Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 195: Chọn lựa tuyệt học

Đi dọc theo thành nội vào trong, qua một khu vực đóng quân là đến chỗ của Lục phủ. Nơi này chiếm diện tích rộng lớn, vượt qua những gì Mạc Cầu được nghe người ta bàn tán.
Nơi này địa thế cao hơn những nơi khác, xung quanh viện lạc chen nhau, cao thấp chập trùng không dễ nhìn thấy biên giới. Chính giữa khu vực này là một cái hồ rộng đến hơn trăm héc ta tên là Quỳnh Nguyệt, giữa hồ rải rác có các hòn đảo điểm xuyết nhìn như các vì tinh tú điểm trên bầu trời.
Toàn bộ Lục phủ còn rộng hơn cả hai thành nam bắc cộng lại. Lục phủ truyền được mấy đời nhưng huyết mạch chân chính có lẽ chỉ chừng trăm người, có thể còn ít hơn. Trên đường đi, nơi nào cũng có đình đài lầu các, non sông tươi đẹp vô cùng. Trong đó không thiếu cả những dị thú hay linh thực phi cầm quý hiếm.
Sự phồn hoa của nơi đây đã khiến Mạc Cầu được mở mang tầm mắt. Dù là nô bộc cũng ăn mặc không khác gì tiểu thư công tử bình thường, trên người lại không thiếu vàng bạc. Với thân phận của hắn, dĩ nhiên là hắn không được vào bằng cửa chính mà chỉ được hai người hầu dẫn theo lối cửa phụ. Sau một canh giờ thì đến một bến thuyền.
“Bên kia chính là Vân Lâu, là nơi ngươi cần đến.” Một trong hai người hầu là nữ lên tiếng, rồi đưa tay chỉ về hòn đảo ở xa xa, lại chỉ vào một con thuyền đậu gần đó rồi nói. “Ngươi tự mình đi thuyền đến đó là được. Đừng có đi lung tung, nếu bị phát hiện ra, dù ngươi đến từ thế lực nào đi nữa cũng phải chịu tội chết.”
Nàng nha hoàn này có gương mặt rất xinh đẹp, trong Lục phủ có lẽ cũng chỉ là hạ nhân cấp thấp nhất nhưng lúc nói chuyện với Mạc Cầu vẫn giữ thái độ cao ngạo. Người còn lại đi cùng không lên tiếng, chỉ gật đầu phụ họa theo.
“Làm phiền hai vị rồi.” Mạc Cầu cũng khách khí đáp, rồi hắn điểm nhẹ chân, tung người lên và từ từ hạ xuống chiếc thuyền. Sau đó hắn phát lực, chân khí trong cơ thể trào ra hóa thành từng dòng khí lãng thúc giục con thuyền lướt băng băng về phía trước.
Nếu là trước đây, hắn dùng cách này sẽ mất rất nhiều sức, chân khí không đủ, vận chuyển Chính Dương Công cũng khó mà lưu loát. Hiện giờ hắn tu luyện Đại Hải Vô Lượng Công, kinh mạch trong thân thể như sông lớn, đan điền rộng như biển cả, chân khí tuần hoàn qua lại giữa hai bên vô cùng dễ dàng.
Suy nghĩ khẽ động, chân khí xuyên thấu qua lòng bàn chân rồi cứ thế tuôn ra. Nước dưới thuyền được khuấy động đẩy thuyền đi nhanh, không cần mái chèo cũng lướt như tên bắn.
Không lâu sau, đứng trên thuyền hắn đã quan sát thấy một tòa lầu các nằm ở vị trí cao nhất trên hòn đảo. Ánh mắt hắn khẽ động, thuyền chưa dừng cả người hắn đã đằng không bay lên, vượt qua khoảng cách hơn hai trượng rồi hạ xuống một vách núi.
Chỉ Xích Thiên Nhai.
Phù Quang Lược Ảnh.
Hắn như hóa thành hư ảnh đi nhanh trên đường, không bao lâu đã đứng trước một ngôi lầu các. Nơi này cửa phòng rộng mở chẳng thấy người canh giữ, ngay cả khí tức của người sống cũng không thấy có.
Hắn trầm tư, sau đó bước vào trong. Ngoài rất nhiều giá sách cao hơn một trượng ra thì không thấy có ai khác.
“Có ai ở đây không?” Hắn mở miệng hỏi, lại nghe âm thanh quanh quẩn bên mình.
“Ở đây.” Có một thân ảnh già nua từ một khu vực kín đáo đi ra, lão lắc đầu thở dài. “Sao lại có người tới rồi.”
Tóc lão trắng xóa, thân thể còng xuống. Lão cầm trên tay một cây xà trượng, bộ dáng di chuyển khó khăn. Người này thân hình yếu ớt tiều tụy nhưng Mạc Cầu không dám coi thường.
Người trông coi ở Vạn Quyển Lâu tu vi có thể không cao, nhưng người giữ cửa ở chỗ này thì không thể là người bình thường được. Cả hòn đảo rộng lớn như thế, trên đường đi hắn không thấy có ai đi lại.
“Tiền bối.” Mạc Cầu chắp tay. “Vãn bối đến để cầu lấy bí tịch.”
“Ừm.” Lão giả gật đầu, run rẩy ngồi xuống một cái ghế trúc rồi đưa bàn tay khô quắt ra. “Lấy ra đây.”
“Vâng.” Mạc Cầu lấy từ trên người ra một cái lệnh bài, vận kình đưa qua cho lão.
“Đát...” Lão khẽ lật bàn tay để tiếp nhận lệnh bài, đưa mắt nhìn một chút rồi chớp chớp. “Linh Tố Phái? Thật hiếm thấy.” Sau đó lão khẽ lắc đầu rồi tiếp. “Nơi này chỉ có công pháp, võ kỹ, nếu ngươi tìm y thuật, tạp thư thì phải đi Vụ đảo.”
“Vãn bối đến đây chính là vì muốn lấy công pháp, võ kỹ.” Mạc Cầu vội đáp.
“Ừm.” Lão giả gật đầu, lấy từ trong ngăn tủ ra một trang giấy hỏi. “Ngươi tên gì?”
“Mạc Cầu.”
“Mạc Cầu...”, lão cầm bút lên, thì thâm tên hắn rồi viết xuống. “Người bên ngoài có thể vào đây lấy đồ không nhiều. Ngươi có được lệnh bài này chắc cũng không dễ dàng nhỉ.”
“Vâng.” Mạc Cầu cười khổ. Hắn đúng là không dễ mà có được nó. Cứ góp nhặt công lao thì chả biết đến bao giờ mới đủ, hắn có được tấm lệnh bài cũng phải trả một cái giá cực lớn cho Đổng Tịch Chu.
“Ngươi muốn gì?” Lão giả ngẩng đầu hỏi. “Nội công tâm pháp? Võ kỹ?”
“Võ kỹ.” Mạc Cầu đáp.
Đại Hải Vô Lượng Công đã là nội công tâm pháp đỉnh cấp, còn vượt trên cả Dược Vương Bảo Điển. Cực Huyền Kình mà Đổng Tiểu Uyển tu tập cũng đến từ Lục phủ nhưng luận về phẩm giai, nó chưa chắc đã vượt qua Đại Hải Vô Lượng Công của hắn. Phương diện khinh công hắn cũng không thiếu, duy chỉ có võ kỹ là tương đối yếu hơn.
Lão giả không ngạc nhiên, chỉ tiếp tục hỏi. “Ngươi muốn võ kỹ gì?”
“Việc này...”, Mạc Cầu chần chừ một chút rồi thăm dò. “Liệu có thể lựa lấy công pháp có uy lực mạnh nhất không?”
“Cái gì?” Lão giả hơi ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười như đóa hoa, híp mắt nói. “Tất nhiên là có thể. Nhưng công pháp uy lực mạnh nhất thường được ít người chọn cũng có lý do của nó.”
“Ồ!”, Mạc Cầu vội đáp. “Vì sao vậy?” Nếu chỉ là vì nguyên nhân khó học thì hắn sẽ không lo lắng.
“Đây.” Lão giả nghiêng đầu, khẽ vẩy tay, tự nhiên có bốn bản bí tịch từ trên giá sách xa xa đằng không bay tới.
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại. Cách không lấy vật, với tu vi hiện tại của hắn cũng có thể miễn cưỡng thi triển, nhưng mấy bản thư tịch mà lão vừa lấy đều ở khác xa, một trong số đó chắc phải cách chừng hai ba mươi mét.
Tu vi cao thâm thế này cao thủ nhất lưu cũng khó mà làm được.
Tiên thiên?
Tâm niệm khẽ động, vẻ mặt Mạc Cầu càng trở nên nghiêm túc.
Lão giả cầm lấy một quyển sách rồi nói.
“Bản này tên là Ma La Thánh Thủ, đến từ một vị đà tăng cách đây khoảng một trăm năm. Chưởng kình quỷ dị, có thể phá vạn vật. Nghe nói luyện tới đại thành có thể đánh nát huyền thiết.”
Mạc Cầu nghe thế thì không khỏi nhướng mày. Huyền thiết vốn được xưng là không thể phá vỡ, muốn dùng nhiệt độ cao để dung luyện cũng phải mất mười mấy ngày mới tan chảy. Chỉ bằng chưởng lực mà có thể đánh nát nó?
Sợ là cao thủ Tiên thiên cũng chưa chắc đã làm được.
Hắn mở miệng hỏi. “Vì sao nó lại khó luyện?”
“Khó luyện là vì muốn tu hành nó cần phải có một loại linh hỏa thuộc về truyền thuyết.” Lão giả ra vẻ cười mà như không cười. “Nếu không có linh hỏa này, nó chỉ là một môn chưởng pháp bình thường mà thôi.”
Mạc Cầu sững lại. Hắn làm gì có linh hỏa, nên đành hướng mắt về ba quyển bí tịch còn lại.
“Bản này tên là Kiếp Mạch Kình.” Lão giả lãnh đạm cầm lấy cuốn thứ hai nói. “Lai lịch không rõ, chỉ nhớ người gần nhất tu hành nó đã cách đây bảy mươi năm. Chỉ dựa vào nó, người này đã giết chết một tu Tiên giả.”
“Cái gì?” Mạc Cầu kinh động.
“Ngươi không nghe nhầm đâu.” Lão giả nhún vai. “Việc này đúng là đáng kinh ngạc, cũng vì thế nên công pháp này mới là một trong những công pháp có uy lực mạnh mẽ nhất ở Vân Lâu. Có điều môn võ kỹ tuy lợi hại nhưng người tu luyện càng cao thì thọ mệnh càng ngắn lại. Người kia dùng một kích đánh chết tu Tiên giả, sau đó cũng táng thân tại chỗ. Mặt khác...”
Lão giả cười nhẹ. “Tu hành công pháp này phải trải qua rất nhiều gian nan, có thể tu thành hay không cũng còn khó nói.”
Mạc Cầu hé miệng nhìn hai cuốn bí tịch còn lại, hy vọng trong lòng dần trở nên xa vời.
“Hai cuốn còn lại thì sao?”
“Huyền Băng Vô Cực Thương.” Lão cầm lấy một bản, vẻ mặt cảm khái. “Môn thương pháp này không có tác dụng phụ gì nhưng nhất định phải phối hợp với Băng Huyền Thần Thương trong truyền thuyết mới phát huy ra hết uy lực của nó, nếu không thì nó cũng chỉ là một môn thương pháp tinh diệu mà thôi.”
“Vô Định Kiếm! Là tuyệt học của Vô Địch lão nhân cách đây bảy mươi năm. Tu đến đại thành, một kiếm định càn khôn, có thể xưng là đệ nhất cao thủ trong đám Tiên thiên. Môn võ kỹ này không cần ngoại vật tác động nhưng có yêu cầu rất cao về ngộ tính.”
Lão giả than khẽ.
“Bảy mươi năm trước có không ít người mượn xem sách, không ai không phải là người có tài năng tuyệt diễm nhưng chỉ có sáu người tu thành, nhưng cũng chẳng có ai tu đến đại thành cả. Sáu người kia bởi vì lãng phí quá nhiều thời gian nên cũng chẳng làm nên trò trống gì.”
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.
“Người trẻ tuổi, ngươi muốn học nó?” Lão giả làm ra vẻ không để ý, nhưng nhất cử nhất động của Mạc Cầu đều không qua được ánh mắt của lão. “Con đường võ đạo mỗi bước đều gian nan, rất nhiều người bước lên con đường này nhưng để đạt đến thành tựu lại không có mấy. Nhưng...”
Lão ngẩng đầu, ánh mắt hiện ra một tia phấn khích. “Có nhân vật nổi danh trước đó theo học tiền nhân, về sau lại dựa vào bản thân mình để tự đi con đường riêng. Cho nên,” lão giả đưa bí tịch Vô Định Kiếm qua rồi nói tiếp, “Học người thì chết, học mình thì sống. Chỉ có võ công thuộc về mình mới là thứ võ công uy lực nhất.”
Mạc Cầu trở nên nghiêm túc, chắp tay.
“Vãn bối thụ giáo!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận