Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 320: Thượng môn

Khu Đinh, bên trong thông đạo, đám tội phạm và tạp dịch điên cuồng chạy trốn trong sợ hãi. Một luồng khói đen nồng đậm phía sau lưng bọn họ bất ngờ lao lên trùm lấy mấy người, tiếp đó là những tiếng kêu rên thảm thiết.
Khói đen qua đi, thứ còn lại chỉ là những đống xương trắng và quần áo rách nát.
“A!”
Theo tiếng nhấm nuốt quỷ dị vang lên, tiếng kêu thảm cũng im bặt. Bạch Cốc Dịch di chuyển trong bóng đem, mái tóc trắng phát ra huyền quang, khí thế âm trầm kinh khủng. Nơi nào hắn đi qua là bống tối lan tràn, sinh linh tuyệt tích như chưởng khống tử vong từ quỷ vực âm u trỗi dậy.
“Bạch... Bạch chủ quản.” Một người toàn thân run rẩy ngã xuống đất vẫn còn cố lắp bắp. “Xin chủ quản tha cho ta.”
“Tiền Kính, ta biết ngươi không phục khi Du Đức quản lý khu Đinh, trong lòng ngươi vẫn luôn muốn giết hắn đúng chứ?” Bạch Cốc Dật mở miệng. “Nhưng lẽ ra ngươi ngàn lần vạn lần không nên để cho Lãng nhi bị liên lụy vào, khiến cho nó đến hài cốt cũng không còn.”
“Bạch chủ quản, oan uổng quá.” Tiền Kính rống lên. “Tiểu nhân tuy không cam lòng với chuyện của Du giám ngục nhưng sao dám sinh ra sát tâm, càng đừng nói đến chuyện ra tay với Bạch thiếu gia. Tiền mỗ cũng một lòng trung thành tuyệt đối với chủ quản, điều đó có trời cao soi xét.”
“Thật sao?” Hai mắt Bạch Cốc Dật cúi xuống, cánh tay phải khẽ giơ lên, thanh âm lạnh lẽo không chút xao động. “Không quan trọng.”
“Ngươi!” Tiền Kính bi phẫn, hắn rống lên. “Ta liều mạng với ngươi!”
“Oanh...”
Âm khí cuồng bạo quét sạch phía trước, Tiền Kính vùng vẫy cố thoát nhưng trong nháy mắt đã bị nghiền ép đến mất mạng. Cuối thông đạo có một nhóm hơn mười người xuất hiện.
“Ngươi là ai?”
“Động thủ!”
Đám người trông coi khu Đinh đồng loạt hô lên, các loại linh quang lấp lóe, pháp khí, pháp thuật tràn tới như ong vỡ tổ.
“Bạch!”
Lối đi nhỏ hẹp chợt hiện lên âm phong. Âm phong này như đao khiến không một ai tránh được, hơn mười người hóa thành tàn thi nằm trên mặt đất chỉ trong một chớp mắt.
“Âm Sát Thập Nhị Kiếm.”
Bạch Cốc Dật hơi nhấc một tay lên, phi kiếm mang theo vầng sáng lấp lánh nhẹ nhàng trôi nổi trên lòng bàn tay hắn.
“Không hổ là phương pháp ngự kiếm danh chấn một phương từ cả trăm năm trước, uy lực của nó có lẽ không hề thua kém ba đại kiếm quyết đứng đầu của bản tông.”
“Quỷ đạo bí pháp...”
Đưa mắt nhìn đám tàn thi, vẻ mặt hắn bắt đầu trở nên dữ tợn, sau một lúc thì trở lại hoàn toàn lạnh lẽo.
“Ta đã từng này tuổi rồi, nếu muốn đạt được thành tựu, không chuyển sang tu Quỷ đạo thì còn có cách gì khác chứ? Ta không cam tâm ở chốn Hắc ngục này mà chờ chết.”
“Hắn nói không sai, đại đạo ở trong tranh đấu, phàm là những người ngăn cản đạo đồ của ta, ta đều sẽ giết hết.”
Mỗi bước hắn đi đều làm dấy lên âm phong quay cuồng, thi thể trên mặt đất hóa thành xương khô, ngay cả hồn phách cũng bị thôn phệ.
Tại khu Dậu, Bạch Cốc Dật xuất hiện trước cổng chính, hắn nhìn Chu Khang bằng ánh mắt băng lãnh.
“Mạc Cầu không ở đây?”
“Đúng.” Chu Khang gật dầu. “Hôm qua một vị sư tỷ ở Mê Nguyệt Phong đưa tin, hình như có tụ hội gì đó nên mời giám ngục đến đó rồi.”
“Việc này...”, Bạch Cốc Dật chậm rãi gật đầu. “Khi nào thì hắn trở về?”
“Khoảng hai ba ngày sẽ quay lại.” Chu Khang vội đáp. “Chủ quản yên tâm, khi giám ngục trở về ta sẽ lập tức nói cho ngài ấy biết để đến tìm ngài.”
“Ừm.” Bạch Cốc Dật bình thản nói. “Nói cho hắn biết là ta có việc gấp, lúc quay lại thì đừng để chậm trễ mà phải đến tìm ta ngay.”
“Vâng.” Chu Khang vội đáp. Bạch Cốc Dật đưa mắt quan sát một vòng rồi mới hừ một tiếng, phất tay áo bước ra ngoài.
Thấy đối phương rời đi rồi Chu Khang nhíu mày quay trở lại vách núi xa xa. Bên vách núi Mạc Cầu ngồi xếp bằng trong một cái thạch đình nhắm mắt tu hành. Hắn vẫn còn đang ở Hắc ngục.
“Giám ngục.” Chu Khang khom người. “Bạch chủ quản đã đi rồi, nhưng nhìn hắn có vẻ có việc gấp gì đó, ngài thật sự không muốn gặp ông ấy?”
“Ừm.” Mạc Cầu hừ mũi. “Mấy ngày này là thời điểm tu hành then chốt của ta không thể rời đi được, những việc khác mấy ngày nữa hãy nói lại.”
Hắn vừa mới lấy được hai bình tiên huyết của Xuyên Thiên Cưu nên lập tức luyện hóa, không muốn chậm trễ việc tu hành. Bạch Cốc Dật cũng không phải là người mà hắn muốn gặp.
“Thế nhưng...”, Chu Khang cẩn thận ngẩng đầu nói. “Ta thấy chủ quản có vẻ rất gấp, nếu biết ngài tránh không gặp ta sợ hắn sẽ không vui đâu.”
“Thì sao?” Mạc Cầu mở mắt, hắn nói tiếp một cách lạnh nhạt. “Trong thời gian này ta không muốn gặp hắn.”
“Vì sao?”
“Đúng vậy, vì sao?”
Đột nhiên có thêm một giọng nói khác vang lên. Mạc Cầu biến sắc, thân thể xoay ngược torwr lại, chỉ thấy có một người từ trong bóng tối bước ra.
Bạch Cốc Dật!
Hắn không rời đi mà bí mật đi theo đến nơi này. Mái tóc trắng, đôi mắt chứa đầy u ám, Bạch Cốc Dật bước từng bước lại gần, uy áp vô hình cũng theo đó mà xuất hiện khiến Mạc Cầu thấy ngưng trọng.
“Mạc giám ngục.” Hắn nhìn Mạc Cầu nhỏ giọng nói. “Ta không nhớ là đã làm gì sai với ngươi, sao ngươi lại sợ gặp ta như thế? Hay là ngươi đã làm việc gì trái với lương tâm?”
“Hử?”
Âm thanh vừa dứt, từng tia hàn ý đã tràn ngập khắp xung quanh. Chu Khang đứng ở bên cạnh không biết có chuyện gì, hắn chỉ thấy cả người mát lạnh, trong lòng hoảng hốt, thân thể cũng bắt đầu run lẩy bẩy.
“Bạch chủ quản, thì ra là ngươi không chịu đi.” Mạc Cầu cố nở nụ cười. “Kỳ thực chuyện cũng không có gì. Ta nghe nói Bạch thiếu gia chẳng may gặp nạn, gần đây tâm tình Bạch chủ quản không tốt, nhiều người qua thăm đều bị ngài răn dạy cho nên Mạc mỗ mới không muốn gặp mà thôi.”
“Thật vậy sao?” Khóe miệng Bạch Cốc Dật hơi nhếch lên. “Vách núi chỗ này hơi chồi ra ngoài, bên dưới là dung nham nóng chảy, cũng không thiếu Hỏa ngạc nấn ná. Đây là nơi nguy hiểm lúc nào cũng có thể rơi xuống mất mạng, thế mà Mạc giám ngục thật sự xem thường như không có gì .”
“Hay là...”, giọng nói của hắn trầm xuống. “Ngươi thật sự không sợ Hỏa ngạc kia?”
“Bạch chủ quản nói đùa rồi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Tại hạ chỉ tự tin vào sự cẩn thận của bản thân mình, nếu có chuyện phát sinh sẽ kịp thời trốn thoát nên không muốn bỏ phí mất phong cảnh nơi này.”
“Vậy ư?” Bạch Cốc Dật cũng từ chối cho ý kiến về việc đó. “Ta nghe nói Mạc giám ngục là người tinh thông Ngự thú chi thuật?”
“Không tính là tinh thông, ta chỉ biết một chút da lông bên ngoài mà thôi.” Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, hắn cẩn thận lựa chọn từng lời. “Bạch chủ quản cũng có hứng thú với thuật đó hay sao?”
“Không sai.” Bạch Cốc Dật gật đầu. “Ta đúng là có hứng thú đối với Ngự thú chi thuật đó, bởi vì ta nghi ngờ có người điều khiển Hỏa ngạc hại chết Vân nhi.
“Việc đó không phải do ngươi làm chứ?” Hắn nói một cách bình thản nhưng lại khiến cho người khác nghe thấy mà kinh hãi.
“Bạch chủ quản nói đùa rồi.” Mạc Cầu đã biến sắc, hắn khoát tay. “Tại hạ làm gì có được năng lực đó.”
Bạch Cốc Dật nhìn kỹ Mạc Cầu như muốn từ trên đối phương tìm ra điều gì đó bất thường nhưng không thu hoạch được gì.
“A...” Hắn kêu lên một tiếng rồi nói với vẻ tùy ý. “Không quan trọng, dù sao các ngươi cũng đều phải chết.”
Vừa dứt lời, trong mắt hắn hiện lên một vòng u quang từ khoảng cách mười trượng đột nhột xuất hiện trước mặt hắn.
“Bành!”
Hư không chấn động, từng tầng gợn sóng lan tràn ra khắp nơi, đá núi quanh đó hơn một trượng đều ầm ầm đổ vỡ.
Thập Bộ Nhất Sát.
Mạc Cầu cầm Hắc Huyền Bổng trong tay, sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt nhìn lá cờ đang đung đưa nhẹ nhàng ở trước mặt. Chính cái vật mềm mại này đột ngột xuất hiện chặn ngang một kích bộc phát của hắn. Nó rõ ràng chỉ làm từ một thứ vải mỏng nào đó mà lại cứng cỏi không thể tưởng tượng nổi, bao nhiêu lực đạo và thế công đột kích đều bị nó ngăn lại.
“Soạt!”
Hỏa Sát Chân Cương điên cuồng vận chuyển hóa thành mũi khoan liều mạng đâm tới trước.
“Quả nhiên!” Bạch Cốc Dật đứng ở phía sau lá cờ giơ vẻ mặt thản nhiên ra. “Thiên Vân nói không sai, thực lực của ngươi rất mạnh, đệ tử nội môn mà không cẩn thận gặp ngươi cũng dễ mất mạng như chơi. Đáng tiếc...”
Hắn nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, một vòng kiếm quang du tẩu, chớp lóe lên một cái là thân thể Chu Khang ở bên cạnh đã bị cắt ra làm mấy khúc.
Sắc mặt Mạc Cầu đã trắng bệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận