Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 71: Nhất Thiểm Kiếm

“Mạc đại phu, mau mau đến xem.”
Trong thiền điện của Hắc Hổ Đường, Mạc Cầu được một người vội vã dẫn vào, đi về phía một người bị trọng thương đang hôn mê.
Đinh lão đứng ở một bên chau mày. Bên cạnh còn một người dáng vẻ đang rất lo lắng, đi qua đi lại, hai tay hết nắm vào lại mở ra.
Phong Vũ Song Tiên.
Đây là hai huynh muội họ Thôi. Nghe nói bọn họ đến từ một quận nào đó ở bên ngoài thành, sở hữu tiên pháp gia truyền cực kỳ sắc bén.
Cả hai người đều có thực lực là Đoán Cốt.
Người đang nằm dưới đất là muội muội Thôi Hồng Anh. Mặt nàng đã trắng bệch, chân tay bất động, hô hấp như có như không.
Bởi vì nàng tu tập võ nghệ nên dù là phận nữ nhi, thân hình không hề yếu đuối như người thường. Dù cho đang hôn mê, thân thể thon dài thướt tha vẫn chứa đầy sinh lực. Làn da nàng căng lên, bóng loáng.
Khuôn mặt nàng không hẳn xinh đẹp nhưng ngũ quan khắc sâu, bờ môi đang run run.
Khách quan mà đánh giá, huynh trưởng Thôi Xuyên Bách của nàng có tướng mạo cũng thường thường, thậm chí còn hơi xấu xí. Hắn mắt ưng mũi câu, tổng thể gây cho người ta cảm giác âm hiểm sắc bén.
Mạc Cầu tiến lại gần, lấy tay bắt mạch cho nàng, sắc mặt ngưng trọng.
Một lát sau.
“Chân khí?”
“Không sai.” Đinh lão gật đầu. “Người đả thương nàng chính là thủ lĩnh Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng của Bạch Mã Phỉ. Hắn là một cao thủ Hậu thiên.”
“Cứ nghe biểu hiện của chân khí vô tận, nhưng không tổn thương da thịt mà công thẳng vào nội tạng yếu hại là biết.” Mạc Cầu than nhẹ.
“Ngũ tạng bị thương, nhất là tâm hỏa yếu ớt thế này, nếu không phải là Thôi cô nương bình sinh mạnh mẽ thì sợ đã không kiên trì được đến bây giờ.”
“Mạc đại phu.” Thôi Xuyên Bách ở bên cạnh nghe thế thì biến sắc, lập tức cầm tay Mạc Cầu lắp bắp.
“Ta... muội muội ta có cứu được hay không?”
“Thôi đại hiệp đừng vội.” Mạc Cầu trấn an hắn. “Ta có một phương thuốc, gọi là Tham Linh Dưỡng Tâm Phương có thể ổn định bệnh tình, nhưng có thể làm nàng tỉnh lại hay không thì...”
Nói đến dây hắn lại khẽ lắc đầu.
“Lão phu có hộ tâm dược, có thể gia tăng ba phần cơ hội.” Đinh lão ở bên cạnh vuốt râu nói. “Nhưng dù có dùng thuốc thế nào đi nữa, hai ngày tới nếu Thôi cô nương không tỉnh lại được thì mọi thứ cũng vô dụng mà thôi.”
Mạc Cầu gật đầu, vẻ tán đồng.
“A!” Thôi Xuyên Bách biến sắc, thân thể run lên.
“Ai!” Định lão lắc đầu, cũng khẽ thở dài. “Loại thương thế này chúng ta không có biện pháp. Chỉ có thể dùng thuốc, sau đó cẩn thận theo dõi để đề phòng bệnh chuyển biến xấu. Có thể tỉnh lại hay không vẫn phải dựa vào bản thân Thôi cô nương.”
“Vậy, vậy không có cách gì tốt hơn sao?” Thôi Xuyên Bách không từ bỏ hy vọng.
“Thôi đại hiệp.” Mạc Cầu mở miệng nói. “Tình huống của lệnh muội, dù có là Diệu Thủ Thần Châm Hứa lão tự mình xuất thủ cũng không làm gì hơn được.”
“Không sai.” Đinh lão gật đầu. "Đúng rồi, hai ngày nay Diệu Dược Đường có quá nhiều người bị thương. Không bằng để Thôi cô nương tạm ở trong phủ của Mạc đại phu đi. Như thế cũng tiện cho việc theo dõi quan sát.”
“Cái này...”, Mạc Cầu sững người.
“Mạc đại phu.” Thôi Xuyên Bách bước lại gần, nắm chặt tay hắn. “Xin làm phiền! Ta nghe nói Mạc đại phu thích học võ. Sau khi cứu muội muội ta tỉnh lại, ta chắc chắn sẽ dâng công pháp võ nghệ lên cho ngài.”
Nếu không tỉnh lại, sẽ phải ăn thiệt thòi từ ngươi đúng không?
Khóe miệng Mạc Cầu giật giật. Hắn nhìn biểu hiện của đối phương rồi cũng đành gật đầu đáp ứng.
“Báo!”
Trước tiền điện lại có âm thanh vang lên. Ba người quay đầu ra nhìn.
Từ xa có thể nhìn thấy người tới vội vàng đưa một phong thư cho đường chủ Chung Sơn.
“Hừm!” Đọc xong lá thư, hai hàng lông mày của Chung Sơn cau lại.
“Đường chủ, thế nào?” Xích Luyện Xà Yêu Phùng Di quay người hỏi.
“Vân Triệu.” Chung Sơn không đáp, vung tay lên. Lá thư trong lòng bàn tay hắn lao như tên bắn tới người Chung Vân Triệu. “Gửi cho ngươi.”
“Gửi ta sao?” Chung Vân Triệu đưa tay bắt lấy, vẻ mặt kinh ngạc. Hắn cúi đầu đọc xong thì gương mặt trở nên lạnh lẽo. “Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng hẹn ta đến đỉnh núi Minh Phong quyết một trận tử chiến?”
“Hắn thật to gan!”
Lôi Vọng là thủ lĩnh của Bạch Mã Phỉ, thanh danh đã nổi hơn mười năm qua, là cao thủ Hậu thiên hàng thật giá thật. Nhưng Chung Vân Triệu lại không sợ chút nào, giọng nói còn có chút xem thường.
Thực lực của Lôi Vọng không thua kém Sử Tiêu bao nhiêu. Hắn có thể giết chết Sử Tiêu, cũng có thể diệt sát Lôi Vọng.
“Lúc này họ Lôi kia lại khiêu chiến là có ý gì?” Phùng Di nhíu mày, gương mặt lộ vẻ không hiểu.
“Còn có thể có tâm tư gì?” Chung Vân Triệu ngẩng đầu, lãnh đạm nói. “Chúng ta giết nhiều thủ hạ của hắn như vậy. Thân là thủ lĩnh, hắn đương nhiên phải tìm cách lấy lại mặt mũi. Chỉ là lần này hắn lại chọn cách cùng ta một đối một. Thật sai lầm!”
“Không thể chủ quan.” Chung Sơn lắc đầu. “Lôi Vọng thành danh còn trước cả Sử Tiêu, đã lâu không biểu hiện ra ngoài. Ai biết hắn có ẩn giấu con bài tẩy nào không”.
“Hơn nữa, ngọn Minh Phong Sơn kia...”
“Không sai. Trên đường đi Minh Phong Sơn, bọn chúng có thể lợi dụng để mai phục chúng ta.” Phùng Di lắc đầu.
“Đường chủ, Tam đương đầu. Theo ta thấy chuyện này hẳn có nội tình. Chúng ta không để ý đến hắn là được.”
“Có thể lừa dối gì chứ.” Chung Vân Triệu cười lạnh. “Nhất Tuyến Thiên có thể vây khốn người khác, chứ với những người đã tu thành chân khí như chúng ta thì tác dụng không lớn. Còn như át chủ bài...” Hai mắt hắn nheo lại. “Chúng ta từ phái Tứ Phương lấy được mấy bộ giáp Hộ Thân, chẳng lẽ còn sợ tên họ Lôi đó? Cứ đáp ứng là được.”
“Việc này đúng là thế, nhưng...” Phùng Di nhíu mày. “Ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.”
“Đúng vậy.” Chung Sơn cũng gật đầu đồng tình. “Tính tình Lôi Vọng khiến người ta khó đoán, nhưng nhất định không phải loại người lỗ mãng, không có chuẩn bị.”
“Dù hắn có kế hoạch gì, binh đến tướng ngăn, nước đến thì đất chặn. Chỉ cần chúng ta có đủ thực lực, không cần phải sợ hãi.” Sắc mặt Chung Vân Triệu âm trầm. “Trong thư hắn cũng nói, nếu như ta thắng, sau này Bạch Mã Phỉ gặp người của Hắc Hổ Đường thì sẽ nhượng bộ lui binh, không gây khó dễ nữa.”
“Đây chính là cơ hội giải quyết tranh chấp của đôi bên.”
Hắn vừa dứt lời, cả không gian lâm vào yên tĩnh.
Chung Sơn và Phùng Di vẫn do dự, muốn mở lời khuyên. Còn những người khác đều lâm vào trầm tư. Thật lâu sau mới có người từ từ nói.
“Tam đương đầu, ước định là bao giờ?”
“Ngày mai”.
“Sao phải vội vã như vậy? Chẳng lẽ Lôi Vọng bị lửa giận công tâm mới bộc phát ra hạ sách này?”
“Chưa chắc đã là hạ sách. Bên ngoài núi Minh Phong là địa bàn của Bạch Mã Phỉ, chúng ta đến đó là đi vào hang hổ.”
“Vậy..., có đáp ứng hay không?” Mọi người bàn nhau, âm thanh huyên náo cả không gian.
“Đáp ứng.” Chung Vân Triệu quyết định “Ngày mai không cần nhiều người đi làm gì, chỉ cần người có sở trường về khinh công và thuật cưỡi ngựa. Để ta xem hắn có thể giở trò gì.”
Việc ngày mai cao thủ đỉnh cấp của hai phái giao đấu tại núi Minh Phong Mạc Cầu cũng biết. Nhưng hắn là một đại phu ở hậu phương nên không quan tâm mấy tới việc này. Hắn ở trong thành, quản sao được hỗn loạn ở ngoài thành.
Đêm.
Sắp xếp cẩn thận cho huynh muội Thôi gia rồi Mạc Cầu mới trở về phòng mình. Từ góc phòng, hắn nhóm lửa bật đèn, đưa ngọn đèn đến trước thư án rồi đặt xuống.
Gia nhập hắc Hổ Đường lâu như vậy, hắn rất ít khi ở tại chỗ này. Đưa mắt nhìn một lượt, hắn thấy có phần lạ lẫm. Huống hồ chăn đệm đã lâu không phơi phóng, ít nhiều cũng bị ẩm ướt. Nằm ở trên giường sợ cũng không ngủ được.
Hắn lấy từ trong phòng ra nào giấy nào bút, chậm rãi mài mực rồi từ từ ghi lại những suy nghĩ khiến hắn đăm chiêu.
Trước đây hắn đã từng nghĩ trong đầu, lần này viết ra, chỉnh sửa thêm một chút thì đã hoàn chỉnh.
“Phù...”
Thở ra một hơi dài, hắn bắt đầu viết. Trên đầu trang là ba chữ to.
Nhất Thiểm Kiếm.
Ý là lóe lên rất nhanh rồi biến mất.
Nhờ có hệ thống, hắn đem Lưu Tinh Phi Trịch kết hợp với ám kiếm thành Ám Tinh Phi Trịch. Còn Nhất Thiểm Kiếm này chính là kết hợp của Kinh Hàn Nhất Đao cùng với Thất Tinh Bộ, sau thời gian dài minh tư khổ tưởng mới thành hình.
Nhất Thiểm cũng là tuyệt sát.
Tất nhiên, đây mới chỉ là suy nghĩ của hắn, còn có được hay không thì phải xem thực tế kiểm chứng thế nào.
Hắn nhắm mắt lại, tinh thần bùng lên. Từ trong thức hải, kiếm pháp chưa rõ như một đạo lưu tinh xẹt qua hắc ám, lóe lên một cái rồi biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận