Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 381: Cạm bẫy (2)

“Sư đệ.” Lâm Mộc Hoá nhìn Mạc Cầu. “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Sư huynh bố trí vậy là được rồi.” Mạc Cầu không có ý kiến gì thêm.
Âu Dương Bình có tu vi luyện khí viên mãn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Lâm Mộc Hoá tu vi cao thâm, trên người lại có pháp khí thượng phẩm. Trừ khi gặp phải đệ tử chân truyền nếu không thì khó có thể phát sinh việc ngoài ý muốn.
“Vậy thì tốt.” Lâm Mộc Hoá gật đầu. “Yến hội còn diễn ra một thời gian nữa, chúng ta chuẩn bị một chút rồi sẽ qua tầm nã tà đạo.”
“Vâng.” Mọi người đồng thanh gật đầu.
Một lúc sau, Lâm Mộc Hoá khẽ vung tay áo, một mảnh hào quang huyễn lệ xuất hiện đem mấy người đằng không bay lên. Hai mắt Mạc Cầu chớp động, hắn nhìn kỹ hào quang.
Hào quang sáng chói kỳ thực được tạo thành từ rất nhiều mảnh phi kiếm như hình vảy cá. Phi kiếm nhỏ bé không ngừng du tẩu, kiếm quang lại ngưng thành một thể, chân đạp lên có cảm giác như đứng trên mặt đất đầy hoa.
Pháp khí thượng phẩm!
Ngự kiếm bay lên là thủ đoạn mà không biết khi nào hắn mới có thể tuỳ tâm sử dụng được. Suy nghĩ trong lòng làm nét mặt hắn xảy ra biến hoá nhỏ. Lâm Mộc Hoá thấy thế thì cười khẽ.
“Đây là Huyễn Quang Kiếm. Trước đây Lâm mỗ hành tẩu có đi dọc một toà núi lớn, đúng lúc gặp địa mạch dị động, một góc núi sụp đổ làm lộ ra Huyễn Quang Kiếm này.”
“Lại nói, thành tựu ta có được mấy năm nay cũng là nhờ kiếm này giúp ích rất nhiều.”
Mạc Cầu im lặng. Đây đúng là… vận thế nghịch thiên! Xa Chí Đạo ở bên cạnh cũng tỏ ra vô cùng hâm mộ.
“Pháp khí thượng phẩm, tông môn chúng ta không có bao nhiêu kiện. Như sư huynh Tô Huyền cũng không có được, vận mệnh của Lâm sư huynh thật tốt.”
“Không thể nói vậy được.” Lâm Mộc Hoá lắc đầu. .”Tô sư đệ là hạt giống tu đạo trời sinh, không có pháp khí tốt là vì đệ ấy không muốn để ngoại vật làm chậm việc tu hành tự thân mà thôi. Huống hồ…”, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Dù không có pháp khí đủ tốt, thực lực của Tô sư đệ chúng ta cũng không theo kịp được. Lâm mỗ vì có được Huyễn Quang Kiếm mà tâm cao khí ngạo, dùng rất nhiều thời gian cho phương pháp ngự kiếm, tranh cường thắng thua với người nên bây giờ đã qua đại nạn, đạo đồ bị đoạn mất rồi.”
Nói xong hắn khẽ thở dài. Mọi người nhận ra sự kính nể hắn dành cho Tô Huyền, cũng nhận thấy cả sự tiếc nuối vì quyết định trước kia của hắn.
Mạc Cầu cũng gật đầu. Đạo lý này từ lúc còn là võ giả hắn đã hiểu. Con đường tu hành chỉ trong một sớm một chiều. Trước ba mươi phải đạt Tiên thiên, bốn mươi tuổi phải trăm khiếu quán thông, nếu không sáu mươi tuổi đã là đại nạn. Giống như hắn bây giờ đã qua bốn mươi mới chỉ có tu vi luyện khí tầng thú tám, hy vọng Trúc Cơ thực sự rất xa vời.
Người tu hành có nhiều thủ đoạn để làm tăng thọ nguyên, nhưng tu sĩ luyện khí kỳ tối đa cũng chỉ sống đến một trăm năm mươi tuổi, so với mấy trăm năm thọ nguyên của tu sĩ Đạo cơ thì chênh lệch lớn biết bao nhiêu?
Với người bình thường, có thể bước đến thời điểm ngay trước đại nạn đã khó khăn muôn vàn, nếu còn bị phân tâm vì việc khác thì hy vọng càng trở nên vô vọng. Nhưng con đường tu hành vốn long đong gập ghềnh, có sát kiếp tới bên lại có thể không chuẩn bị ngoại vật để phòng thân hay sao?
Đây đúng là việc nan giải.
“Lâm huynh phiền muộn làm gì.” Âu Dương Bình cười nhạt. “Thiên hạ có biết bao nhiêu người tu hành, có thể tiến thêm một bước lại chẳng có bao nhiêu. Nhìn người khác hâm mộ không bằng nhìn xem có bao nhiêu người đang hâm mộ chính mình. Ta bận rộn ở Trấn Pháp Ti mấy chục năm cũng miễn cưỡng có được một thanh pháp khí mà thôi.”
“Ha ha…”, Lâm Mộc Hoá nghe vậy thì cười lớn. “Nói cũng đúng!”
Dứt lời, hắn phất tay áo, hào quang lập tức loé lên rồi bay về phía Sơn thành. Đến cách Mục phủ mấy dặm, mấy người dừng giữa hư không. Hôm nay Mục phủ có đại yến. Bọn họ là một trong hai thế lực lớn nhất ở đây, chỉ sau có Trường Hà Bang nên không có ai là không nể mặt mũi. Từ trên cao nhìn xuống, Mục phủ to lớn phủ kín người ra kẻ vào, rộn rộn ràng ràng, chiêng trống vang trời.
“Có ý tứ.” Hai mắt Âu Dương Bình nheo lại, hắn từ tốn nói. “Giết người của Trấn Pháp Ti, lại cách không giao thủ cùng Mạc đạo hữu, người này vẫn chưa rời đi. Thật to gan!”
Mặc dù không nhìn rõ ràng nhưng ở sâu dưới trang viên huyết quang như có như không vẫn hiển lộ không thể nghi ngờ.
“Có thể là một kẻ tài cao gan cũng lớn.” Xa Chí Đạo đưa mắt nhìn Mạc Cầu. “Không phải Mạc sư huynh nói người này có tu vi luyện khí viên mãn của Huyết Sát Tông sao, thực lực tất nhiên không thể kém được.”
“Đề phòng có gian trá.” Mạc Cầu làm ra vẻ trầm tư. “Trước tiên phải đuổi đám phàm nhân ở dưới đi đã.”
“Không.” Lâm Mộc Hoá lắc đầu. “Nếu không ngoài dự liệu thì đại yến hôm nay, tà tu kia muốn lấy đám người đó để làm huyết tế. Ví như đuổi bọn họ đi sẽ làm đánh rắn động cỏ, sợ là hắn sẽ trốn mất.”
Mấy người đồng thời gật đầu, chỉ có Mạc Cầu là hơi nhíu mày. Hiển nhiên là trong mắt mấy người kia, để bắt được tu sĩ tà đạo thì hy sinh một ít người bình thường là việc không cần phải đắn đo suy nghĩ. Bao quát thái độ những ngày vừa qua, ngay cả Lâm Mộc Hoá là người có lễ cũng chung một suy nghĩ ấy.
“Bao vây nơi này chặn đường lui của hắn.” Âu Dương Bình nhiều kinh nghiệm, hắn nhanh chóng định ra kế sách.
“Mạc đạo hữu hãy cẩn thận.”
Trong mấy người thì tu vi Mạc Cầu thấp nhất, hắn thực lòng nhắc nhở đối phương.
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu, sau đó mỗi người tách ra một phía. Đứng bên cạnh một cây đại thụ gần trang viên, Mạc Cầu nhìn về phía trước, hai mắt loé ra linh quang.
Không có gì bất thường.
Lấy lại tinh thần, hắn di chuyển về phía trước. Trong chớp mắt liền sau đó…
“Cái gì?” Lông mày Mạc Cầu nhíu lại, hắn giơ cánh tay lên, thấy lông tơ trên tay chẳng hiểu vì sao bỗng nhiên loé sáng rồi dựng đứng, da thịt cũng căng ra.
Có chuyện gì vậy?
Ý niệm vừa động, hắn cẩn thận lui về phía sau từng chút một.
Một khắc sau đó mọi việc lại trở lại bình thường. Giữ vẻ mặt trầm ngâm, hai mắt Mạc Cầu dần ngưng trọng, một tay vươn về phía trước rồi thận trọng hướng tới.
Một thước, hai thước…
Tựa như vừa vượt qua một bức màn vô hình nào đó, da thịt hắn run lên, tóc gáy dựng đứng, trái tim đập loạn.
Không ổn.
“Cẩn thận!” Hắn rống lên thì đã thấy mấy thân ảnh bổ nhào xuống đình viện trong Mục phủ. Cùng lúc đó linh quang sáng lên trong đình viện, sát cơ bảo khởi, một vệt huyết sắc đao mang khiến nhân tâm người khác đình trệ chém vụt về phía Âu Dương Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận