi phủ Đông An.” Mạc Cầu đáp không do dự. “Nơi này không thể ở lại nữa.”
Hắn vốn định cùng với Lục Dung đi đến Tiên đảo, tìm kiếm cơ duyên tu Tiên nhưng bây giờ xem ra không được nữa rồi. Cũng may hắn có biết đại khái phương hướng, cứ đi là vẫn có hy vọng có thể tìm ra.
“Rời khỏi phủ Đông An.” Lý Linh nhăn mày. “Vậy sản nghiệp chúng ta vất vả nhiều năm gây dựng sẽ thế nào đây?”
Nàng không giống Mạc Cầu, từ nhỏ đã lớn lên ở đây, tất cả mọi quan hệ đều ở nơi này. Rời khỏi phủ Đông An cũng đồng nghĩa với mất tất cả.
“Linh tỷ.” Tần Thanh Dung nắm chặt bàn tay nàng, nhẹ nhàng nói. “Mạng sống so với vật chất ngoài thân thì đáng giá hơn nhiều. Ngoài phủ Đông An, có rất nhiều nơi khác tốt đẹp không kém.”
“Cứ như vậy đi.” Mạc Cầu đứng dậy. “Các ngươi cứ từ từ nói chuyện, ta ra ngoài một chuyến. Nhớ lấy, đừng có ra ngoài, cũng không nên đánh động đến hàng xóm.”
Lúc này hắn không có tâm tình an ủi người khác, bàn giao một câu xong là hắn rời khỏi phòng. Tại một nơi hoang phế trong đình viện, thân ảnh Mạc Cầu hiện ra, hắn ngó nghiêng một vòng rồi tìm đến một chỗ hẻo lánh, chui xuống một cửa hầm.
Thỏ khôn đào ba hang, lúc nào cũng phải có phương án dự phòng. Đạo lý này hắn đã hiểu rõ từ lúc còn ở Giác Tinh Thành.
“Bành!”
Cửa hầm ngầm khép lại, ánh nến lấp lóe chiếu sáng căn phòng. Đập vào mắt hắn trước tiên là một cái đại đỉnh bằng đồng, trong đỉnh vẫn còn tỏa ra nhiệt lượng và mùi thuốc. Đây là một cái Đan lô. Ngoài đan lô, trên vách tường còn có rất nhiều hốc âm, mỗi hốc để một loại dược vật. Nếu có danh y hiểu biết nào ở đây, chắc chắn người đó sẽ phải chấn động vì mỗi loại dược vật ở đây đều là những thứ hiếm thấy, ngay cả thiên tài địa bảo kéo dài tuổi thọ cũng có đến mấy thứ.
“Hàn Ly Châu!”
Cầm một viên bảo châu lên, hai mắt Mạc Cầu chớp động, vẻ mặt mừng rỡ. “Không hổ là thế gia tu Tiên, bảo vật rất nhiều. Có nó, trong hai tháng ta nhất định có thể tu tới Hậu thiên đỉnh phong. Sau đó...”
Hắn chậm rãi nghiêng người nhìn về Đan lô. Nơi này hắn có nhiều dược liệu, có cả những loại Đổng Tịch Chu lưu lại. Hắn thừa sức luyện chế Tiên Thiên Đan. Đêm qua, lúc vơ vét bảo vật ở Tiên Lai Uyển, hắn lấy được cả Hàn Ly Châu, tin rằng sau khi thành tựu Tiên thiên rồi, một khoảng thời gian dài sau hắn cũng không cần phải lo lắng vì chuyện tu luyện. Ở đây có nhiều thứ không tiện mang đi, hắn cũng phải nghĩ cách. Bởi vậy mà hắn tính để hai tháng sau mới tìm cách rời khỏi phủ Đông An.
Thời gian trôi nhanh, thoắt cái đã qua hai tháng. Dược cộc hiện đã đổi tên thành Vân Tiên Sơn, lấy theo tên Thượng gia ở Nam Lĩnh sơn mạch.
Trên đỉnh núi có một tòa cung điện hoa lệ, mấy vạn người tốn mất mấy tháng thời gian cuối cùng cũng kịp hoàn thành. Trong hậu điện, Thượng Mặc mang lễ phục , sắc mặt âm trầm nhìn các nha hoàn cẩn thận trang điểm cho Thượng Vân Nhu. Lúc này Thượng Vân Nhu chỉ còn nửa thân trên, nàng sớm đã không còn phong thái yêu kiều xinh xắn từng có.
Nàng dựa vào ghế mềm, tóc tai khô héo, khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt không có chút sinh cơ. Đôi môi khô nứt, làn da trắng bệch, dù có trang điểm thế nào cũng không che hết đi được. Nàng còn sống, nhưng tâm như đã chết. Lễ phục tinh xảo xa hoa mặc trên người nàng không làm giảm đi chút nào thê lương đã thấm vào tận xương tủy. Thượng Mặc nhìn nàng, lòng như có dao cắt.
“Nữ nhi, ngươi yên tâm.” Hắn cắn chặt hàm răng, nói như chém đinh chặt sắt. “Nhất định ta sẽ khiến Lục gia, Lục Bắc Hải phải vì ngươi mà làm một cái hôn lễ khiến tất cả phải ngước nhìn.”
“Cha...” Thượng Vân Nhu run run gọi.
“Vân Nhu.” Thân thể Thượng Mặc cũng run lên, hai mắt đã đầy nước mắt. Hai tháng qua, rốt cuộc nữ nhi hắn đã chịu mở miệng. Hắn vội vã lại gần, thận trọng nói. “Ngươi muốn gì? Cha nghe đây, ngươi muốn gì ta sẽ cho người đi làm ngay.”
“Chết...”, Thượng Vân Nhu ngước mắt. “Để ta chết đi.”
Thân thể Thượng Mặc cứng đờ, hai tay nắm chặt. Hắn cắn răng, vất vả lắm mới làm cho nước mắt thôi rơi thành dòng.
“Nữ nhi, ngươi yên tâm, nhất định ta sẽ lấy lại công đạo cho ngươi.”
Nói xong, hắn quay người dứt khoát bước ra ngoài điện. Tại cửa lớn, Thượng Vân Tường lạnh lùng đứng một bên, thấy Thượng Mặc tới thì vội cúi đầu. “Nhị thúc, sự việc đã được làm thỏa đáng.”
“Ừm.” Thượng Mặc hừ mũi. “Ngươi thế nào?”
“Đã đỡ nhiều.” Hai mắt Thượng Vân Tường co rút lại, vô thức sờ lên ngực mình. “Chỉ tiếc, Lục Dung dứt khoát bảo vệ nữ nhân họ Đổng kia, đến lúc này vẫn không chịu giao người ra.”
Không bắt được người sao? Hắn còn lâu mới tin lời giải thích đó của Lục phủ.
“Hừ!” Thượng Mặc hừ lạnh. “Được rồi, không cần để ý đến việc đó nữa. Tiền điện bố trí thế nào rồi, ta không muốn hôm nay lại phát sinh việc gì khiến muội muội ngươi phải thất vọng.”
“Yên tâm.” Thượng Vân Tường trợn mắt rồi gật đầu nói. “Ta đã nói mong muốn lúc nhỏ của Vân Nhu cho người của Lục gia, bọn họ thề, có phải đập nội bán sắt cũng sẽ làm tốt.”
“Phù...”, Thượng Mặc thở một hơi dài, gương mặt nở một nụ cười lạnh lùng. “Được, đi xem một chút.”
Lụa đỏ treo cao, chiêng trống vang trời, pháo nổ đì đùng...
Nơi lúc trước là Dược cốc, bây giờ trở thành Vân Tiêu Sơn, dưới chân núi người đông như kiến, tiếng xe ngựa ồn ào không dứt. Mấy ngàn bậc thang đá đều trải thảm đỏ. Lầu các trùng điệp đều được trang hoàng lộng lẫy.
“Phương gia Phương Thu Huyền, Phương Vi Sinh đến chúc mừng thiếu gia Bắc Hải và tiểu thư Vân Nhu ký kết hôn ước, đặc biệt đưa lên hạ lễ: bạch ngân một vạn lượng, một thớt tuấn mã bạch ngọc, Như Ý Uyên Ương Trụy một đôi...”
“Trích Tinh Lâu Thảm Tinh nam, Liễu Mi Sắc đến đây chúc mừng hai nhà Lục, Thượng gắn kết suốt đời, đặc biệt đưa lên hạ lễ: hoàng kim tám trăm lượng, một bộ Họa thánh Phú Quý Như Ý Đồ, Thông Tủy Độ Cốt Đan...”
“Chu gia...”
“Phù gia...”
“Đường chủ Hạng Phi của Kinh Đào Đường tại Loạn quận bái kiến hai vị Tiên gia, đưa lên một phần hạ lễ: bạch ngân hai ngàn lượng...”
“Nam Hải Tiên ông Sở Hoài có hạ lễ: một đôi Long Phượng ngọc hoàn, mười khỏa Bích Linh Quả, ba trăm cân Liệt Diễm Thạch...”
Viên quản sự liên tiếp hô vang, âm thanh vang vọng truyền ra bốn bề. Tân khách như nước chảy, dưới sự dẫn dắt của người hầu quản sự theo nhau lên núi, về vị trí đã được an bài. Đây không chỉ là hôn ước của hai người trẻ tuổi mà còn là sự kết minh của hai thế gia tu Tiên, ý nghĩa của nó vô cùng trọng đại cho nên các thế gia hào môn đều phải bỏ ra trọng lễ.
Trên đại điện, hai nhân vật chính cũng theo thứ tự xuất hiện. Lục Bắc Hải mặc trường bào, tay áo tung bay, áo dài chấm đất, vẻ mặt đạm mạc dường như không quá vui mừng. Một bên là chiếc xe lăn mà Thượng Vân Nhu ngồi lên, nàng được trang điểm như búp bê nhưng hai mắt ngây ngốc không nói một lời, bên dưới lớp quần áo xa hoa nhìn nàng không khác gì một con khôi lỗi.
“Hai vị chào!”
Ngoài điện pháo nổ rền vang, người tiếp tân hô vang, Lục Bắc Hải nhìn người phía trước với ánh mắt phức tạp. Trong đó có vẻ áy náy, cũng có cảm giác không cam lòng. Chỉ là hắn không biết, sự thay đổi trong ánh mắt của hắn đối phương đều nhìn ra cả. Trong ánh mắt chưa từng có biến hóa gì trong suốt hai tháng qua chợt nổi gợn sóng, lại mang theo đầy hận ý.
“Phía dưới, các vị tân khách tặng lễ vật!”
Đối với hôn nhân của người bình thường thì không có phần lễ này, nhưng đây là hôn lễ của Tiên gia, người bình thường tự nhiên phải đến chúc mừng và tặng quà, đây cũng là dịp để họ có cơ hội lộ mặt trước những Tiên nhân mà bình thường chẳng bao giờ thấy.
“Vợ chồng Thiên môn Kỳ quận xin chào hai vị Tiên gia, chúc hai vị bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử. Thời gian trước vợ chồng chúng ta ngẫu nhiên có được một khối dị thạch có thể xua tan hàn băng, huyền diệu dị thường nay đặc biệt dâng lên hai vị.”
“Tống Sinh ở Linh Xà sơn trang chúc hai vị cầm sắt hòa minh, châu liên bích hợp, đặc biệt dâng lên một đôi linh xà. Linh xà này được chúng ta bồi dưỡng mười năm, có tác dụng dưỡng nhan rất tốt.”
“Tán nhân Viên Quân chúc mừng hai vị.” Một người có vẻ ngoài xấu xí bước lên trên, cười nịnh nọt rồi chắp tay thi lễ. “Tiểu nhân không có đồ vật gì tốt, chỉ có một thanh bảo kiếm sắc bén dâng lên cùng một điệu múa kiếm, xin Lục công tử không chê cười ghét bỏ.”
Nói xong, hai tay hắn dâng cao, một thanh trường kiếm mang theo hàn mang chớp động hiện ra.
“Ừm.” Lục Bắc Hải nhẹ gật đầu. “Biểu diễn ta xem.”
“Rõ.” Viên Quân đại hỉ, cổ tay khẽ đảo, trường kiếm linh động lập lòe, chỉ một thoáng cả sảnh điện đều sáng lòa.
“Tốt.”
Có người vỗ tay mở miệng khen hay, cũng có người lên tiếng phụ họa, không gian nhất thời sôi động hẳn lên.
Một khắc sau.
“Bạch!”
Kiếm quang đột nhiên thu lại hóa thành một đạo linh quang từ trong tay Viên Quân bay ra, nhanh như thiểm điện xuyên thấu tim Lục Bắc Hải.
“Phốc!”
Một kiếm xuyên tim. Cả đại điện trở nên yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận