Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 227: Giết chóc

“Xuy!”
Trên con đường nhỏ trong núi ở ngoài thành, Phù Ngao kéo dây cương đưa tay về phía trước chỉ. “Căn cứ thông tin ta nhận được, phía trước có trang viên, trong đó có giấu một số người của Tôn Vô Bệnh. Nhóm này thực lực không cao nhưng toàn thân là độc, người bình thường không dễ kiềm giữ được.”
“Đa tạ.” Mạc Cầu chắp tay, duy trì tốc độ ngựa nhằm thẳng vào trang viên mà tiến.
“Mạc huynh.” Phù Ngao biến sắc vội la lên. “Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, ngươi không cần vội vàng như thế, chờ người phía sau tới rồi động thủ cũng không muộn. Cứ yên tâm, bọn chúng không trốn được.”
“Không cần.” Mạc Cầu đáp lạnh lùng. “Làm phiền Phù huynh ở một bên áp trận, Hứa Việt theo ta.”
“Vâng, công tử.” Hứa Việt đáp, nhanh chóng thúc ngựa vượt qua Phù Ngao.
“Các ngươi...”, Phù Ngao nhíu mày rồi than nhẹ một tiếng cũng tăng tốc đuổi theo. Thực lực hắn bất phàm nhưng địa vị tôn quý, nếu không phải Mạc Cầu là muội phu tương lại của em hắn thì có lẽ hắn còn chẳng cần phải đích thân tới đây. Hắn cũng không muốn chém giết cùng đám đào phạm. Không phải hắn sợ mà là không muốn bàn tay mình bị ô uế mà thôi.
Thấy Mạc Cầu toàn thân là sát khí thì hắn có cảm giác bất đắc dĩ và một chút lo lắng.
Mấy con ngựa chạy vội, chỉ một lát đã tới trang viên.
“Hô...”
Ngựa của Mạc Cầu còn chưa chậm lại hắn đã đằng không bay thẳng vào đình viện. Giữa không trung trường bào tung bay. Ba người gióng trống khua chiêng mà không thèm giấu tung tích như thế, người trong trang viên đã sớm phát hiện ra từ trước.
“Người nào?”
“Động thủ!”
“Ám khí đâu!”
Tiếng gào hét vang lên, chỉ một loáng, rất nhiều phi tiêu, kình tiễn, khói độc đã tỏa ra như mưa.
“Bạch!”
Thân hình còn ở giữa không trung, Mạc Cầu đã biến hóa, trường bào như cánh chim giúp hắn lạng lách tránh thế công tập trung của kẻ địch rồi đáp xuống sân trong. Ở phía sau hai mắt Phù Ngao sáng lên.
Hảo khinh công! Hắn nghe nói Mạc đại phu không chỉ có y thuật cao minh mà khinh công cũng rất tinh diệu, hôm nay mắt thấy quả đúng không sai.
“Sát!”
Hứa Việt theo sát Mạc Cầu hét lớn, hắn cầm trường thương trong tay vượt qua tường cao nhưng còn chưa chạm xuống đất thì Phù Ngao đi sau đã nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh. Hai người đứng ở góc đình viện với vẻ mặt ngưng trệ. Giữa sân bóng người lấp lóe, Mạc Cầu như rồng cuốn mang theo kiếm quang nhấp nháy quét sạch phía trước. Các loại thế công, dù là ám khí hay độc chướng đều không thể tới gần hắn một thước.
Chân khí ngoại phóng!
Có chân kình hộ thân, kiếm ảnh trong tay hắn lấp lóe như Diêm La, mỗi lần xuất hiện là mỗi lần lấy đi tính mạng đối phương.
“Oanh!”
Cánh cửa phía trước đột nhiên vỡ tan, có hai bóng người từ trong đó xông ra đều cầm binh khí trong tay hung hăng đánh tới Mạc Cầu. Một phụ nhân trong đó tay cầm trường tiên, bóng roi xoay tròn như lốc xoáy quật vào không khí tạo nên những tiếng nổ vang, vách tường cứng rắn bị nó chạm vào là vỡ nát đủ thấy lực đạo mạnh ra sao. Người còn lại tay cầm trường đao sắc mặt âm trầm. Trường đao trong tay rung rung tạo nên vô số đao ảnh phô thiên cái địa.
Hai người này đều là cao thủ nhị lưu! Hai người tuổi chừng đã bốn năm mươi, đều là hạng trải qua trăm chiến có kinh nghiệm chém giết phong phú, khả năng phối hợp chiến đấu cùng nhau cũng rất tốt. Hai người liên thủ đánh lại, ngay cả Phù Ngao cũng không dám xem thường.
“Tiểu...”
“Xì...!
Kiếm ảnh lóe lên rồi biến mất. Thân hình Mạc Cầu như quỷ mị, Vô Định Kiếm tìm khe hở mà vào, lưỡi kiếm như dao sắc róc thịt trâu, trong nháy mắt cắt đứt cuống họng hai người. Bước chân hắn khẽ động là đã luồn ra phía sau đối phương.
“Phù phù!”
Hai cái thi thể đổ rầm xuống đất. Phù Ngao im lặng, vẻ mặt ngây ngốc. Ngay cả Hứa Việt đã biết trước công tử nhà hắn giấu đi không ít thực lực cũng vô cùng ngạc nhiên.
Mạc Cầu ra vẻ lạnh nhạt. “Còn chỗ nào nữa không?”
“A...”, Phù Ngao há mồm ngắc ngứ, ý thức nhất thời trống rỗng, phải một lúc sau mới lên tiếng. “Có một nhóm người đang trốn về phía nam. Tử Dương Môn đã phái truy binh nhưng đều không công quay về. Chỗ đó cách nơi này không xa.”
“Đi.” Mạc Cầu thu kiếm nhảy ra khỏi trang viên. Đến lúc ấy Phù Ngao mới hồi phục tinh thần đưa mắt nhìn mười mấy cái thi thể đang nằm la liệt trong sân, hai mắt co rút lại.
Thời gian mới qua bao lâu...
“Sát!”
“Ngăn hắn lại!”
“Phối hợp ra tay!”
Trên quan đạo, tiếng kêu giết vang lên rầm trời kèm theo cả những vẻ mặt sợ hãi như thể nếu không làm thế, bọn chúng chẳng còn tinh thần để mà chiến đấu.
Tiếng vó ngựa vội vã, Mạc Cầu khoác hắc bào xuyên thẳng qua đám người, hắn đi đến đâu kiếm quang lóe sáng, mỗi lần xuất kiếm là một tên mất mạng. Bất kể là võ giả luyện thể, cao thủ nhập lưu hay thậm chí cả cao thủ có chân khí ngoại phóng đi nữa, không ai tránh thoát được một chiêu của hắn.
Kiếm xuất mệnh tiêu. Không có ngoại lệ!
Sau lưng hắn, từng cỗ thi thể nằm trên mặt đất tạo nên một khung cảnh hãi hùng.
“A!”
“Ta liều mạng với ngươi!”
Một tên không kìm được gào lên, cổ độc trên thân nhộn nhạo, hắn lao thẳng tới Mạc Cầu.
“Bạch!”
Kiếm quang lóe sáng, đám sâu bọ bị tách ra, từ mi tâm đối phương đã có thêm một điểm đỏ thắm.
“Phù phù!” Cái thi thể ngã ngựa rơi trên mặt đất. Đối phương là cao thủ mang chân khí độc đạo, trước mặt Mạc Cầu vẫn không chịu nổi một kích.
“Trốn mau!”
“Trốn vào trong rừng, tách ra đừng tập trung trên đường nữa.”
Có một tên gào lên. Đám người theo đó bỏ chạy thục mạng ra bốn phía, không còn ai có ý định đối kháng nữa. Đám thi thể phía sau chính là kết quả rõ ràng nhất.
“Hừ!”
Mạc Cầu hừ nhẹ, thân thể không ngừng di động. Mỗi lần đuổi kịp người nào đó là một lần xuất kiếm kết liễu tính mạng đối phương nhưng cũng chỉ qua một thời gian đã có không ít người trốn vào rừng rậm.
“Hô...” Trường bào sau lưng hắn bay phần phật, Mạc Cầu nhanh chóng xông vào theo.
“Hứa Việt.” Ở phía sau lại có tiếng vó ngựa vang lên, Phù Ngao nhìn đám thi thể nằm đầy trên mặt đất bằng ánh mắt phức tạp. “Công tử nhà ngươi rốt cuộc có tu vi gì vậy?”
“Cái này...”, Hứa Việt ấp úng. “hẳn là không cao lắm.”
“Không cao?” Phù Ngao thở dài. “Ngươi nói đùa sao. Với thực lực mà Mạc huynh để lộ ra, sợ rằng ba vị trí đầu tiên trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.”
“Phù công tử, tại hạ quả thực không biết.” Hứa Việt im lặng một lúc rồi nói. “Ngài cũng biết, công tử nhà ta lấy y thuật mà dương danh, không có nhiều cơ hội để thể hiện võ học của mình. Ta chỉ biết thực lực công tử không yếu nhưng cũng không ngờ, công tử lại mạnh như vậy!”
Trải qua mấy năm nghỉ ngơi dưỡng khí, tu vi của hắn đã khôi phục lại đến cảnh giới nhị lưu nhưng tình cảnh lúc này, đừng nói là hắn, ngay cả Phù Ngao cũng không xen vào được.
“Tốt quá.” Phù Ngao đưa tay sờ cằm ra điều suy nghĩ. “Y võ song tu mà đều đạt được thành tựu như thế này, Mạc huynh thật khiến cho người ta phải kinh ngạc.”
Nếu hắn không mắt thấy tai nghe, chưa chắc hắn đã tin đây là sự thực.
“Có điều...”, Phù Ngao chậm rãi nói tiếp. “Kiếm pháp Mạc huynh thi triển làm ta nhớ tới một loại kiếm pháp đã sớm thất truyền.”
“Ồ!” Hứa Việt hiếu kỳ. “Là kiếm pháp nào?”
“Ngay lúc này ta không nhớ ra tên của nó. “Phù Ngao ngẩng đầu. “Nhưng ta nhớ môn kiếm pháp ấy được xưng là có thể dùng một kiếm để phá vạn pháp, nếu tu thành thì gần như sẽ không có địch thủ. Mấy chục năm gần đây chưa từng có ai tu thành công.”
“Thế gian có loại kiệm pháp như vậy sao?” Hứa Việt kinh ngạc rồi nhanh chóng gật đầu. “Có thể lắm. Kiếm pháp công tử siêu phàm như thế, khinh công cũng kinh người nhưng tu vi đúng là không cao.”
“Chân khí ngoại phóng, cảnh giới nhị lưu, ở vào tuổi của hắn cũng là không tệ.” Phù Ngao lắc đầu, hai lỗ tai chợt rung lên.
“Có cao thủ!”
Trong rừng rậm, Mạc Cầu dừng bước nhìn về phía đối diện. Ở nơi đó có một vị phụ nhân xinh đẹp đang chống gậy mà đứng, vẻ mặt ngưng trọng.
“Vô Định Kiếm.”
“Miêu phu nhân.”
Hai người giương bốn mắt nhìn nhau, sát cơ sôi trào như nước. Miêu phu nhân là một trong mấy cao thủ Tôn Vô Bệnh đưa về lúc trước, cũng là kẻ cầm đầu hạ cổ trùng những người ở trong Dược cốc. Lúc đó nếu không vì Tôn Tuyệt Tâm lấy tính mạng mọi người ra để thúc ép thì Lý Ẩn sẽ không nhường chức chưởng môn cho hắn, Mọi sự cũng sẽ không thành ra như ngày hôm nay.
“Sư phó.” Miêu Đông Nhi đứng sau lưng Miêu phu nhân nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt hoảng sợ. Chỉ vừa mấy hơi thở trước thôi, mấy vị huynh đệ tỷ muội của nàng đều mất mạng trong tay người mặc áo đen này. Dù có sư phó liều mạng chặn đường, thiếu chút nữa là nàng cũng trúng chiêu rồi.
“Thật không ngờ, hơn bảy mươi năm qua đi, Vô Định Kiếm pháp trong truyền thuyết lại xuất thế tại đây.” Miêu phu nhân nắm hắc thiết trượng trong tay chăm chú nhìn Mạc Cầu. “Rốt cuộc các hạ là ai?”
“Người lấy mạng các ngươi.” Mạc Cầu hừ lạnh, không nói hai lời, thân hình lao ra như thiểm điện, một kiếm đâm thẳng về đối phương. Cảnh giới kiếm pháp của hắn đã sớm đi vào hóa cảnh, nhất cử nhất động đều mang theo sấm sét lôi đình. Lưỡi kiếm xuất ra khiến Miêu phu nhân phát lạnh.
“Các ngươi đi trước.”
“Sư phó!”
“Đi.”
Nàng rống to một tiếng, vung trượng kích lại, chân khí phun trào tạo thành một cỗ hấp lực khổng lồ khiến cho kiếm thức của Mạc Cầu bị nghiêng đi.
Huyền Từ Tinh Thiết!
Thiết trượng trong tay nàng được làm từ tinh thiết, chân khí tràn vào làm cho nó có thể hút cũng có thể đẩy những thứ làm từ kim loại.
“Đinh...”
Tiếng kim thiết va chạm, thân ảnh hai người giao nhau cùng với kiếm ảnh nhấp nháy, trong chớp mắt đã giao thủ hơn mười chiêu.
“Đát... đát...”
Miêu phu nhân lui về sau hai bước, sắc mặt trắng bệch, trong lòng thất kinh. “Ngươi không sợ cổ độc?”
“Không phải không sợ, mà do cổ độc của ngươi quá yếu.” Mạc Cầu hừ lạnh, tiếp tục cầm kiếm ép lên. Dù là hấp lực hay bài xích, tuy có biến hóa quỷ dị nhưng cuối cùng vẫn để lại dấu vết để lần theo. Vô Định Kiếm chắc chắn có cách hóa giải, chỉ là Mạc Cầu mới gặp lần đầu nên hơi có chút phiền phức.
“Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi!” Miêu phu nhân gào lên, chân khí toàn thân điên cuồng tràn vào trong thiết trượng, mang lực lượng trong nó phát huy đến cực hạn.
“Ông...”
Hấp lực to lớn khiến nhuyễn kiếm biến dạng vặn vẹo như sắp băng liệt.
“Chết đi!”
Binh khí đối phương tỏ ra yếu ớt khiến Miêu phu nhân đại hỉ, một tay nàng cầm trượng, tay kia tụ độc hung hăng đánh tới Mạc Cầu. Bản thân Mạc Cầu lại không biến sắc, hắn chỉ đạp chân xuống, năm ngón tay nắm thành quyền đánh trả.
Hắc Sát chân thân!
Đại Hắc Thiên Quyền Pháp! Còn có cả... Vô Định Kiếm!
Kình lực quanh thân hắn điên cuồng phun trào tràn vào đầu quyền, lực lượng mạnh mẽ đánh vỡ hư không, tuy phát sau mà đến trước đánh vào khuỷu tay đối phương, sau đó dư lực tiếp tục nhằm về trước ngực.
“Bành!”
Một tiếng vang trầm thấp nổ ra, không khí chấn động, một thân thể tàn phế bị đánh bay ra ngoài. Mạc Cầu nhìn thi thể lạnh lùng. “Ai nói ngươi là Vô Định Kiếm phải có kiếm mới đánh được?”
Nói xong hắn hướng ánh mắt về mấy người đang hoảng hốt chạy trốn cũng đưa mắt nhìn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận